Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 52




Vì sáng sớm hôm sau muốn đi công viên, đêm đó mọi người đều đi ngủ khá sớm.

Hôm sau, trên đường đến công viên, Tần Việt phát hiện Trình Cẩm đang cho Tiểu An và Du Đạc tra tài liệu, hắn nhỏ tiếng hỏi Hàn Bân, “Đây là lại làm gì thế, các em không thể buông công việc xuống một lúc được à?”

“Không phải công việc, chỉ là lòng hiếu kỳ cần được thỏa mãn.”

Tiểu An nói, “Lão đại, Thang Văn Triêu năm mươi bảy tuổi, là thẩm phán phúc thẩm cấp cao, phó viện trưởng đương nhiệm Tòa án Nhân dân cấp cao Thượng Hòa, phản đối tử hình, phản đối để dư luận dắt mũi pháp luật, đánh giá của truyền thông về ông ấy là khen chê không giống nhau. Người vợ bị bạo hành nên giết chồng ông ấy phán nhẹ – hai năm tù có thời hạn đồng thời hoãn thi hành hai năm, lúc đó đã gây ra bàn tán sôi nổi, nhưng tuyệt đại đa số người đều ủng hộ phán quyết của ông ấy. Sau đó không lâu, một phú nhị đại đâm chết người rồi bỏ chạy, Thang Văn Triêu vẫn phán nhẹ – hai năm tù có thời hạn, lần này ông ấy bị mắng rất thảm.”

Du Đạc nói, “Thang Văn Triêu có rất nhiều án lệ tương tự, dân địa phương đối với ông ấy yêu hận đan xen nhưng ngay cả người không ủng hộ quan điểm cũng thừa nhận nhân phẩm của ông ấy, ông ấy là người có thể khiến bạn bè và kẻ địch kính trọng.”

Diệp Lai cười nói, “Lão đại, điểm ấy rất giống anh.”

“… Anh sẽ xem như em chưa nói gì.” Trình Cẩm nói không nhanh nhưng đọc rõ từng chữ.

Diệp Lai lập tức nghiêm nghị nói, “Vừa rồi em không nói gì hết.”

“…”

Trình Cẩm nói với Tiểu An và Du Đạc, “Nói tiếp đi.”

Diệp Lai giành nói, “Tòa án Thang Văn Triêu làm việc hết thảy đều bình thường. Nhưng mà gần đây có cảnh sát đến nhà Thang Văn Triêu, xác suất nhà ông ấy gặp chuyện tương đối lớn.”

Trình Cẩm gật đầu, “Tốt lắm. Tiểu An, tra lịch sử cuộc gọi điện thoại nhà Thang Văn Triêu.”

“Biết ạ, lão đại.”

Tần Việt nói, “Các cậu muốn tra lịch sử điện thoại của ai cũng được?”

Mắt Tiểu An nhìn màn hình, “Anh thì không, anh mã hóa đi nha.”

“…”

Tiểu An nâng mắt cười với hắn, “Xin lỗi. Vừa rồi em không nói gì cả.”

“…”

Diệp Lai cười nói, “Em ấy nói đùa thôi, đừng để bụng, chúng em sẽ không tùy tiện điều tra người khác, không tin anh hỏi Hàn Bân kìa.”

Hàn Bân nói, “Tôi đúng là sẽ không làm mấy việc nhàm chán này.”

Ngụ ý là những người khác thì chưa chắc? Tần Việt không nói gì. Thật ra Hàn Bân tra hắn, hắn cũng không để ý… Nhưng Hàn Bân lại nói đây là chuyện nhàm chán.

Du Đạc nói, “Băng nhóm buôn ma túy của Khổng Du đã tồn tại năm năm, là băng nhóm chế thuốc gia đình, các thành viên đều là người thân bạn bè. Khổng Du năm nay hai mươi ba, chưa tròn mười sáu tuổi đã bắt đầu vận chuyển ma túy, sau đó phát triển thành băng nhóm buôn ma túy, sau khi bị bắt hắn thừa nhận tất cả tội danh đồng thời khai ra mọi thành viên trong băng, thẩm phán sơ thẩm không vì hắn hợp tác mà giảm hình phạt, vẫn phán tử hình, nghe nói Khổng Du vốn không muốn kháng cáo nhưng không biết sao cuối cùng vẫn làm.”

