Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 105




Nghiêm chỉnh mà nói thì công viên Kim Liên không hẳn là công viên, nó là một quảng trường nhỏ có hoa có cây nằm giữa các tòa cao ốc thương mại, khu vực này là trung tâm thương nghiệp phồn hoa.

Tạ Minh sắp xếp người trong cục tiếp nhận hệ thống giám sát gần công viên Kim Liên, bản thân bà không đi hiện trường mà quan chiến qua màn hình lớn trong phòng quan sát ở cục.

Trên màn hình, xe Trình Cẩm từ đường lớn chạy vào công viên Kim Liên, trong xe cũng có giám sát, một góc nhỏ trên màn hình lớn đang chiếu cảnh trong xe: Trình Cẩm đang khuyên Giả Như không nên tùy tiện mạo hiểm.

Tạ Minh cười, quay đầu hỏi Ngụy Thanh, “Dương Mạc Đình đâu?”

“Anh ta còn ở hội sở.” Ngụy Thanh nói, “Nhưng Đới Duy đã ra ngoài, người của chúng ta mất dấu rồi.”

Tạ Minh gật đầu.

Ngụy Thanh lại nói, “Hàn Bân đang trên đường về.”

Để nhanh chóng lấy được thuốc giải từ chỗ Thích Văn Thanh, Tạ Minh quyết định cho Hàn Bân làm trợ thủ của ông ta, nếu nói Thích Văn Thanh còn một chút nhân tính với ai thì người này chắc chắn là Hàn Bân.

“Mấy người khác không náo loạn đòi về cùng à?”

“Việc bên đó hình như có chút phiền phức, qua di động tôi nghe thấy họ đang tranh luận, kết quả là để Hàn Bân về trước, những người khác giải quyết xong vụ án mới về. Họ không biết chuyện thuốc giải nên lo lắng nếu chưa giải quyết xong vụ án mà đã về sẽ không cách nào giải thích cho Trình Cẩm.”

Trên màn hình nhỏ, Giả Như nói với Trình Cẩm, “Tôi biết anh có ý tốt nhưng nếu anh là tôi, anh sẽ không làm gì cả sao?”

Trình Cẩm nói, “Tôi sẽ giao cho người chuyên nghiệp xử lý.”

“Anh… được rồi, tôi và anh không giống nhau.” Giả Như không tranh luận với Trình Cẩm nữa, cô liếc nhìn Dương Tư Mịch híp mắt ngủ gật, nói nhỏ, “Anh ta sẽ không sao.”

Trình Cẩm nói, “Tôi biết.”

Giả Như nghiêm túc nói, “Tôi sẽ không để anh ta có chuyện.”

Trình Cẩm mỉm cười, “Được, cảm ơn cô.”

“Ừm.” Giả Như quay đầu nhìn bên ngoài xe.

Di động Trình Cẩm reo vang, Dương Tư Mịch mở mắt, Trình Cẩm cười với hắn, ấn phím nhận, “Xin chào.”

Loa điện thoại phát ra tiếng cười của Dương Tễ Chước, “Trình Cẩm, Trình Cẩm, Trình Cẩm, Trình Cẩm… Anh vẫn khỏe chứ?”

“Giả Như ở đây, cô ấy muốn gặp cậu. Tôi mở loa ngoài.” Trình Cẩm đưa di động ra giữa mọi người.

“Thú vị, tôi còn tưởng cô ta cũng mất tích.”

Giả Như nói, “Tôi cầm thuốc giải đi tìm anh, anh nói cho tôi chị gái tôi ở đâu.”

Dương Tễ Chước nói, “Trình Cẩm, anh không đến sao?”

Giả Như nói, “Không cần, một mình tôi đến là được, tôi qua tuổi cần người giám hộ rồi.”

Dương Tễ Chước cười nói, “Vậy cô đến đi, mang theo di động của Trình Cẩm, trong hai phút cô phải đến đài phun nước âm nhạc, chỉ được đi một mình, đừng quên thuốc.” Nói xong hắn cúp điện thoại.

“Tôi đi đây.” Giả Như nhấc thùng an toàn nhỏ màu bạc, mở cửa xe nhảy xuống, chạy đi.

Trình Cẩm theo phản xạ muốn xuống xe liền bị Dương Tư Mịch vươn tay giữ chặt, Trình Cẩm dừng lại, lật tay nắm tay Dương Tư Mịch, ngồi về chỗ cũ.

Giả Như chạy đến đài phun nước, chờ ở đó như Dương Tễ Chước chỉ thị.

Mười mấy phút sau cô mới nhận được chỉ thị mới, đi vào nhà vệ sinh công cộng, người rất đông nên phải xếp hàng.

Sau khi vào, cô thấy được túi lớn màu đen mà Dương Tễ Chước nói trên bồn rửa tay, trong đó có quần áo, giày và tóc giả.

