Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 41




Sau khi tỉnh lại Trình Cẩm phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trắng như tuyết, trên người mặc đồ ngủ kẻ sọc còn quần áo được gấp gọn đặt trên tủ đầu giường, anh cởi đồ ngủ ra thay bằng đồ của mình, đang thay thì nghe thấy có người mở cửa đi vào, tiếp theo anh nghe được tiếng kêu sợ hãi của nữ giới, anh không quay đầu cũng không nghe được tiếng người kia đi ra, mặc áo sơ-mi lên, vừa cài nút vừa hỏi, “Tôi hiện đang ở trong sở nghiên cứu nào sao?”

Giọng nữ kia kinh ngạc nói, “A? Làm sao anh biết? Lúc bị đưa tới anh hôn mê mà. Nè, vóc dáng anh rất khá nha, có bạn gái chưa?”

“Có bạn trai.” Trình Cẩm ngồi trên giường, bắt đầu mang tất và giày.

“Thật hả? Không cần phải viện cớ này đâu.”

Trình Cẩm chuẩn bị xong mới nhìn chủ nhân của giọng nói kia, là một cô gái tóc ngắn mặt tròn đáng yêu, anh nói, “Không phải viện cớ. Có người nào dặn cô dẫn tôi tới nơi nào đó sau khi tỉnh lại không?”

“Có, sao anh lại biết nữa?”

Trình Cẩm cười nói, “Vì bây giờ tôi chưa mất trí nhớ.”

“Hở?”

Trong phòng quan sát, Khuất Dược và Tạ Minh đối mặt không nói, trên bức tường phía trước họ có một màn hình cực lớn.

Tạ Minh không nhìn màn hình nhưng hình ảnh lúc trước vẫn chưa biến mất khỏi não bà: đó là một cái lồng, ba mặt tường là hợp kim đặc biệt, mặt còn lại là thủy tinh cường lực cường độ cao, xuyên qua nó có thể thấy một người đang bị giam trong lồng, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt lạnh lẽo, móng tay dài sắc bén, đồ ngủ kẻ sọc trên người bị hắn xé thành vải rách, hắn luôn ở trong tình trạng báo động cao, giống một con dã thú lâm vào hoàn cảnh nguy cơ bốn phía.

Tạ Minh nói, “Tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ thằng bé từng chịu khổ như thế.”

Khuất Dược thở dài, “Đây không phải lỗi của chị.”

Tạ Minh cười lạnh, “Là lỗi của tôi, cũng là lỗi của cậu, hơn nữa cậu sai nhiều hơn. Cậu dám nói cậu hoàn toàn không biết Thích Văn Thanh luôn trốn ở đâu không? Cậu muốn thành quả nghiên cứu của ông ta đúng không? Bằng không ông ta có thể ở lại đó sáu năm mà không bị chúng ta phát hiện?”

“Tôi không biết ông ta ở đó. Thành quả nghiên cứu của ông ta chắc chắn có người muốn nhưng không phải tôi.”

“Chẳng qua là vì cậu không tìm được cơ hội!”

“…” Khuất Dược im lặng hít một hơi thật sâu, “Lời chị nói lúc này tôi sẽ không coi là thật, nhưng đừng để tôi nghe thấy lần thứ hai. Tôi đã cho người thẩm vấn Thích Văn Thanh, ông ta vẫn luôn không biết người ủng hộ của cải cho mình là ai, nhưng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ điều tra ra.”

Tạ Minh trầm mặc một lát, “Giao Thích Văn Thanh cho tôi.”

“Chị biết không có khả năng mà. Sự việc đã lớn đến thế này rồi, bây giờ không phải do chúng ta định đoạt. Với lại phòng nghiên cứu dưới mặt đất bị nổ tung kia của Thích Văn Thanh, tất cả thành quả nghiên cứu và dụng cụ thiết bị đều bị hủy, không ai biết Thích Văn Thanh làm ra những thứ thuốc đó bằng cách nào, bây giờ chỉ có ông ta có thể nghiên cứu ra thuốc giải.”