Bộ Hoan cười nói, “Đều là tin truyền trên mạng hả, anh không tin thật sự có người có thể sống lại muốn chết.”

Đới Duy nói, “Nhưng quả thực có loại người này.”

Bộ Hoan chớp mắt với Đới Duy, “Ha ha, cô biết nội tình?”

Đới Duy lườm hắn, “Tôi hiểu người cận kề cái chết cũng không muốn bị nhốt trong lồng cả đời.”

Dương Tư Mịch nói, “Thế giới này chính là một cái lồng lớn.”

“… Không có hứng thảo luận triết học với anh.”

Sau khi ô tô chạy đến cổng công viên, những người khác ở trên xe đều đi xuống chụp ảnh lưu niệm, Tần Việt cũng nhắc nhở mọi người, “Sẽ vào công viên ngay đó.”

Hắn bị mọi người cho ăn bơ, không ai thèm ngẩng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ.

Tiểu An nói, “Lão đại, bất luận là điện thoại cố định nhà Thang Văn Triêu hay di động của ông ấy, từ năm ngày trước bắt đầu gọi cho một dãy số rất nhiều lần, số đó được đăng ký dưới tên Đặng Ninh – vợ ông ấy.”

Diệp Lai nói, “Em gọi điện cho cục Công an hỏi xem có ghi chép báo án không.”

Tần Việt vội ngăn cản, “Sau đó thì sao? Mọi người muốn đi tra án giúp?”

Hắn chỉ ra ngoài cửa sổ xe, một cánh cửa đá đồ sộ đứng sừng sững trước mặt họ.

“Chúng ta đến nơi rồi, mọi người là du khách, không phải đến làm việc.”

Trên xe yên tĩnh trở lại, mọi người nhớ ra mình được Tần Việt mời đến làm khách, thể diện chủ nhà vẫn phải cho.

Trình Cẩm nói, “Bây giờ chúng tôi đang nghỉ phép nhưng công việc của chúng tôi là vậy, tùy thời chờ lệnh, cho dù đang là ngày nghỉ, tôi tin anh biết điều này.”

Tần Việt liếc nhìn Hàn Bân, “Tôi biết, cũng có thể hiểu. Vậy giờ mọi người định thế nào?”

“Nếu đã đến thì chuẩn bị vào công viên thôi, giờ phải đổi xe?”

Tần Việt thả lỏng tâm trạng, cười nói, “Tôi đã cho người đi sắp xếp, rất nhanh sẽ xong.”

“Tốt quá. Vậy trong thời gian chờ đợi, Diệp Tử, em liên lạc với cục Công an ở đây hỏi nhà Thang Văn Triêu đã xảy ra chuyện gì.”

“Vâng, lão đại.”

Tần Việt, “…”

Diệp Lai liên hệ với cục Công an Thượng Hòa xong thì lấy được tin vợ Thang Văn Triêu, Đặng Ninh mất tích.

Cảnh sát phán đoán có người muốn trả thù thẩm phán Thang Văn Triêu, nhưng cũng có khả năng đây là án bắt cóc, có người muốn uy hiếp thẩm phán Thang để ông ta giúp gì đó.

Du Đạc nói, “Thang Văn Triêu sắp tới phải chủ thẩm vụ án Khổng Du buôn ma túy, cảnh sát cho rằng người của Khổng Du vì muốn uy hiếp Thang Văn Triêu nên bắt cóc vợ ông ấy?”

Hàn Bân nói, “Xem như uy hiếp Thang Văn Triêu, Khổng Du cũng sẽ không được phán vô tội, nhìn tình thế bây giờ, chắc chắn sẽ đổi chủ thẩm, một khi thay người, Khổng Du về cơ bản là chết chắc.”

“Xem ra Khổng Du vẫn quá non, đi nước cờ nát, chắc là sắp chết đến nơi nên lòng rối như tờ vò.” Bộ Hoan nói. Hắn tựa vào đầu xe, bên cạnh hắn, Đới Duy ngồi trên nắp capo.

Nhân viên quản lý công viên cầm xấp giấy đưa cho Tần Việt, Tần Việt phát cho mỗi người một tờ.

Tốc độ xem đọc của Du Đạc rất nhanh, nhìn lướt qua liền nói, “Đây chính là giấy sinh tử nổi tiếng.”

Mọi người tò mò đọc thử, công viên liệt kê tất cả tình huống sẽ bị thương và chết ra sau đó viết thêm: Công viên không chịu trách nhiệm.

