Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 75




“Lão đại, anh về rồi!” Nhóm Diệp Lai nhiệt tình nghênh đón Trình Cẩm.

Trình Cẩm nhìn họ, “Sao, có tin tức gì cần cho anh biết?”

“Tài liệu về Cao Minh Châu đã ở trên bàn anh… Còn lại vẫn đang tra.”

Trình Cẩm nhíu mày, “Tài liệu về Cao Minh Châu? Nếu là bản thông dụng thì anh đã xem.”

“À.” Nhóm Diệp Lai lập tức cúi đầu quay lại trạng thái bận rộn.

Cảnh vệ dùng điện thoại nội bộ báo với Trình Cẩm anh có khách đến thăm, Trình Cẩm hỏi mới biết hóa ra là bộ Thông tin mang tài liệu về Vệ Lập Quần tới, người được cử đi là một phụ nữ.

“Tư Mịch, em nghe thấy cái tên Lưu Bội bao giờ chưa?”

“Chưa.”

Sau đó Lưu Bội lên lầu, một phụ nữ tóc ngắn hơn ba mươi tuổi.

Dương Tư Mịch liếc nhìn, nói, “Mấy năm trước ở cục chúng ta, lúc đó cô ta không phải tên này.”

Trình Cẩm nói, “Cô ấy chuyển tới bộ Thông tin? Nếu anh rời khỏi bộ An ninh, có phải cũng có thể quay về bộ Công an không?”

“Cô ta vốn làm việc ở bộ Thông tin, rời khỏi bộ An ninh thì vẫn còn việc ở bộ Thông tin, cô ta chưa từng nhảy sang máng khác.”

Trình Cẩm hiểu rõ, “Cô ấy chỉ biến kiêm chức thành nghề chính.”

Lưu Bội nghe được lời Trình Cẩm, chị ta nói, “Cũng là biến sở thích thành nghề nghiệp.”

Trình Cẩm hỏi, “Cảm giác thế nào?”

“Vẫn vậy, không có vì yêu sinh hận.” Lưu Bội khẽ gật đầu với Dương Tư Mịch, sau đó bắt tay Trình Cẩm, “Xin chào, cậu đang nghĩ rời khỏi bộ An ninh?”

Trình Cẩm nói, “Thực ra tôi đã nộp đơn từ chức.”

Dương Tư Mịch quay đầu nhìn anh, “Thật sao?”

Trình Cẩm nhìn bàn của mình, “Trên bàn anh không phải có một chồng báo cáo sao? Đơn từ chức cũng kẹp trong đó, bây giờ không thấy báo cáo nữa, chắc Ngụy Thanh mang đi rồi, xem như đưa trước thôi.”

Đơn từ chức? Ớ, tình hình không ổn! Bộ Hoan và Du Đạc đứng dậy vờ như đi vệ sinh, đi đến chỗ rẽ liền cùng quay đầu xác định người trong phòng không nhìn thấy mình, sau đó quay người chạy về phía văn phòng Ngụy Thanh.

Bộ Hoan bám vào cạnh cửa, “Ha ha, lão Ngụy, bọn tôi đến nói chuyện.”

Ngụy Thanh ù ù cạc cạc đi ra cửa, bị Bộ Hoan khoác vai, “Là thế này, anh có nghe nói tới…”

Du Đạc từ sau lưng hai người lẻn vào phòng Ngụy Thanh, báo cáo đang ở trên bàn, chồng báo cáo Trình Cẩm viết này đúng là rất dày, Du Đạc tìm thật nhanh, mười lăm giây sau thành công tìm được lá đơn từ chức kia.

Một phút sau, điện thoại Bộ Hoan reo, hắn buông Ngụy Thanh ra, “Vẫn là nói chuyện phiếm với anh vui vẻ nhất, được rồi, tôi đi làm việc đây, gặp sau.”

“Đừng gặp, tôi bận lắm.” Ngụy Thanh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào văn phòng, đóng chặt cửa, đề phòng có người lên cơn xông đến.

Sau khi quay về, Bộ Hoan lên mạng nhắn vào nhóm chat của mấy người họ: Sao rồi?

Du Đạc: Lấy được, thật ra trên đó chẳng có mấy câu, nội dung quan trọng chỉ có một câu vì nguyên nhân sức khỏe nên xin từ chức. Với lại lão đại không ký tên, không phải đơn từ chức chính thức…

Tiểu An: Không sao, xem như diễn tập đi. Em đã chỉnh sửa giám sát, thay đổi video ghi hình các anh.

Bộ Hoan: Tốt.

Diệp Lai: Lão đại sẽ giết chúng ta.