Tạ Minh trào phúng nói, “Nói cho cùng, các người vẫn muốn thành quả nghiên cứu của ông ta, giờ ông ta là khách quý của các người nhỉ?!”

“Chị nói là Poodle mới sao?” Khuất Dược bình tĩnh nói, “Chờ chị tỉnh táo, chúng ta lại bàn.”

Lúc này Khuất Dược nghe được tin Trình Cẩm tỉnh lại từ tai nghe, hắn chuyển cho Tạ Minh, “Trình Cẩm tỉnh rồi, cậu ấy lập tức tới ngay.”

Sau khi trở về từ núi Phượng Minh, Trình Cẩm kiên trì không nghỉ rất lâu nhưng loại thuốc anh tiêm dù cứu được mạng anh, thật ra lại tiêu hao cơ thể, cuối cùng anh ngất xỉu vì thể lực không chống đỡ nổi.

Khuất Dược nhân cơ hội bảo người ta làm kiểm tra toàn thân cho anh, sau đó đưa đi nghỉ ngơi, dặn dò đừng quấy rầy, để anh ngủ đến khi tự tỉnh.

Tạ Minh đột nhiên quay người, nghiến răng nghiến lợi, “Tư Mịch nói đừng cho thằng bé đến!”

Khuất Dược nhíu mày, “Vậy chị định làm theo lời cậu ấy? Thích Văn Thanh nói đây chỉ là lần đầu tiên phát tác, chẳng lẽ mỗi lần phát tác đều phải tránh Trình Cẩm, chị cảm thấy có khả năng này không? Phải đau không bằng đau một lần rồi thôi. Hơn nữa biết đâu Trình Cẩm có thể giúp cậu ấy tốt lên, lúc bị bệnh có người yêu bên cạnh kiểu gì cũng cảm thấy tốt hơn chứ?”

Sắc mặt Tạ Minh dịu đi một chút, “Cậu tốt nhất nên chính xác. Tôi nhắc cậu một câu, sau này chú ý an toàn.”

Vẻ mặt Khuất Dược thay đổi, Tạ Minh nói là Dương Tư Mịch sẽ ghi hận hắn, hắn cười khổ, “Tôi sẽ mang theo vệ sĩ bên người.”

“Ừm, mang nhiều chút.”

“…”

Tiếng gõ cửa vang lên, Trình Cẩm tới.

Trình Cẩm vừa đi vào ánh mắt liền khóa chặt lên màn hình, đi thẳng tới trước màn hình.

“Dẫn tôi đi gặp em ấy.” Tiếng anh run rẩy, vì để người khác nghe rõ, anh không thể không thả chậm tốc độ nói.

Khuất Dược nhấn một cái nút trên tường, bức tường bên phải xuất hiện một cánh cửa, lộ ra ban công, không gian dưới ban công rất lớn, trong đó đặt hộp lớn chất liệu đặc biệt, xung quanh hộp xếp đầy các loại dụng cụ và thiết bị giám sát.

Trình Cẩm chạy ra ban công, hai bên ban công đều có cầu thang dẫn xuống dưới, anh chạy xuống cầu thang, chạy tới chỗ cái hộp nhốt Dương Tư Mịch, hai tay và mặt áp sát vào lớp thủy tinh.

Dương Tư Mịch đang dùng tường hợp kim mài móng tay sắc bén mới mọc, trên tường hiện đầy vết cắt, thính lực của hắn rất nhạy – hộp kim loại có hiệu quả cách âm này không thể hoàn toàn ngăn trở âm thanh bên ngoài, hắn quay đầu tò mò nhìn Trình Cẩm, sau đó bỏ rơi tường kim loại đi về phía anh.

Trình Cẩm nhìn vào mắt Dương Tư Mịch, từ ánh mắt có thể thấy Dương Tư Mịch lúc này không biết anh.

Khoảng cách xa xôi nhất chính là đối diện mà không nhận ra.