Dương Tư Mịch ký vào tờ của mình rồi ký hộ Trình Cẩm luôn, sau đó đưa cả hai tờ cho Tần Việt.

Tần Việt muốn nói không thể ký thay nhưng thấy những người khác giống như không nhìn thấy đồng thời vẻ mặt không đổi, lại nhìn hai chữ ký, phát hiện nét chữ không giống, “Thế này không sao chứ?”

Trình Cẩm cười nói, “Không sao đâu. Chúng ta đi thôi. Diệp Tử, em theo dõi vụ án này, xem có phát triển thành bắt cóc không.”

Nếu là bắt cóc, nhất định sẽ có người liên lạc với Thang Văn Triêu, đưa ra yêu cầu với ông ấy, nhưng người đã mất tích năm ngày, đến giờ vẫn chưa có ai liên lạc, sợ là xác suất bắt cóc không cao.

Trong công viên núi non liên miên chập trùng, cây cối cao to rậm rạp, đường nhựa như con rắn linh hoạt trườn bò.

Sau khi tận mắt thấy, Du Đạc rốt cuộc biết tại sao có người nói đường xá nơi này rất bình thường, nói vậy là còn đề cao đấy, đây quả thực là đường núi mười tám ngã rẽ, có thể xây đường ở nơi như thế này, những công nhân làm đường chắc chắn cực kỳ không dễ dàng.

Đường đi tuyệt đối ảnh hưởng tới lưu lượng người trong công viên ở một mức độ, tin rằng người đã tới một lần sẽ không tới lần hai, trừ khi có người thích kiểu xe cáp treo chòng chành.

Nhóm họ đông người nên chọn hai chiếc xe việt dã có ba hàng ghế, lúc trước Tần Việt nói có hai hướng dẫn viên, ý là mỗi xe một người. Vốn đang sắp xếp tài xế lái xe nhưng Dương Tư Mịch nói hắn lái, nên tiết kiệm được tài xế.

Diệp Lai cảm thấy Dương Tư Mịch lái xe trên loại đường này hoàn toàn có khả năng tạo ra sự cố chết người liền vội vàng kéo Tiểu An lên chiếc xe còn lại, Du Đạc cũng nối gót, chỉ còn Bộ Hoan và Đới Duy bị ép lưu lại.

“Tư Mịch, chúng ta không phải đến thi đua xe nên chạy với tốc độ dạo chơi ngoại thành là được.” Trình Cẩm cười xin lỗi hướng dẫn viên của họ, anh ta đang há miệng run rẩy núp ở hàng ghế cuối cùng.

Dương Tư Mịch nghiêng mặt nhìn Trình Cẩm đang ngồi bên ghế phụ lái, “Dạo chơi ngoại thành? Em chưa đi cùng anh lần nào.”

“Anh cũng nhiều năm không đi rồi, ngoại trừ hồi bé đi cùng người nhà.” Người nhà, Trình Cẩm hơi ngẩn ngơ, hình ảnh gia đình trong trí nhớ đã bị một tầng hơi nước che kín, cố thế nào cũng không lau hết.

Đới Duy hô, “Dương Tư Mịch! Nhìn đường, đường ở phía trước, đừng nhìn Trình Cẩm.”

Cô ta không muốn chết vì tai nạn xe trong thời gian quý báu này đâu.

Trình Cẩm hoàn hồn, “Tư Mịch, để họ lái đi, chúng ta ngồi đằng sau.”

“Anh đúng là rất sáng suốt.” Sớm nên nói thế chứ, Đới Duy duỗi eo, chờ Dương Tư Mịch rời khỏi ghế lái, cô ta trực tiếp trèo lên từ ghế sau.

Bộ Hoan lắc đầu, hắn biết không thể tranh với Đới Duy – người thắng không phải hắn, hắn ngoan ngoãn mở cửa xuống xe, đi vòng qua ngồi vào ghế phụ lái.

Đới Duy chạy cũng không chậm, cô ta la to, “Hướng dẫn viên, anh không thuyết minh cho chúng tôi hả?”

Hướng dẫn viên hắng giọng, nói, “Công viên Rừng quốc gia Thượng Hòa chứa tài nguyên thiên nhiên phong phú, nơi đây có hơn bốn ngàn loài thực vật, hơn một ngàn loài động vật, trong đó côn trùng có hơn năm trăm loài, hơn ba trăm loài chim, cá…”

“Ngừng! Tôi hỏi anh, bây giờ chúng ta có thể thấy cái gì?”