Bộ Hoan: Cậu ấy đâu có biết…

Tiếng Trình Cẩm vang lên, “Bộ Hoan, anh đi tìm Ngụy Thanh làm gì?”

Ngụy Thanh vừa nhắn tin cho anh, súc tích ám chỉ Bộ Hoan có điểm lạ.

Bại lộ nhanh vậy sao? Bộ Hoan cứng họng, nhóm Tiểu An cũng sững sờ, mọi người mang vẻ mặt đưa đám…

Đều muốn chết không muốn sống thế này là xảy ra chuyện gì? Trình Cẩm nhíu mày, “Được rồi, nâng cao tinh thần, tiếp tục làm việc. Đừng đi quấy rầy người khác, ngoại trừ việc liên quan tới vụ án.”

Anh thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem tài liệu Vệ Lập Quần.

Lưu Bội ở một bên hỏi Dương Tư Mịch, “Họ luôn như thế này?”

Dương Tư Mịch nói, “Như thế nào?”

Lưu Bội không nghĩ ra cách hình dung bèn cười bỏ qua.

Trình Cẩm phát hiện Vệ Lập Quần theo rất nhiều tin tức, chuyện núi Phượng Minh anh ta cũng chú ý cặn kẽ, còn viết mấy bài bản thảo, trong đó có một bài là “Trấn Phượng Minh biến mất ly kỳ”.

Trình Cẩm hỏi Lưu Bội, “Những bản thảo tin tức này chưa được lên báo à? Vệ Lập Quần biết chuyện này bao nhiêu, cô thì sao, biết nhiều hay ít?”

Lưu Bội nói, “Chuyện núi Phượng Minh không được phép lên báo. Tôi không biết rõ lắm, Vệ Lập Quần hẳn là biết khá nhiều. Tổ đặc án các cậu đã đến núi Phượng Minh đúng không, Vệ Lập Quần có lẽ vì các cậu nên mới chú ý chuyện xảy ra ở đó, anh ấy rất tán thưởng cậu, còn cùng tôi tán gẫu về cậu, từ lúc đó tôi đã nghĩ nếu có cơ hội phải đi gặp xem cậu là người thế nào.”

“Đừng có lòng tò mò không nên có.” Dương Tư Mịch nâng mắt nhìn Lưu Bội.

Lưu Bội không tự giác lui về sau một bước, thở dài, “Tôi nhớ tới dáng vẻ trước đây của cậu. Có một năm, tròn một năm tôi không nghe thấy cậu nói chuyện lần nào.”

Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm mỉm cười đáp lại, “Không muốn nói chuyện cũng không sao, bao lâu đều được.”

Dương Tư Mịch nhích đến gần Trình Cẩm, tay trái Trình Cẩm rời khỏi xấp tài liệu trên bàn.

Lưu Bội đoán họ đang làm vài động tác nhỏ ở nơi chị ta không thể thấy, chị ta ho nhẹ, “Cậu ấy không phải không nói chuyện, chỉ là không nói chuyện với tôi, đương nhiên chúng tôi cũng không quen…”

Chị ta từ bỏ việc giải thích, ngược lại hỏi Trình Cẩm, “Cậu cảm thấy cái chết của Vệ Lập Quần liên quan tới bản tin anh ấy viết về núi Phượng Minh?”

Trình Cẩm cười nói, “Tôi hi vọng chị không ám chỉ điều gì.”

Lưu Bội xấu hổ cười, cũng đúng, chuyện núi Phượng Minh đã có lời giải thích chính thức là ô nhiễm môi trường, phá rừng lung tung dẫn tới đất đai xói mòn nghiêm trọng, đất đá trôi…

Nếu Vệ Lập Quần chết liên quan tới chuyện này, đây chẳng phải đang nghi ngờ chính phủ sao.

Trình Cẩm tiếp tục xem tài liệu, anh mở sổ ghi chép của Vệ Lập Quần, dùng một tay lật giấy, tốc độ giảm đi đáng kể.

Vệ Lập Quần dạo này vẫn chú ý rất nhiều chuyện: Một số con ông cháu cha có hành vi không thích đáng, hiện tượng không công bằng trong quân đội, phòng nghiên cứu nào đó nghiên cứu phi pháp…

Trình Cẩm biết tại sao Vệ Lập Quần tán gẫu với Cao Minh Châu rồi, chuyện “nghiên cứu phi pháp” này là chỉ nghiên cứu của Thích Văn Thanh, có lẽ Cao Minh Châu cung cấp thông tin cho Vệ Lập Quần.