Tay Dương Tư Mịch sờ mặt Trình Cẩm cách tường thủy tinh, móng tay quẹt qua kính cường lực đã tăng cường phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai, cũng lưu lại mấy vết cắt rõ ràng trên mặt kính, không thể chạm vào đồ vật mình muốn, hắn nhíu mày, sau đó dồn hết sức lực muốn xé toạc chướng ngại trước mắt.

“Mở cửa!” Trình Cẩm hô, không có động tĩnh, anh quay đầu hô to với camera, “Mở cửa!”

Trong phòng quan sát, Khuất Dược nhìn Tạ Minh, “Cậu ấy sẽ giết Trình Cẩm.”

Cổ họng Tạ Minh như bị vật cứng chặn ngang, bà cố gắng lắm mới phát ra âm thanh, “Cậu dám cho thằng bé đi xem Tư Mịch lại không dám mở cửa? Mở ra.”

Khuất Dược trầm mặc nhấn một nút khác.

Tường thủy tinh nặng nề trượt sang một bên, Dương Tư Mịch nghe được tiếng động, cảnh giác linh hoạt nhảy về sau.

Trình Cẩm không nhúc nhích, anh muốn tiến lên ôm lấy Dương Tư Mịch nhưng sợ làm hắn kinh hãi.

Dương Tư Mịch lại nhìn Trình Cẩm một hồi, sau đó đi tới trước, hắn giơ tay, tay hắn dừng trong không khí rồi rơi xuống mặt Trình Cẩm, trên mặt Trình Cẩm lập tức xuất hiện một vệt máu. Dương Tư Mịch ngửi thấy mùi máu tươi, tò mò siết chặt tay, vết thương bị rạch càng sâu, máu tuôn ra ngoằn ngoèo chảy xuống, hai mắt đỏ bừng của Dương Tư Mịch sáng lên, màu máu ướt át.

Trình Cẩm nắm tay Dương Tư Mịch, từ từ lấy nó xuống khỏi mặt mình.

“Tư Mịch, chúng ta nên về nhà thôi.” Anh hơi cúi đầu kéo vạt áo, lau sạch vết máu trên tay Dương Tư Mịch, nhưng vết thương trên mặt anh lại chảy xuống giọt máu mới, nhỏ lên tay hắn, anh lau lại lần nữa…

Phòng quan sát, Khuất Dược thở ra một hơi, “Có hiệu quả, chị nhìn mắt Dương Tư Mịch đi.” Hắn nói rất khẽ, như sợ kinh động thứ gì đó.

“Ừm.” Màu máu trong mắt Dương Tư Mịch đang rút đi, mắt Tạ Minh lại đỏ lên, bà nghiêng đầu sang một bên.

Đúng lúc này, trong màn hình, Dương Tư Mịch mở miệng nói gì đó, tiếp theo hắn mất tri giác, trước khi ngã xuống đất liền được Trình Cẩm ôm lấy.

Tạ Minh hô to, “Nhân viên y tế!”

Dương Tư Mịch nằm trên giường, Thích Văn Thanh xoay quanh giường như con ruồi, cười đến không ngậm nổi miệng, “Tôi biết nhất định cậu ta có thể thành công, người quá yếu căn bản không gánh được hiệu quả thuốc, cậu ta thích ứng rất khá, lần đầu tiên tác dụng phụ phát tác cậu ta đã có thể tìm về ý thức. Sau này cậu ta sẽ càng ngày càng thích ứng cảm giác này, cho đến khi có thể bảo trì ý thức tỉnh táo trăm phần trăm trong lúc phát tác.”

Trình Cẩm đang ngồi bên giường, tay trái cầm tay Dương Tư Mịch, tay phải cầm kềm cắt móng tay.

Thích Văn Thanh hô, “Cậu làm gì đó?”

Trình Cẩm không ngẩng đầu, “Cắt móng tay cho em ấy.”

Móng tay Dương Tư Mịch nhìn bề ngoài ngoại trừ dài hơn cũng không có thay đổi nào khác, vẫn mỏng như cũ đồng thời còn hơi trong suốt, nhưng hình như đã có chút thay đổi về mặt hóa học, theo lời Thích Văn Thanh là móng tay hắn sẽ hấp thu một số nguyên tố vi lượng nên tính chất trở nên vô cùng cứng, thậm chí có thể để lại vết cắt trên mặt kính thủy tinh cường lực và hợp kim.