Hướng dẫn viên nhìn trái nhìn phải, sau đó chỉ vào rừng cây bên phải nói, “Thấy cái cây kia không, cái cây cao nhất ấy, đó là củng đồng, hay còn gọi là cây chim câu, có danh xưng “hóa thạch thực vật sống”, là vật phẩm quý giá trong tám loài thực vật được bảo hộ trọng điểm cấp một, là cây cảnh quý hiếm quý báu chỉ có ở nước ta cũng là cây cảnh quý hiếm trứ danh thế giới. Kỳ nở hoa của nó là vào tháng Tư – Năm, lúc hoa củng đồng nở, lá bao màu trắng đung đưa trong lá xanh trông như ngàn vạn con chim bồ câu trắng dừng chân ở ngọn cây đầu cành vỗ cánh muốn bay, cực kỳ đẹp mắt, vì thế mà có tên cây chim câu…”

Đới Duy nói, “Anh học thuộc trong sách à. Tôi không biết nó quý hiếm cỡ nào nhưng tôi từng thấy trong khách sạn rồi. Được, tôi hỏi anh, hổ ở đâu? Sách tuyên truyền của các anh đã ghi chỗ này có hổ Hoa Nam.”

Hướng dẫn viên chỉ một hướng, lúc lái đến giao lộ Đới Duy liền chọn con đường đi về hướng đó, trước mắt là rừng ngút ngàn.

“Hổ ở đâu?”

Hướng dẫn viên nói, “Rất ít người nhìn thấy.”

“… Có thể đòi trả vé không?”

“Vé công viên đã bán, luôn luôn không thể trả.”

“Vậy các anh nói xem động vật quý hiếm là để bọn tôi xem sách ảnh?”

Cách không xa truyền tới tiếng kêu quang quác, hướng dẫn viên nghiêng tai lắng nghe rồi nói, “Đó là tiếng kêu của sếu, nó cũng thuộc động vật lâm nguy…”

Bộ Hoan thò người ra ngoài cửa sổ, cái gì cũng không nhìn thấy. “Anh đề nghị chúng tôi xuống xe đi xem?”

Hướng dẫn viên lập tức lắc đầu, “Tôi không đề nghị. Lúc đi vào mọi người đã ký một văn bản, trên đó có ghi nếu tự tiện xuống xe tạo ra tổn thất và thương vong, công viên không chịu trách nhiệm.”

“Tôi rốt cuộc biết tại sao có người mất tích rồi, quá rõ, bọn họ là vì có thể nhìn thấy con gì đó thật nên vẫn tự tiện xuống xe.”

Trình Cẩm nói, “Không thấy thì không thấy, ít ra chỗ này hoàn cảnh không tồi, không khí cũng tốt, chạy chậm chút ngắm phong cảnh cũng không tệ.”

Dương Tư Mịch nói, “Chỗ này quả thật có hổ.”

“Anh nhìn thấy? Ở đâu?” Đới Duy dừng xe, mở cửa, nhảy xuống xe, đứng ở ven đường nhìn vào rừng rậm.

Dương Tư Mịch nghiêng người dựa vào Trình Cẩm, “Đi rồi.”

“Sao anh không nói sớm hả!” Đới Duy nghi ngờ Dương Tư Mịch lừa cô ta, quay đầu hỏi hướng dẫn viên, “Này, anh có thấy hổ chưa?”

Hướng dẫn viên gật đầu, “Một, hai lần.” Lúc ấy bị dọa gần chết, sợ nó sẽ nhào tới cái xe.

Nghe thấy là có thật, Đới Duy rất muốn vào rừng tìm thử, Bộ Hoan vội vàng khuyên nhủ, “Thôi bỏ đi, nhìn thấy rồi sao nữa, chẳng lẽ bắt nó về sao? Nhiều nhất cũng chỉ có thể chụp mấy tấm ảnh, đâu có gì thú vị, trên mạng nhiều ảnh thế rồi.”

Bắt về? Hướng dẫn viên tỉ mỉ quan sát họ, không phải thợ săn trộm chứ?

Cuối cùng vẫn không chạy vào rừng vì người phản đối chiếm đa số.