Năm phút sau cô ra khỏi nhà vệ sinh, lúc này cô có tóc xoăn hơi dài hơi vàng, đồ công sở màu đen, đeo túi đeo vai đen lớn bằng da, thoạt nhìn là một cô nhân viên văn phòng bình thường.

Cô để lại di động Trình Cẩm trong nhà vệ sinh theo ý Dương Tễ Chước, máy nghe trộm và quần áo trước đó cũng vậy, đồng thời mang thiết bị làm nhiễu máy nghe trộm nên bây giờ nhóm Trình Cẩm chỉ có thể nhìn chứ không thể nghe được nội dung trò chuyện của cô và Dương Tễ Chước.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch chuyển sang xe truyền tin, vừa nhìn hình ảnh theo dõi vừa nghe Tạ Minh chỉ huy từng tổ hành động đuổi theo Giả Như.

Giả Như đi vào cao ốc Tinh Hỏa cạnh quảng trường, lên trên bằng thang cuốn, đến tầng bảy cô vào phòng vệ sinh lần nữa, không đợi cô ra ngoài trong cao ốc đã vang lên tiếng chuông báo cháy.

Có người hô to, “Cháy rồi, mọi người mau chạy đi!”

“Nguy rồi…” Trình Cẩm đứng lên.

Người trong cao ốc bắt đầu chạy trốn, thang bộ đông nghẹt, có người bị đụng ngã, tiếng gọi, tiếng thét chói tai và tiếng khóc ngập tràn tòa cao ốc.

Tình cảnh này khiến sắc mặt Tạ Minh vô cùng khó coi, thật ra bà đã từng cân nhắc Dương Tễ Chước có thể sẽ lợi dụng phát thanh hoặc báo động để tạo hỗn loạn, bà cũng sắp xếp người tiếp nhận hệ thống phát thanh nhưng không dám mạo hiểm cắt đứt báo cháy vì lo Dương Tễ Chước sẽ liều lĩnh phóng hỏa, gặp tình huống này nếu báo cháy không có tác dụng sẽ tạo ra hỗn loạn lớn hơn.

Một tiếng sau, tình hình rối loạn ở cao ốc Tinh Hỏa mới được khống chế, Giả Như đã biến mất.

Lần này Dương Tư Mịch không đi tìm người, hắn yên tĩnh đứng một bên nhìn Trình Cẩm bận trước bận sau trong đám đông, người bị thương quá nhiều, rất thiếu xe và nhân viên cấp cứu.

Di động Trình Cẩm lại reo, Dương Tư Mịch nghe máy, tiếng Dương Tễ Chước từ đầu bên kia truyền sang, “Trình Cẩm, anh không đến sao?”

Dương Tư Mịch nói, “Là tôi, anh ấy đang bận.”

Dương Tễ Chước im lặng hai giây, “Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện.”

Dương Tư Mịch trầm mặc, hắn không có gì muốn nói.

Dương Tễ Chước cười nói, “Anh biết tại sao tôi tìm Trình Cẩm không?”

Dương Tư Mịch vẫn trầm mặc.

“Bởi vì anh đấy.” Dương Tễ Chước nói, “Tìm Trình Cẩm cũng giống tìm anh. Trình Cẩm nói trong bất kỳ tình huống nào anh ta đều chọn anh, cho nên tôi nổ sở Nghiên cứu, anh nói anh ta có hối hận về sự lựa chọn của mình không?”

Dương Tư Mịch hỏi, “Cậu cần phụ đạo tâm lý hả?”

Dương Tễ Chước cười to, sau đó chợt ngừng, “Cần. Anh mau đến nha.”

Cuộc gọi kết thúc, di động nhận được tin nhắn mới, hắn mở ra xem, là một địa chỉ.

Dương Tư Mịch chuyển tiếp địa chỉ cho Dương Mạc Đình, sau đó mới gọi Trình Cẩm, “Trình Cẩm, có người tìm.”

Trình Cẩm vội vàng đi đến, thấy Dương Tư Mịch phơi nắng tới đỏ bừng liền kéo hắn đến dưới tàng cây, “Sao vậy?”

Dương Tư Mịch đưa Trình Cẩm xem tin nhắn, “Dương Tễ Chước.”

Trình Cẩm nhíu mày, “Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Chờ không nổi muốn tìm chết?”

Chẳng phải hắn đã cầm được thuốc sao, không chạy nhanh đi còn tìm đến cửa làm gì?

Trình Cẩm gọi điện báo cho Ngụy Thanh chuyện này.

Chờ anh nói chuyện xong, Dương Tư Mịch nói, “Nhớ bạn gái Vệ Lập Quần không? Dương Tễ Chước không khác cô ta lắm.”

“Tạ Tử Sơ?”

Tạ Tử Sơ từng nhận nhầm Dương Tư Mịch là Dương Tễ Chước, cho rằng hắn là thủ phạm thật sau màn sát hại Vệ Lập Quần, vì không có cơ hội giết hắn báo thù liền lùi bước cầu việc khác, muốn giết Trình Cẩm.