Trình Cẩm thử một lúc, cắt không được, anh nhìn Thích Văn Thanh, “Nếu ông không muốn em ấy vừa tỉnh liền dùng móng tay xé rách cổ mình, tốt nhất nói cho tôi biết làm cách nào để cắt móng tay của em ấy đi.”

Thích Văn Thanh bụm cổ cẩn thận lùi lại mấy bước, giống như sợ Dương Tư Mịch đột nhiên tỉnh lại, “Có thể dùng máy cắt laser.”

“…” Trình Cẩm cười với Thích Văn Thanh, “Ông có thể đi.”

Thích Văn Thanh lại bổ sung, “Hoặc cậu có thể đặt một bộ cắt kim cương.”

“…” Trình Cẩm thầm nghĩ vậy phải kiểm tra số dư tài khoản.

“Ông kiểm tra xong rồi? Được, cút ra ngoài cho tôi!” Tạ Minh tới, bà túm cổ áo Thích Văn Thanh, trực tiếp kéo ông ta ra ngoài, dùng sức đẩy, Thích Văn Thanh va đập vào tường hành lang, ông ta lập tức thuận tường trượt xuống, ôm đầu ngồi trên sàn.

Tạ Minh giận quá hóa cười, “Ha! Nhiều năm không gặp, ông vẫn còn cái đức hạnh này?! Đồ cặn bã nhà ông! Thứ nhà khoa học bại hoại…”

Thích Văn Thanh co rúm lại thành một cục nhỏ hơn nữa ở chân tường.

“Ông đứng lên cho tôi!”

“Tôi không.” Tiếng Thích Văn Thanh nghe không có khí phách chút nào.

“Đứng lên! Đừng tưởng ông làm ra bộ dạng này tôi sẽ không đánh ông?!”

“Tôi chắc chắn cô sẽ đánh tôi, tôi không biết cậu ta là cháu cô, nếu không tôi chắc chắn không dám…”

“Ông không dám? Tên vô lại, trước mặt tôi đương nhiên nói không dám, sau lưng có gì mà ông không dám?!”

Khuất Dược giữ chặt Tạ Minh, “Được rồi, mọi người đều đang nhìn đấy.”

Trong sở nghiên cứu nhiều người, thỉnh thoảng có người giả vờ đi ngang qua, dùng khóe mắt lén lút nhìn trộm.

Tạ Minh sắp nóng chết rồi, bà muốn đập Thích Văn Thanh một trận cỡ nào chứ, hễ tên đàn ông này mà khí phách một chút bà đã đắc thủ rồi, nhưng tên khốn này lại núp ở góc tường như chuột.

Thích Văn Thanh nghe thấy giọng Khuất Dược, lập tức đứng lên như cứu tinh đã tới, “Tiểu Khuất, xin chào, lại gặp rồi.”

“… Đừng gọi tôi là Tiểu Khuất.”

Thích Văn Thanh lập tức đổi giọng, “À à, cục trưởng Khuất.”

Tạ Minh nói, “Giờ là phó Bộ trưởng.”

“À há! Vậy sau này phải kính xin phó Bộ trưởng Khuất quan tâm nhiều hơn.”

Tạ Minh nhìn Khuất Dược, “Thế nào, nghe giỏi ghê nhỉ?”

Khuất Dược vội ho khan, “Lão Thích, chúng ta gần mười năm không gặp rồi? Chớp mắt một cái anh cũng sắp sáu mươi. Lẽ ra giờ tôi nên gọi anh một tiếng lão Thích. Anh nói xem anh hành hạ như thế làm gì chứ?”