Xe tiếp tục chạy về phía trước, dù đã giảm tốc độ nhưng xe họ vẫn chạy nhanh hơn xe của nhóm Tần Việt nhiều, mới ba giờ chiều họ đã đến trạm dừng nghỉ

Trong công viên có bốn trạm dừng nghỉ, cung cấp chỗ nghỉ và ngủ cho du khách, bên trong cũng có phòng trưng bày để du khách tham quan, trên đường đi không trông thấy động vật thì có thể xem tiêu bản ở đây.

Hướng dẫn viên nói với họ, “Qua nơi này, đến trạm dừng kế tiếp cần ít nhất sáu, bảy tiếng.”

Thật ra lấy tốc độ xe họ cũng không đến nỗi nhưng anh ta mệt, ngồi xe này khiến thể xác lẫn tinh thần anh ta đều mệt.

“Tôi đề nghị mọi người nghỉ ở đây một đêm, ngày mai hãy tiếp tục lên đường. Bây giờ còn sớm, anh chị có hứng có thể dạo chơi xung quanh trạm dừng.”

Cơ sở trạm dừng rất đơn giản, chia ra khu ăn uống, khu phòng ở và sảnh triển lãm.

Nhóm Trình Cẩm đến nhà ăn ăn uống rồi đi dạo trong trạm, Dương Tư Mịch nói muốn đi dạo.

Đến chạng vạng hơn sáu giờ tối nhóm Tần Việt mới đến, xem dáng vẻ họ giống như chơi rất vui vẻ.

Tiểu An mở đoạn phim camera quay được cho nhóm Trình Cẩm xem, “Chơi vui lắm, thấy được rất nhiều động vật và thực vật. Lão đại, Du Đạc là bách khoa toàn thư đó.”

Hướng dẫn viên nhóm họ cũng rất phiền não, từ đầu tới cuối đều không có cơ hội thể hiện, toàn bị Du Đạc làm hộ.

“Rất nhiều động vật? Mấy đứa thấy con gì?” Bộ Hoan kinh ngạc hỏi, thực vật thì hắn biết, khắp núi khắp đồi đều có, nhưng động vật ngoài tiêu bản trong sảnh triển lãm, hắn chẳng thấy con vật sống nào.

Tiểu An nói, “Có rất nhiều côn trùng, còn thấy rất nhiều bươm bướm, hóa ra chỗ này còn có bướm lá khô nổi tiếng nhưng mà không thấy được, còn có rất nhiều chim, có điều phần lớn chỉ nghe thấy tiếng hót, có cả khỉ nữa!”

“… Cho nên con vật to nhất mà em thấy là khỉ?”

Tiểu An nghiêm túc gật đầu, “Tiếc là không được thấy khỉ lông vàng.”

“…”

Mọi người cùng nhau ăn bữa tối giản dị, trong lúc ăn nhóm Tiểu An còn kể rất nhiều thứ trông thấy trên đường, nghe khá thú vị.

Trình Cẩm nghĩ chẳng lẽ ngày mai phải đi chung xe với nhóm Tiểu An?

Bộ Hoan cũng đang nghĩ thế.

Phòng trọ ở trạm dừng đơn giản nhưng phong cách đặc biệt, tường đá dày nặng cách âm rất tốt, cửa sổ đều làm bằng gỗ, đơn giản tự nhiên.

Ngoài cửa sổ đèn đường sáng sủa, Trình Cẩm đến cạnh cửa sổ muốn vén rèm lên, nhìn ra ngoài anh thấy mấy chiếc ô tô dừng ở bãi đất trống, là xe của nhân viên bảo vệ trạm dừng, ô tô khởi động, ánh đèn xe quét qua cửa kính thủy tinh, ô tô từng chiếc từng chiếc chạy đi xa.

“Có chuyện rồi. Tư Mịch, chúng ta đi xem thử.” Trình Cẩm nhanh chóng mặc áo khoác.

Dương Tư Mịch nói, “Bọn họ đi rồi.”

“Vậy cũng đi xem sao.” Nếu không đoán sai, hẳn là có người mất tích, Trình Cẩm cài lại khuy áo sơ mi của Dương Tư Mịch rồi lấy áo khoác cho hắn mặc vào.

Dương Tư Mịch nói, “Em không lạnh.”

Trình Cẩm vẫn mặc áo khoác giúp hắn, sau đó kéo hắn đến phòng quản lý trạm dừng.