Theo logic này, Dương Tễ Chước cũng vì Dương Tư Mịch mới muốn giết Trình Cẩm? Tuy Trình Cẩm tình nguyện đám người này tìm mình nhưng vẫn rất kinh ngạc, bọn họ rốt cuộc nghĩ cái gì? Lẽ nào nhìn anh dễ bắt nạt lắm?

“Rốt cuộc Dương Tễ Chước vì cái gì?” Trình Cẩm hỏi.

Dương Tư Mịch nói, “Trước đây em không có ấn tượng về hắn.”

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng Trình Cẩm không hỏi tới cùng, “Trong cục đã phái người đi, mình cũng đi xem sao.”

“Được.”

“Em về cục trước được không?” Trình Cẩm lo Dương Tễ Chước sẽ gây bất lợi cho Dương Tư Mịch.

Dương Tư Mịch nghi hoặc nhìn Trình Cẩm, hắn không ngờ Trình Cẩm sẽ đột nhiên nói vậy.

Trình Cẩm cũng là nhất thời xúc động mới thốt ra, hơi trấn tĩnh liền cười nói, “Vẫn là cùng đi đi, quay đầu mà không tìm thấy em mới chết người.”

Nghĩ cũng biết Dương Tư Mịch chắc chắn sẽ không chịu ngoan ngoãn ở trong cục, so với thả hắn ra ngoài chạy loạn chẳng bằng giữ người bên cạnh mình.

Dương Tư Mịch lái xe, Trình Cẩm xem bản đồ, địa chỉ Dương Tễ Chước cho họ nằm trong khu phá dỡ di dời, hồi trước là nhà xưởng, hiện đang được quy hoạch lại.

Ngụy Thanh đã phái người đến đó, hẳn sẽ đến trước họ.

Chạy được hai phần ba quãng đường, Dương Tư Mịch đi đường tắt lái vào một khu vườn, trong chốc lát Trình Cẩm nhìn thấy phía trước có rất nhiều người đang tụ tập, có cả camera các kiểu.

“Đang quay phim truyền hình hay điện ảnh sao?”

Dương Tư Mịch không giảm tốc độ, chiếc xe rít qua đám người, chạy thêm hơn hai trăm mét, Dương Tư Mịch đột nhiên giẫm chân phanh, phía trước có chướng ngại vật.

“Anh đi xem thử.” Trình Cẩm đưa tay tháo dây an toàn, Dương Tư Mịch đè tay anh lại, hắn chưa kịp nói gì thì “ầm” một tiếng, ô tô rơi thẳng xuống, đập mạnh lên nền một tầng khác cách mặt đất năm, sáu mét, bụi đất tung bay.

Dưới ám thị thần kinh cảm giác đau khác thường, Trình Cẩm cảm thấy mình đã nát thành một đống thịt vụn, anh choáng váng lơ mơ nhìn Dương Tư Mịch nghiêng người kiểm tra tình trạng của mình, thay anh tháo dây an toàn, đá văng cửa xe rồi đi vòng qua mở cửa xe bên phía anh, nửa đỡ nửa ôm anh xuống xe, nhanh chóng dìu anh tới bức tường cách xe khá xa, sau đó mới cẩn thận quỳ gối ôm hờ anh, “Trình Cẩm…”

Trình Cẩm đau vô cùng nhưng khôi phục cũng nhanh, chỉ còn cả người mồ hôi lạnh nhắc nhở vừa rồi anh đau tới suýt ngất, anh thở ra một hơi thật dài, chặt chẽ vững vàng ôm lại Dương Tư Mịch, “Đừng lo, anh không sao.” Dương Tư Mịch trong ngực anh thả lỏng.

Trình Cẩm nhìn xung quanh, dưới này không có đèn, nhờ lỗ hổng lớn bị phá trên đỉnh đầu mà lờ mờ thấy được một khu nhỏ gần đó, đây là bãi đậu xe ngầm bị bỏ hoang. Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên bị nổ ra một lỗ lớn ngay ngắn, không biết người gắn thuốc nổ là ai mà cái lỗ này làm rất đẹp.

Phải làm sao để đi lên đây? Trong lúc suy tư, phía trên bắt đầu tối sầm như trời trở mây đen, “rầm”, một cái nắp to che miệng lỗ lại, thoáng chốc trước mắt chỉ có một màu đen kịt, Trình Cẩm lấy di động ra kiểm tra, không có tín hiệu.

Dương Tư Mịch đẩy di động Trình Cẩm ra, Trình Cẩm ngẩng đầu, một thứ ấm áp hôn lên mặt anh, tới khóe miệng, lại liếm bờ môi, Trình Cẩm rất phối hợp, dù sao đã bị nhốt rồi, vội cũng vô dụng, vậy làm chút việc có thể khiến Dương Tư Mịch thả lỏng cũng không tồi.

“Tách”, một bóng đèn nơi xa sáng lên, có bóng người vụt qua dưới ánh đèn.