Mười ba năm trước, Thích Văn Thanh làm việc tại phòng nghiên cứu cục Khoa học Công nghệ Mười sáu bộ An ninh, hồi ấy Tạ Minh có ấn tượng không tệ về ông ta, cảm thấy nhà khoa học này rất thông minh nói chuyện rất thú vị, đương nhiên, bây giờ Tạ Minh không còn cảm giác này nữa, chỉ cảm thấy lão già đáng chết này thô bỉ không chịu được, càng nhìn càng muốn đánh đòn.

Thích Văn Thanh làm ở phòng nghiên cứu bộ An ninh không lâu, ông ta không chịu được ràng buộc nghiêm ngặt của nơi này, miễn cưỡng nhịn ba năm, hôm nào đó đột nhiên bỏ trốn, bộ An ninh vẫn luôn không tìm được ông ta, từng nghi ngờ trong tối có người cung cấp viện trợ nhưng không tìm được bằng chứng.

Sự cố kia số người chết lên đến mấy trăm, rất nhiều thi thể đều hoàn toàn thay đổi, thậm chí căn bản không có thi thể vì phải vội vã xử lý xong những thi thể có khả năng truyền nhiễm, cũng không cách nào cẩn thận kiểm tra Thích Văn Thanh có trong số đó không, bởi vậy Thích Văn Thanh lại trốn, lần trốn này vừa tròn sáu năm.

“Mấy người không hiểu, mấy người là người không có lý tưởng…” Thích Văn Thanh vừa nói liền thấy Tạ Minh đan hai tay, linh hoạt bẻ khớp ngón tay, ông ta vội đổi giọng, “Được rồi, loại người không có lý tưởng giống tôi, chỉ thích làm nghiên cứu, những nghiên cứu của mấy người không thú vị gì hết, giáo điều cứng nhắc lại nhiều, chẳng lẽ tôi còn phải xin mấy người cho làm việc sao, tôi không thèm! Tôi đi nơi khác có thể làm tốt hơn!”

“Ông hại chết bao nhiêu người? Ban đêm ông có ngủ được không?”

“Mất ngủ là tốt nhất, tôi sẽ có gấp đôi thời gian làm thí nghiệm, tôi rất thiếu thời gian. Đúng rồi, phòng thí nghiệm của tôi ở đâu?”

Tạ Minh mắng, “Ông là đồ điên.”

“Nhưng cô tán thưởng đồ điên này.” Da mặt Thích Văn Thanh dày như tường thành.

Tạ Minh không muốn nói thêm, bà quay người đi vào phòng bệnh của Dương Tư Mịch, “Mau đưa tên điên này đi đi, tôi sợ sẽ lỡ tay giết ông ta.”

Dương Tư Mịch ngủ đủ mười tiếng mới tỉnh, trong lúc đó Tạ Minh đưa cho Trình Cẩm một bộ cắt móng cấp độ kim cương, Trình Cẩm tốn hai tiếng đồng hồ mới cắt sửa móng tay Dương Tư Mịch đến bằng phẳng trơn bóng.

Đây là lần đầu tiên nên mới phí nhiều như vậy, làm nhiều quen tay hẳn thời gian sẽ dần dần giảm bớt, Trình Cẩm đoán cuối cùng chắc sẽ còn nửa tiếng.

Anh hỏi Tạ Minh, “Tốc độ mọc dài móng của em ấy thế nào, nếu dài nhanh thì mỗi ngày phải cắt một lần, vậy chúng ta phải điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi.”

Tạ Minh nghĩ tổ Trình Cẩm thường xuyên đi công tác và tăng ca, tình huống mỗi ngày phải tốn mấy chục phút cắt móng tay này đúng là rất phiền phức, bà lẩm bẩm, “Nếu có thể tự động co duỗi thì tốt rồi.”

“…” Trình Cẩm im lặng một hồi, “Cháu sẽ đề xuất với Tư Mịch.”

“… Không cần đặc biệt đề xuất.” Tạ Minh đứng dậy, “Những vấn đề này lát nữa có thể hỏi chuyên gia. Dì đã hẹn một chuyên gia về thuốc sinh hóa, ông ấy tên Hải Đồng Nhất, là Viện sĩ viện Y học Quốc gia, sau khi nhận được tin tức đã từ nơi khác chạy về thủ đô, máy bay đáp rồi, chắc tới ngay thôi. Dì đi xem thử, cháu ở lại với Tư Mịch đi.”