Trình Cẩm lấy thẻ chứng nhận đưa cho nhân viên quản lý, hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Đối phương nói cho anh biết một người phụ nữ cùng con trai không cẩn thận trượt xuống sườn núi, bảo vệ và những du khách khác đi chung xe đã xuống dưới tìm người, kết quả chỉ tìm được người phụ nữ đã hôn mê, không thấy đứa trẻ đâu.

Nghe có người hôn mê, Trình Cẩm liền hỏi, “Nơi này có bác sĩ không?”

“Có, bác sĩ đã đi cùng.”

Ở lại phòng quản lý cũng không giúp được gì, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch vẫn trở về phòng mình.

Trình Cẩm mãi không ngủ được, Dương Tư Mịch nói, “Nếu đêm nay bọn họ không tìm thấy người, vậy trời sáng chúng ta có thể đi giúp đỡ, giờ đi ngủ.”

Trình Cẩm nói, “Anh hi vọng đã tìm thấy người.”

Nếu một đêm không tìm được, e là đã lành ít dữ nhiều.

Dương Tư Mịch lấy điện thoại Trình Cẩm, bấm số gọi cho bên quản lý hỏi tình hình hiện tại, sau đó nói cho Trình Cẩm, “Vẫn chưa tìm được.”

Hắn nằm nghiêng trên giường nhìn Trình Cẩm, “Anh không ngủ được? Muốn xem ti vi không?”

Trình Cẩm mỉm cười, “Được.”

Sau đó anh không biết mình ngủ lúc nào, dù sao tỉnh lại thì trời đã sáng, ti vi đã tắt, chăn được đắp hết lên người anh, Dương Tư Mịch bên cạnh đang nhắm mắt không đắp gì cả.

Trình Cẩm sờ lên làn da trắng bệch của Dương Tư Mịch, rất lạnh, anh giũ chăn ra bọc lấy hắn.

Dương Tư Mịch vươn tay ra khỏi chăn ôm Trình Cẩm, Trình Cẩm kéo tay hắn xuống nhét vào chăn lại, “Em ngủ thêm đi.”

Hàng mi Dương Tư Mịch rung rung nhưng mắt vẫn nhắm, “Em cùng anh.”

Trình Cẩm không biết đêm qua Dương Tư Mịch có ngủ không, anh nghi ngờ gần đây Dương Tư Mịch không ngủ chút nào.

“Được, ngủ đi.” Trình Cẩm ôm Dương Tư Mịch.

Khu trọ ở trạm dừng có một phòng nghỉ chung, du khách trên chiếc xe gặp chuyện đều tập trung ở đây, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến tìm hiểu tình hình.

Đứa bé mất tích tối qua là một trong hai đứa chọc chó săn mà Trình Cẩm từng gặp, bây giờ vẫn chưa tìm thấy, mẹ cậu bé đã tỉnh nhưng lại khóc ngất.

Nhóm Diệp Lai chạy tới tìm Trình Cẩm, sau khi vào cửa thì nhìn khắp phòng, mọi người đều mang vẻ mặt lo âu, chỉ có hai ngoại lệ là một đứa bé trai dựa vào người lớn nhà mình ngủ và Dương Tư Mịch dựa vào người Trình Cẩm cũng đang ngủ say.

Tần Việt nói, “Bên công viên đã cho đội kiểm lâm dẫn theo chó lục soát cả đêm, giờ đang tạm thời dừng lại vì đã soát tới ranh giới khu hổ Hoa Nam.”

Mẹ đứa bé mất tích nghe xong liền khóc, những người khác tức giận, “Vậy là không lục soát tiếp, rốt cuộc người quan trọng hay hổ quan trọng?!”

Tần Việt vội nói, “Đương nhiên là người quan trọng, nhưng tùy tiện tiến vào lãnh địa của nó lỡ có người bị cắn bị thương thì sao? Không cẩn thận bắn chết hổ cũng rất phiền phức. Cho nên trước tiên phải làm tốt công tác chuẩn bị, tôi tin họ sẽ cho ra một kế hoạch chu toàn.”

Đới Duy nói, “Chúng ta đi không? Tôi rất muốn nhìn thấy hổ.”

Tần Việt biết sẽ có người đề nghị như vậy, hắn phản đối, “Tôi cho rằng đội kiểm lâm chuyên nghiệp hơn, họ hiểu rõ địa hình nơi này, chúng ta đi cũng không giúp được.”