Trình Cẩm đẩy Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, hình như chủ nhân đợi tới không kiên nhẫn được nữa.”

Dương Tư Mịch mặt không biểu cảm đứng dậy, kéo Trình Cẩm đứng lên.

Hai người đi về phía bóng đèn, nơi này ngoài tiếng bước chân của Trình Cẩm và Dương Tư Mịch thì không còn bất kỳ âm thanh nào, giống như người vừa vút qua chỉ là quỷ ảnh.

Mắt Dương Tư Mịch tỏa sáng lập lòe trong bóng tối, nếu có người muốn ra tay thì mục tiêu quá rõ, đã thế Trình Cẩm liền dứt khoát bật đèn pin, dưới vầng sáng hình bầu dục, mặt nền xi măng cũ kỹ đầy những khe nứt dài, tường vôi đã phiếm đen, trên nóc hầm thì rải rác từng vòng từng vòng dấu nước đọng xám đen, nơi này quả thực đã bị bỏ hoang rất lâu.

Nếu người bắt họ đến đây là Dương Tễ Chước, làm sao hắn biết họ sẽ đi đường này?

Đầu tiên biết họ sẽ đến, sau đó hiểu rõ thói quen lái xe của Dương Tư Mịch, biết hắn sẽ đi đường tắt nên bố trí sẵn cạm bẫy trên con đường trong dự đoán, đám người khiêng camera quay phim kia có thể là bị Dương Tễ Chước lừa đến.

Cuối bãi đậu xe là thang máy và thang bộ. Thang máy đã dừng hoạt động, đương nhiên xem như còn chạy được thì họ cũng không dùng.

Hai người đi lên bằng thang bộ, sau khi leo ba tầng lầu cuối cùng cũng thấy ánh sáng, không phải ánh nắng mà là ánh đèn, tòa nhà này hình như không có cửa sổ, một chút ánh sáng tự nhiên đều không có.

Dưới ánh đèn trong đại sảnh, mấy chục cái màn hình quây lại thành vòng tròn hướng mặt vào trong, có người tựa vào ghế đặt giữa vòng tròn nhìn những màn hình đó.

“Hai người đến rồi? Một mình xem kịch thật nhàm chán…” Dương Tễ Chước dài giọng nói.

Hắn đứng dậy ấn một cái nút, trong đại sảnh vang lên tiếng súng và tiếng đánh nhau, giống như ở đâu đó đang quay một bộ phim hành động.

Trình Cẩm vừa quan sát xung quanh vừa đến gần Dương Tễ Chước, “Giả Như đâu?”

“Cô ta ngủ rồi.” Dương Tễ Chước tràn đầy phấn khởi ngoắc Trình Cẩm, “Mau qua đây xem, đừng bỏ lỡ cảnh quay đặc sắc!”

Trình Cẩm nhảy qua đống dây lằng nhằng trên sàn, đi vào vòng tròn màn hình, anh thấy màn hình đang chiếu cảnh hai nhóm người giao chiến, trong đó trang bị của một bên là bộ An ninh, đây là chuyện đang xảy ra ở địa chỉ anh gửi cho Ngụy Thanh, anh và Dương Tư Mịch vốn cũng định đến đó, chỉ là bị cản giữa đường.

Trình Cẩm móc súng mang theo người ra, mở chốt bảo hiểm, Dương Tễ Chước như không nhìn thấy động tác của anh, hắn ấn một nút khác trên bàn điều khiển, tương ứng, trên màn hình xuất hiện cảnh tượng khác, đó là một vụ nổ, một người ngã trên mặt đất không rõ sống chết.

Dương Tễ Chước quay đầu cười với Trình Cẩm, “Thú vị nhỉ? Muốn biết tôi chết hoặc bị thương thì sẽ có bao nhiêu nơi bị nổ không?”

Hắn cho Trình Cẩm thấy vòng kim loại trên cánh tay mình, “Đây là máy phát tín hiệu không dây, sẽ dựa vào tình trạng khác nhau của cơ thể tôi để dẫn nổ những địa điểm khác nhau, thật thú vị ha!”

Hắn cười ha hả, sau đó trên màn hình lại có một vụ nổ, hắn hít một hơi như thể bị giật mình, sau đó lộ ra nụ cười ngại ngùng, “Không cẩn thận kích động quá, lần này tôi thật sự không cố ý.”

“Tắt loa đi.” Trình Cẩm đề nghị.

Dương Tễ Chước nhún vai, tắt loa, nói chuyện thế này có phải dễ không, đâu cần la hét.

Trình Cẩm hỏi, “Cậu muốn gì?”

Dương Tễ Chước không đáp, chỉ nói, “Dương Tư Mịch đâu? Anh ta chạy đi đâu rồi? Chúng ta tìm thử nào.”