Anh cũng biết tại sao nhóm Hàn Bân có hiềm nghi, họ chẳng những có động cơ nhằm vào Cao Minh Châu mà còn có động cơ nhằm vào Vệ Lập Quần, nếu Vệ Lập Quần tiết lộ chuyện nghiên cứu phi pháp, nghiên cứu của Thích Văn Thanh chắc chắn không thể tiếp tục tiến hành, ít nhất sẽ đình chỉ mặt ngoài…

Trình Cẩm đập sổ ghi chép về phía đối diện, “Mấy người giải thích cho tôi đây là xảy ra chuyện gì!”

Lưu Bội bị động tác của Trình Cẩm làm giật mình.

Lông mi Dương Tư Mịch run lên, mở mắt ra.

Bộ Hoan nhanh nhẹn né tránh ám khí lớn bay về phía mình, một tiếng “bộp” rõ to, sổ ghi chép đáp đất, toàn bộ người trong đại sảnh đều quay đầu nhìn sang, lúc này Bộ Hoan mới kịp phản ứng hắn nên đón lấy sổ ghi chép chứ không phải né tránh, hắn thở dài nhặt quyển sổ bìa cứng kia lên, bền ghê, sức lực mạnh như thế cũng không làm nó xây xước gì.

Nhóm Diệp Lai tỏ vẻ kinh hãi xúm đến chỗ Bộ Hoan, nhìn sổ ghi chép, “Lão đại, anh nói tờ nào ạ?”

Trình Cẩm nói một ngày. Bộ Hoan lật tới tờ của ngày đó, mọi người nhìn xong thì thở phào, “Việc này bọn tôi không biết, nếu bọn tôi biết anh ta nhúng tay vào chuyện này nhất định sẽ đánh một trận…” Nói tới đây họ mới nhớ Vệ Lập Quần đã chết liền mất mát dừng lại.

Trình Cẩm trầm mặc hai giây, nói, “Ném qua đây, đằng sau tôi vẫn chưa xem, mọi người đi ăn đi.”

Ăn cơm? Trái tim vừa đập chậm lại của nhóm Bộ Hoan lại tăng tốc, thế mà cố tình nhắc tới ăn cơm, Trình Cẩm quả nhiên nhớ kỹ mỗi một câu Hàn Bân nói…

Bộ Hoan ném trả sổ ghi chép cho Trình Cẩm, trơ mắt nhìn Trình Cẩm lần nữa không để ý họ.

Lưu Bội nhìn họ rồi nhìn Trình Cẩm, anh đang xem sổ thật, đã lật được mấy tờ rồi.

Dương Tư Mịch lần nữa rũ hàng mi dài.

Nhanh chóng xem hết quyển sổ, Trình Cẩm không phát hiện thêm tin nào khả nghi, anh ngẩng đầu, thấy nhóm Bộ Hoan vẫn ở đây liền nói, “Tra mấy thứ trong này đi.”

Anh ném quyển sổ cho Diệp Lai, sau đó đẩy Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, dậy nào, đi ăn trước đã.” Tiếp theo nhìn nhóm Diệp Lai, “Cần mang về giúp mọi người không?”

“Cần!” Tiếng Tiểu An là lớn nhất.

Trình Cẩm nói với Lưu Bội, “Cùng đi nhé.”

Chưa rời khỏi chỗ ngồi di động của anh đã reo, có tin nhắn mới, ấn mở xem, là Tạ Minh nhắn anh và Dương Tư Mịch cùng đến chỗ bà ăn cơm, còn đặc biệt nhấn mạnh: Trọng điểm là Tư Mịch phải ăn cơm.

Trình Cẩm cười khổ, nói với Lưu Bội, “Xin lỗi, cục trưởng Tạ tìm chúng tôi.”

Lưu Bội cười nói, “Không sao, tôi cũng phải về, có việc sẽ liên lạc.”

“Sẽ liên lạc. Cảm ơn chị đặc biệt đi một chuyến.” Trình Cẩm đưa Lưu Bội đến cửa thang máy, sau khi quay lại anh nói với nhóm Diệp Lai, “Bữa tối mọi người vẫn tự nghĩ cách giải quyết đi.”

Nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi xa, Du Đạc nói, “Lão đại hình như rất để tâm chuyện ăn cơm Hàn Bân nói.”

Bộ Hoan cười nói, “Rốt cuộc cũng phát hiện đối xử không tốt với chúng ta.”

Diệp Lai cạn lời, “… Mấy người đói bao nhiêu lần vậy hả? Sao em không nhớ?”

Tiểu An nghĩ một chút rồi nói, “Ba bữa cơ bản có ăn nhưng lúc tăng ca, tốt nhất là có thể cho thêm bữa khuya, nếu không vẫn sẽ đói.”