Nhưng vẫn có người kích động, “Cũng chưa chắc, chúng ta người đông thế mạnh, dù đụng trúng hổ vẫn có thể dọa lui nó…”

Dương Tư Mịch và cậu bé đang ngủ đều bị đánh thức, cậu bé tỉnh dậy rồi cứ nhìn Dương Tư Mịch mãi, một lúc lâu sau mới sợ hãi thốt, “Chú ơi, Phương Hạo bị con hổ bắt đi hả chú? Chú có thể đi cứu bạn ấy không?”

Người đàn ông bên cạnh cậu bé rất xấu hổ, “Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, cậu đừng để ý.”

Dương Tư Mịch nhìn cậu bé sắp khóc tới nơi, đưa tay chọc trán nhóc, “Nếu nhóc không khóc.”

Cậu bé lập tức dùng ống tay áo lau sạch nước mắt, hai mắt mở to nhìn Dương Tư Mịch.

Dương Tư Mịch nói, “Được, tôi sẽ đi hỏi con hổ xem nó có bắt bạn nhóc đi không.”

Cậu bé cười, “Cảm ơn chú.”

“Tiểu An và Du Đạc ở lại, Tần Việt anh cũng ở lại.” Trình Cẩm nhìn Diệp Lai, “Diệp Tử, em ở lại trông chừng họ.”

Diệp Lai do dự nói, “Vâng.”

Tiểu An bất mãn la lên, “Lão đại, có cần làm thế không?”

Trình Cẩm nói, “Anh cho là rất cần thiết, anh không muốn sau khi trở về lại phải đi tìm mấy đứa.”

Tần Việt muốn nói chuyện, Hàn Bân lại cản hắn, “Anh không giúp được gì.”

Tần Việt không nói.

Các du khách khác cũng muốn đi hỗ trợ, Trình Cẩm trái lại không ngăn mà chỉ nói, “Người của công viên sẽ không đồng ý cho mọi người đi.”

“Chẳng lẽ họ sẽ đồng ý cho các cậu đi?”

Bộ Hoan nở nụ cười thiếu đòn, “Vì chúng tôi không phải người bình thường.”

Rừng rậm cây dày, đội kiểm lâm dắt chó nghiệp vụ cùng nhóm Trình Cẩm đi sâu vào rừng, chó nghiệp vụ ngửi thấy mùi của đứa bé, kéo mọi người chạy vào bụi cỏ nhưng không lâu sau, có một con sông chặn đường đi của nó, nó kêu ư ử, quanh quẩn bên bờ sông, nó đã mất phương hướng đi tới.

Đới Duy ngửi thấy mùi kỳ lạ trong gió.

“Tôi qua bên kia nhìn thử.”

Cô ta dùng dây thun cột tóc lên, nhảy qua bụi cây thấp chạy về một hướng khác.

Trình Cẩm nhíu mày, Dương Tư Mịch nói, “Không cần để ý tới em ấy.”

Bộ Hoan gọi, “Đới Duy, chờ chút!”

Đới Duy không dừng, Bộ Hoan vội đuổi theo.

Chạy chạy dừng dừng không biết bao lâu, Đới Duy cuối cùng không chạy tiếp nữa, Bộ Hoan cúi người thở, “Sao vậy?”

Đới Duy nói, “Hẳn là ở quanh đây.”

“Cái gì?”

Đới Duy tìm kiếm bốn phía, sau đó nhỏ giọng chửi, Bộ Hoan đi qua xem, Đới Duy bới được một cái chi cụt trong bụi cỏ, là chân người.

Đới Duy cau mày nói, “Tôi còn tưởng hang hổ ở gần đây.”

“… Tại sao?”

Đới Duy nói, “Lẽ nào nó không nên mang đồ ăn về trữ ở gần hang sao? Cũng không đúng, nó hẳn là thích ăn đồ tươi mới phải…”

Bộ Hoan ngắt lời cô ta, “Tôi nói là tại sao lại có chân người?”

“Tôi có biết đâu.” Đới Duy nghiêng đầu khó hiểu nhìn Bộ Hoan, “Nhưng mà xung quanh đây chắc chắn càng nhiều hơn.”

Cô ta lại tiếp tục tìm.

“…” Bộ Hoan thở dài, lấy di động ra liên lạc với những người khác.