Dương Tễ Chước bận bịu với bàn điều khiển một lúc, xuất ra một nhóm hình ảnh theo dõi khác, nó cho thấy Dương Tư Mịch đang đi lên lầu, hắn kiểm tra cả tòa nhà một lượt, cũng tìm được Giả Như đang hôn mê ở tầng cao nhất, hắn nhìn Giả Như một lát rồi nâng người dậy, có vẻ là muốn mang cô xuống dưới.

Dương Tễ Chước nói, “Tôi còn tưởng anh ta sẽ không quản người khác sống hay chết.” Nói xong hắn đổi hình ảnh về hiện trường đấu súng ban nãy, “Biết một bên khác là ai không?”

Trình Cẩm nhìn hắn, “Không phải người của cậu?”

Dương Tễ Chước lắc đầu, “Tôi chỉ tìm được lũ côn đồ chẳng ra gì, không phải đối thủ của bộ An ninh. Hẳn là người của chú Dương Mạc Đình gọi đến, anh nói xem là ai báo cho chú ấy? Đây chẳng phải giúp hóa phiền à. Không biết chú ấy sẽ bị tức thành bộ dạng gì nữa.”

Ai báo cho Dương Mạc Đình? Đương nhiên là Dương Tư Mịch. Hắn đi từ trên lầu xuống, đặt Giả Như dựa vào tường, sau đó đến cạnh Trình Cẩm, “Em không ngờ sẽ có đánh nhau.”

Dương Tễ Chước cười to. Muốn làm họ đánh nhau rất dễ, sau khi người hai bên đuổi đến, hắn dẫn nổ một quả bom, họ lập tức nghĩ đối phương là địch, đánh ngay thôi.

“Anh không phải không ngờ, anh chỉ là không thèm để ý, bất kể chết bao nhiêu người anh cũng sẽ không để trong lòng.”

Dương Tư Mịch không nói chuyện, Trình Cẩm nói, “Cậu đang nói chính mình sao?”

Dương Tễ Chước cười nói, “Anh không tin anh ta là người như vậy? Anh vậy mà không tin? Sao anh có thể không tin?!”

Hắn nện một đấm lên bàn điều khiển, trên màn hình lại có hai nơi phát nổ.

“…”

Trình Cẩm sắp tức điên rồi nhưng trên mặt vẫn phải giữ bình tĩnh, “Cảm ơn cậu nhắc tôi bản tính của Tư Mịch. Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Dương Tễ Chước rất ngạc nhiên, “Anh không ngại anh ta giết người?”

“Bây giờ em ấy không giết người, cậu thao túng thì không tính, cưỡng ép càng không tính.”

Dương Tễ Chước gật đầu, “Vậy trước đây thì sao? Trước đây có thể xóa bỏ?”

“Trước đây bao lâu? Trước mười bốn tuổi em ấy ở trong bệnh viện tâm thần, hành động của em ấy có người trông giữ phụ trách; trước mười tám tuổi em ấy sống trong thế giới động vật của các người, kẻ mạnh là vua là phép tắc duy nhất; sau đó em ấy vào bộ An ninh, hành vi được cho phép; bây giờ ở cùng tôi, em ấy không giết người. Tôi cần để ý cái gì?”

Dương Tễ Chước nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch không biết đang nghĩ gì, “Thế giới động vật? Anh nói tôi sống trong thế giới động vật?”

“Đúng, cậu sống trong thế giới động vật tự do.” Trình Cẩm thở dài, “Còn Dương Tư Mịch bị tôi nhốt trong cái lồng tổ đặc án nhỏ bé, cậu còn gì không cam tâm, còn muốn so bì cái gì với em ấy?”

Dương Tễ Chước xuất thần một hồi, cười nói, “Tôi gần như bị anh thuyết phục.”

Gã xoay người bưng cái thùng nhỏ trên nền, đây là thứ Giả Như mang đến, hắn mở thùng, đặt nó lên bàn.

“Thuốc này là thật?”

“Tôi không biết. Nếu không bị đổi thì đây cũng là thuốc biến dị tinh khiết hơn độc tính mạnh hơn.”

Dương Tễ Chước gật đầu, “Tôi biết. Thuốc này sau khi được điều phối sẽ trở thành thuốc giải của anh. Bây giờ tôi muốn lấy đi, các anh muốn phối lại thuốc mới sẽ rất khó.”

Trình Cẩm trầm mặc nhìn hắn.

“Anh biết mấy ống thuốc này đã giết chết bao nhiêu nhân tài không? So với số lượng anh phỏng đoán ít nhất nhiều gấp bội, anh dám dùng?”

Trình Cẩm nhớ tới mấy chục thi thể trong phòng đông lạnh trong tòa nhà nghiên cứu của Dương Tễ Chước, chẳng lẽ mấy trăm hoặc nhiều người chết hơn mới tinh luyện ra được chừng này?

Trình Cẩm nhắm mắt, “Dương Tễ Chước, mày đáng chết.”

Lúc này Trình Cẩm không khống chế được tâm trạng nữa nên mình đổi xưng hô.