Hải Đồng Nhất năm nay sáu mươi tuổi, là bạn cùng trường đại học của Thích Văn Thanh, chuyên ngành giống nhau nhưng hơn Thích Văn Thanh hai khóa, sau khi tốt nghiệp liền đi du học, bốn mươi tuổi trở thành Giáo sư trọn đời của Ivy League, năm mươi lăm tuổi từ chức về nước. Ông thường bị so sánh với Thích Văn Thanh, nhưng ông xem thường, Thích Văn Thanh càng không để ý đến chuyện bên ngoài, nên hai người dù biết nhau cũng chưa gặp mặt bao giờ.

Lúc Tạ Minh tới, Hải Đồng Nhất đã đến, Thích Văn Thanh cũng ở đó, Tạ Minh trừng mắt nhìn Khuất Dược, nhỏ tiếng hỏi, “Tại sao lại thả ông ta ra?”

Khuất Dược cũng rất bất đắc dĩ, nhỏ tiếng trả lời, “Tôi không có cách nào, giáo sư Hải nói hi vọng Thích Văn Thanh có mặt, dù sao đây là hạng mục nghiên cứu của Thích Văn Thanh.”

Tạ Minh nhìn Hải Đồng Nhất đang trò chuyện vui vẻ với Thích Văn Thanh, “Tôi sợ họ qua lại thân thiết, có lẽ chúng ta nên cảnh báo giáo sư Hải…”

Bà còn chưa nói xong đã thấy Hải Đồng Nhất và Thích Văn Thanh đột nhiên một lời không hợp bắt đầu tranh luận, tiếng hai người càng lúc càng lớn, Thích Văn Thanh lôi thôi càng thêm mất hình tượng, Hải Đồng Nhất phong độ nhanh nhẹn cũng không còn phong độ… Tạ Minh thấy mình không cần lo lắng nữa.

Trên đường đi đến phòng Dương Tư Mịch, Hải Đồng Nhất và Thích Văn Thanh lại cãi nhau mấy lần.

Thích Văn Thanh rất thích cãi nhau với người khác – chỉ cần đối phương không phải loại người sẽ thẹn quá hóa giận rồi dùng vũ lực.

Hải Đồng Nhất cũng xác định một việc – trước đây không quen thân với Thích Văn Thanh là chuyện chính xác.

Sau khi vào phòng Dương Tư Mịch, Thích Văn Thanh chú ý tới trên bàn có một cái hộp nhỏ, bên trong là móng tay bị cắt đi của Dương Tư Mịch.

“Thứ này tôi mang đi xét nghiệm.”

“Ông chỉ có thể lấy một nửa.” Tạ Minh nói, “Nửa khác cho giáo sư Hải.”

Thích Văn Thanh nhảy dựng lên, “Của tôi hết!”

Tạ Minh rất nghiêm túc, “Nhân phẩm ông quá kém, tôi không yên tâm. Ông còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài.”

Thích Văn Thanh không lên tiếng. Ngược lại là Hải Đồng Nhất nhíu mày.

Trình Cẩm cười nói, “Giáo sư Hải, xin chào, tôi là Trình Cẩm.”

Hải Đồng Nhất phản xạ có điều kiện cũng cười với Trình Cẩm, hai người bắt tay.

“Giáo sư Hải, trong đây có câu chuyện rất dài, nếu ngài có hứng thú, chúng ta có thể hẹn thời gian khác trò chuyện riêng. Bây giờ chúng tôi cần trưng cầu ý kiến một số vấn đề thuộc phạm vi chuyên ngành của ngài. Trước tiên mời ngài ngồi.”

Thích Văn Thanh đứng một bên nói, “Cậu cũng chẳng lễ phép với tôi như thế.”

Trình Cẩm duy trì nụ cười quay sang ông ta, “Ông Thích, cũng mời ngài ngồi.”