Bộ Hoan hạ giọng, thần thần bí bí nói, “Trọng điểm là lúc có vụ án, Trình Cẩm căn bản không chú ý chúng ta có ăn cơm hay không, cho nên chúng ta nói thế nào cũng không sao hết.”

Diệp Lai trợn trắng mắt, “Vô vị. Mấy người sẽ chết rất thảm.”

“Ơ kìa, đừng rủa anh chứ…”

Trong lúc ăn cơm, Tạ Minh đỏ mắt nói, “Dì nghĩ tới Tư Mịch theo cháu đi xa có thể sẽ chịu đói liền khó chịu.”

“…” Trình Cẩm mãi không nói thành lời.

Vẫn là Dương Tư Mịch nói, “Dì đi thái hành tây à?”

Tạ Minh lập tức trừng mắt, “Nói bậy, chỗ này làm gì có phòng bếp.”

“Không có phòng bếp chứ không phải không có hành tây.”

“Chỗ này không có hành tây.”

“Vậy không phải là không có thứ thay thế hành tây.”

“…”

Thật vất vả trở về từ chỗ Tạ Minh, Trình Cẩm báo cho nhóm Diệp Lai một tin tốt, “Sau này trong cục sẽ cung cấp bữa trưa và bữa tối, bắt đầu từ mai. Khi đi công tác, chuyện ăn uống hay gọi đồ ăn ngoài sẽ do Diệp Tử phụ trách, Diệp Tử, vất vả cho em.”

Diệp Lai lắc đầu, “Không đâu ạ, lão đại, lúc chúng ta đi công tác, cục Công an địa phương sẽ giúp chúng ta gọi đồ ăn ngoài.”

Trình Cẩm thở dài, “Tùy tiện, dù sao mọi người có cơm ăn là được.”

Về chuyện cục sẽ cung cấp bữa trưa và tối, mọi người hưng phấn một lúc lâu, sau đó phát hiện cái thứ gọi là bữa ăn dinh dưỡng đó, mọi người chỉ ăn một lần liền bình tĩnh ngay, đây là cơm bệnh nhân trong bệnh viện hả, thanh đạm nhạt nhẽo, tuy họ không kén ăn nhưng ăn mãi thế này cũng không chịu nổi.

Cơm khó ăn như thế mà không phải đồ miễn phí, không miễn phí thì thôi đi, lại còn cực đắt, vẫn may không nhất định phải ăn ở cục.

Nhưng Trình Cẩm đặc biệt suy nghĩ cho mọi người, “Tôi nói cục dự chi tiền ăn nửa năm cho mọi người trước.”

Mọi người lệ rơi đầy mặt, “Cảm ơn lão đại nhiều…”

“Lão đại, có phát hiện!” Lên tiếng chính là Du Đạc đi xuống từ phòng thí nghiệm trên lầu, “Sổ ghi chép của Vệ Lập Quần thiếu một trang.”

Trình Cẩm nhận sổ nhìn kỹ, có tờ bị xé đi, trên gáy sổ lưu lại chút vụn giấy.

Du Đạc đưa một tờ giấy cho Trình Cẩm, “Đây là nội dung trên tờ giấy đó. Tờ bị xé là tờ cuối cùng được viết, lúc viết Vệ Lập Quần dùng lực khá mạnh nên hằn dấu lên trang sau.” Vết hằn rất nông nhưng cậu vẫn phục hồi thành công.

Chữ trên giấy là “Một đóa hoa đào trắng”, phía dưới còn có thời gian – hai giờ chiều ngày kia.

Trình Cẩm nói, “Ai có thể cho tôi biết đây là ý gì không?”

Tiểu An giơ tay, “Em biết! Là một quán bar giải trí.”

Diệp Lai nói, “Không phải tiệm bán hoa?”

Tiểu An lắc đầu, “Không phải.”

Bộ Hoan nói, “Tiểu An, sao em tra được? Chẳng lẽ quán này vừa khéo mở ở gần trường em?”

Tiểu An liếc nhìn Trình Cẩm, “Vì Hàn Bân hiện đang ở quán này.”

Du Đạc giải thích, “Đồng hồ em đưa anh ấy có chức năng định vị.”

Bộ Hoan nói nhỏ, “Cậu âm hiểm quá…”

Du Đạc biện bạch, “Em không biết anh ấy sẽ đến đó mà.”

“Tất cả ngậm miệng.” Trình Cẩm nói, “Tiểu An, gửi địa chỉ tới di động của Diệp Lai. Diệp Tử, em và Bộ Hoan đến đó xem tình hình, nhớ cẩn thận, tùy cơ ứng biến.”