Dương Tễ Chước bật cười, “Anh vừa mới nói thế giới động vật đấy.”

“Mày vượt ranh giới. Nếu mày ở nhà mình, không ai nổi hứng đi quản.”

“Được thôi, tôi đáng chết.” Dương Tễ Chước vô tình nói, “Vậy anh nói thuốc này có phải là thật hay không?”

“Tôi không biết. Nhưng tôi đoán không phải thật, cậu phải đàm phán với cục trưởng chúng tôi lần nữa.”

Dương Tễ Chước tỏ ra buồn bực, “Tôi không thích người khác xem tôi là chuyện cỏn con nên đành phải phiền…”

Ánh mắt hắn qua lại giữa Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, Trình Cẩm nhíu mày, chắn trước người Dương Tư Mịch.

Dương Tễ Chước cười nói, “Đành phiền anh họ tôi bị thương đi, cục trưởng Tạ thấy vậy nhất định sẽ mang đồ tôi muốn đến.”

“Chờ chút!” Trình Cẩm nói, “Nếu cậu muốn sống lâu một chút thì đừng làm thế.”

“Nhưng tôi muốn làm thế lâu lắm rồi.” Dương Tễ Chước cầm lấy súng lục trên bàn điều khiển, “Anh ta bị thương ngay trước mặt anh, có phải anh sẽ rất đau khổ không?”

Trình Cẩm lạnh mặt không nói gì, ánh mắt anh rơi vào những màn hình phía trên bàn điều khiển.

“Anh thả họ đi, tôi cho anh thuốc giải thật, còn nữa, anh phải nói tôi biết chị gái tôi đang ở đâu.” Cách đó không xa truyền tới giọng nữ yếu ớt, Giả Như đã tỉnh.

Dương Tư Mịch quay đầu, “Ngu ngốc, nói với cô rồi, chị cô chết rồi.”

Dương Tễ Chước tò mò liếc nhìn Dương Tư Mịch, lại nhìn Giả Như loạng choạng đứng lên rồi đi về phía này, “Đúng, chị gái cô chết rồi, thuốc kia có một phần công lao của cô ta đó.”

“Đồ khốn nạn!” Giả Như nhào đến Dương Tễ Chước, Trình Cẩm không cản, Dương Tễ Chước túm tóc quật cô xuống đất.

Nhân cơ hội này Trình Cẩm giơ súng lên, Dương Tễ Chước khẽ giật mình, nhưng Trình Cẩm không nổ súng bắn hắn mà là bắn mấy phát vào máy chủ máy tính, máy chủ bốc khói, tỏa ra mùi khét, màn hình biến đen.

“Anh cho rằng mắt anh không nhìn thấy nghĩa là không xảy ra sao? Anh chọc giận tôi, anh biết sẽ chết bao nhiêu người không?” Dương Tễ Chước không ngừng cười to, bị cảm xúc của hắn điều khiển, lầu trên lầu dưới cũng vọng tới tiếng nổ, “Trình Cẩm, thật ra anh là người máu lạnh ích kỷ…”

Nửa câu sau bị Dương Tư Mịch đột nhiên phóng đến cắt ngang, hắn vội lùi lại đồng thời nổ súng, nhưng tốc độ của Dương Tư Mịch cực kỳ nhanh, bay lên tung một cước đá lệch tay cầm súng, đạn bắn hết về phía tường.

Đánh nhau tay đôi không dùng súng được, Dương Tễ Chước dứt khoát gỡ băng đạn, vứt súng rỗng đi rồi nghênh đón quyền cước của Dương Tư Mịch…

Động tác cả hai nhanh tới độ có tàn ảnh, Trình Cẩm có súng nhưng căn bản không thể nào ngắm chuẩn.

Dương Tư Mịch nói, “Anh đi trước.”

Lầu trên lầu dưới thỉnh thoảng có tiếng nổ và sụp đổ, Giả Như bất tỉnh nhân sự nằm trên đất, Trình Cẩm cắn răng, khiêng Giả Như đi tìm lối ra.

Giả Như bị xóc tỉnh, suy yếu giãy dụa, “Anh không thể mặc kệ anh ta.”

Trình Cẩm nói, “Đừng lộn xộn, tôi đưa cô ra ngoài rồi quay lại tìm em ấy.”

Trên tường xuất hiện khe nứt lớn, ánh nắng chiếu vào phòng, hòn đá rơi xuống cùng ánh sáng, tòa nhà đang sụp rồi.

Trình Cẩm khiêng Giả Như chạy đến tầng trệt, cửa sổ đều bị bịt kín, không có đường thoát, anh thả Giả Như xuống, đi tìm dụng cụ nạy những tấm gỗ dày kia.

Giả Như nhìn ra ngoài qua kẽ hở, sau đó kêu to, “Trình Cẩm! Có người đến.”

Trình Cẩm chạy đến xem, là nhóm Ngụy Thanh, anh lấy súng ra, dùng tiếng súng thu hút họ chú ý, “Chúng tôi ở đây, mau giúp làm lối ra.”