“Thế này còn tạm được.” Thích Văn Thanh nói tiếp, “Tôi cũng là giáo sư.”

Tạ Minh cười lạnh, “Sau sáu năm ông giả chết?”

Thích Văn Thanh rốt cuộc im miệng.

Trình Cẩm mở một con dao quân dụng, vén ống tay áo lên rạch một vết thương máu chảy dầm dề.

Hải Đồng Nhất nhíu mày, “Làm gì vậy…” Sau đó ông nhìn thấy vết thương kia rất nhanh không chảy máu nữa, đồng thời còn từ từ khép lại, ông hoàn toàn bị hấp dẫn lực chú ý, hỏi, “Độ đau đớn thế nào?”

Trình Cẩm nói, “So với lúc bị thương trước đây thì đau gấp đôi, tôi nghi nếu mình bị thương nặng, dù vết thương có khép lại cũng sẽ chết vì đau trước. Lúc trước rốt cuộc làm sao tôi chịu đựng được?”

“Lúc trước cậu mất ý thức, Dương Tư Mịch còn châm rất nhiều kim lên người cậu – kiểu Trung y, chắc là nó làm dịu cơn đau của cậu. Đây đúng là chỗ cần cải tiến, vì thuốc giảm đau không có hiệu quả với cậu, tiêm vào cơ thể, hệ thống miễn dịch của cậu sẽ tự động loại trừ hết…” Thích Văn Thanh vừa nói vừa ghi vào sổ ghi chép nhỏ xíu của ông ta mấy ký hiệu không ai hiểu.

Trình Cẩm nói, “Bất kỳ thuốc nào cũng không có tác dụng với tôi? Nhưng châm cứu lại có?”

“Không, vẫn có tác dụng nhưng thời gian rất ngắn, hệ thống miễn dịch của cậu sẽ phân biệt thuốc thành virus mà tiêu diệt hết. Còn liệu pháp châm cứu, một vài thứ gì đó của Trung y quả thật có chỗ tiếp thu được, đáng giá nghiên cứu.” Thích Văn Thanh lại ghi thêm mấy nội dung vào sổ ghi chép của mình.

Trình Cẩm cười khổ, “Vậy thuốc này thay đổi hệ miễn dịch của tôi, khuyết điểm của nó là sẽ tiêu diệt tế bào ký ức của tôi, có lẽ còn có tác dụng phụ?”

Thích Văn Thanh nói, “Trên lý luận, nó tiêu diệt tất cả nguyên nhân gây bệnh trong người cậu xong sẽ chuyển sang những tế bào vô hại khác – ưu tiên tế bào ký ức, nhưng tôi đã cố hết sức cải tiến điểm thiếu sót này…”

“Đây chính là một loại thuốc độc.” Hải Đồng Nhất càng nghe càng tức giận, “Sao các cậu có thể dùng loại thuốc này?”

Trình Cẩm thở dài, “Vì lúc đó tôi sắp chết.”

Hải Đồng Nhất nhíu chặt mày, không bình luận.

Tạ Minh nói, “Thuốc này sau khi tiêu diệt tất cả nguyên nhân gây bệnh mới chuyển sang tế bào khác, nếu trong cơ thể luôn có nguyên nhân gây bệnh thì sao?”

Hải Đồng Nhất nói, “Không thể làm vậy. Số lần tế bào cơ thể người phân tách có hạn, lặp đi lặp lại thay mới tế bào chính là đang tiêu hao tính mạng. Thích Văn Thanh, loại thuốc này sẽ khiến chiều dài tính mạng sinh mạng giảm đi bao nhiêu?”

Mắt Tạ Minh đã bắn ra lưỡi dao luôn rồi, Thích Văn Thanh đã làm xong công tác chạy trốn.

“Tôi cho rằng chỉ cần không bị tổn thương trí mạng, loại thuốc này sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ con người. Tạ Minh, cô nói xem người của bộ An ninh tuổi thọ bình quân là bao nhiêu? Tỉ lệ tử vong ngoài ý muốn không thấp nhỉ?”