Trình Cẩm đưa súng cho Giả Như, “Cầm, bảo vệ bản thân nhưng đừng tùy tiện nổ súng.”

“Vậy còn anh?!” Giả Như níu quần áo Trình Cẩm, khuôn mặt đã khóc bẩn như con thú nhỏ lang thang mới chui ra từ cống ngầm.

“Đây là súng của Dương Tư Mịch, của tôi ở chỗ này.” Trình Cẩm kéo ống quần, lấy một khẩu súng khác trong bao súng trên chân.

Lúc chạy lên lầu, Trình Cẩm bị đá rơi đập trúng, anh cảm thấy mình gãy tay mất rồi nhưng thật ra không phải, nó vẫn hoạt động được.

Lên tới lầu ba, anh thấy nền nhà đã nứt vỡ không thể tả, rất nhiều chỗ nếu không thủng một lỗ lớn thì cũng chỉ còn khung thép méo mó.

Cuối đại sảnh, hai bóng người lúc ẩn lúc hiện, là Dương Tư Mịch và Dương Tễ Chước đánh nhau tới vui sướng.

Ầm ầm, Trình Cẩm thấy cầu thang phía trước sập một đoạn, anh nhanh chóng chuyển sang chỗ khác vững chắc hơn, hô to về phía Dương Tư Mịch, “Hai người không thể ra ngoài đánh hả?”

Dương Tễ Chước cười to, tiếp đó tiếng cười trở nên vặn vẹo, chắc là bị thương.

Sau đó Trình Cẩm nhìn thấy một bóng người nhảy xuống lầu hai thông qua lỗ hổng trên sàn lầu ba, một người khác không đuổi theo mà chạy đến chỗ Trình Cẩm, đó là Dương Tư Mịch, hắn né tránh đá rơi không ngừng trên đầu và hố to nhỏ dưới chân, Trình Cẩm nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Khi hai người tụ hợp, Trình Cẩm vừa quay đầu liền phát hiện cầu thang dẫn xuống dưới đã sập, lập tức tỏ rõ vẻ rầu rĩ.

Trái lại Dương Tư Mịch thì cười, Trình Cẩm đau lòng nhìn vết thương trên người hắn, “Giờ không phải lúc cười đâu. Dương Tễ Chước đi xuống mà Giả Như còn ở tầng trệt, nhưng may nhóm Ngụy Thanh đến…”

Sau khi xuống dưới, quả thực Dương Tễ Chước đã gặp Giả Như cũng thấy người đến ở bên ngoài, “A, sao đến nhanh thế? Mình sơ sẩy ở đâu sao? Nhiều người thế này, đồng quy vu tận vẫn rất lời.”

Hắn nhìn Giả Như đang dựa tường, “Cô nói cô có thuốc giải thật?”

Giả Như nắm chặt súng trong tay, “Đúng, tôi có, hai loại thuốc giải đều có.”

Trước khi Tạ Minh đổi thuốc giải, cô đã đổi chúng thành thuốc giả. Hơn nữa thuốc giải không chỉ có ba ống, mà là sáu ống, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch mỗi người một nửa.

Thích Văn Thanh tuy kéo dài tiến độ chế tạo thuốc giải nhưng không dám bỏ mặc Trình Cẩm và Dương Tư Mịch chết thật nên đã lén lút làm xong, định chờ tới khi không hoãn được nữa sẽ lấy ra cho hai người họ dùng.

“Nhưng tôi sẽ không cho anh.” Giả Như nói.

Dương Tễ Chước nói, “Cho nên tôi cõng nồi thay cô? Ai cũng nói tôi lấy thuốc giải, nhưng thật ra là cô.”

“Không sai!”

Dương Tễ Chước ngạc nhiên đánh giá Giả Như, “Thật sự không cho?”

“Tôi thà hủy cũng không cho anh.” Giả Như cắn môi, hỏi, “Hai người Dương Tư Mịch đâu?”

Dương Tễ Chước ác ý cười, “Đương nhiên là chết rồi.”

Giả Như trừng muốn rách mí mắt.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Giả Như không giỏi bắn súng nhưng thắng ở khoảng cách giữa hai người gần, với lại Dương Tễ Chước đã bị thương không ít dưới tay Dương Tư Mịch, độ nhanh nhẹn giảm đi, hắn cũng không ngờ Giả Như đột nhiên nổ súng, dám nổ súng…

Dương Tễ Chước ngã xuống, mất máu rất nhanh, máu chảy đầy đất, con ngươi đang dần dần giãn nở, hô hấp khó khăn nhưng hắn vẫn đang cười, “Cô sẽ hại chết họ, tim tôi dừng đập, tòa nhà này sẽ hoàn toàn nổ tung…”

Súng trong tay Giả Như rơi xuống đất, cô vọt tới bên Dương Tễ Chước, quỳ gối trong vũng máu, dùng tay đè chặn miệng vết thương nhưng dòng máu không ngừng trào ra như suối chảy.

“Xin lỗi, xin lỗi… Anh đừng chết, tôi đưa thuốc giải cho anh, anh đừng chết…”

“Không nghĩ tới người cuối cùng nhìn thấy lại là cô…” Mắt Dương Tễ Chước dần mất đi ánh sáng, “Ha ha, nói cho cô, một chuyện, chị gái cô, chưa chết…”

Nụ cười mỉm cứng lại ở khóe môi gã.

“Anh nói gì? Anh nói lại lần nữa!” Giả Như dùng sức lắc Dương Tễ Chước, lệ rơi đầy mặt.

“Cô gái nhỏ, đừng khóc, nó chết rồi.” Một người đàn ông nói.

“Không, anh ta chưa chết!…” Giả Như đột nhiên giật mình lấy lại tinh thần, nhảy dựng lên hô to, “Mọi người mau rời đi, nơi này sắp nổ tung rồi!”

“Bom đã được tháo.” Nói chuyện vẫn là người đàn ông nọ, y mặc nguyên bộ đồ trắng, hoàn toàn không giống người sẽ xuất hiện trong tòa nhà nát đá bụi rơi ầm ầm này, tay y cầm khẩu súng vừa nãy Giả Như thất thần ném đi.

Giả Như khẩn trương nói, “Đó là súng của tôi.”

Người đàn ông hỏi, “Không phải súng của Dương Tư Mịch?”

“Sao anh biết? Nhưng Trình Cẩm cho tôi mượn, trả cho tôi.”

Người đàn ông cười, nghiêng đầu về phía mấy người đang đi đến chỗ họ, “Tìm được Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rồi?”

Một người trong nhóm là Ngụy Thanh, anh ta liếc nhìn Giả Như, gật đầu với cô, sau đó nhìn người đàn ông, “Ngài Dương, hai người Trình Cẩm đã ra ngoài, bị vài vết thương nhỏ, hiện đang băng bó. Trình Cẩm không yên tâm Giả Như nên nhờ tôi đến xem.”

“Không sao là tốt. Đúng rồi, vừa nãy Dương Tễ Chước muốn tổn thương cô gái này, tôi bất đắc dĩ mới nổ súng.”

Giả Như khẽ giật mình, Ngụy Thanh cũng vậy.

“Mang Dương Tễ Chước theo, chúng ta cũng ra ngoài thôi.” Dương Mạc Đình nói xong thì dẫn đầu quay người đi ra.

Ngụy Thanh kiểm tra Dương Tễ Chước một lát, đích thực đã chết, anh ta gọi người đến gói xác khiêng đi.

Giả Như chờ ở một bên, “Cảm ơn anh đã chạy đến cứu chúng tôi.”

“Không cần khách sáo.”

Ngụy Thanh chạy đến nhanh như thế là do xe Trình Cẩm không phát tín hiệu an toàn đúng giờ.

Sau khi Dương Tễ Chước bẫy xe Trình Cẩm thì cho người gỡ hệ thống dẫn đường trên xe xuống, lắp vào một chiếc xe khác rồi để nó tiếp tục chạy theo tuyến đường đã định. Hắn nghĩ rất chu đáo nhưng không biết trên xe Trình Cẩm không chỉ có hệ thống dẫn đường mà còn trang bị máy phát tín hiệu, cách mười phút sẽ phát tín hiệu an toàn một lần.

Tín hiệu dừng lại, Tạ Minh biết ngay đã có chuyện bèn vội vàng liên hệ Dương Mạc Đình, hai người trao đổi tin tức, lập tức biết vấn đề.

Họ cho người hack hệ thống theo dõi của Dương Tễ Chước, lặp lại hình ảnh đã phát trước đó để hắn tưởng hai bên luôn giao chiến, thật ra là đã ngừng bắn rút lui.

Biện pháp này có độ nguy hiểm rất cao vì họ không biết Dương Tễ Chước còn gài rất nhiều bom, chỉ cần quả bom không nằm ở nơi đặc biệt bị dẫn nổ, Dương Tễ Chước sẽ phát hiện hệ thống có vấn đề, may mắn Trình Cẩm để ý thấy hình ảnh trên màn hình không đúng nên nổ súng phá hủy máy chủ, lúc này nhóm Ngụy Thanh mới có đủ thời gian đi gỡ bom.

Sau khi rời khỏi tòa nhà, Giả Như chạy về phía Dương Tư Mịch và Trình Cẩm, dừng lại cách chỗ họ mấy bước chân, cô dụi mắt, “Hai người không sao thì tốt, tôi tưởng mình đã hại chết hai người.”

Dương Mạc Đình đi đến, “Hẳn là họ suýt hại chết cô.”

Y đưa Trình Cẩm súng của Dương Tư Mịch, “Cậu đưa súng cho một người không biết dùng, nếu không phải tôi xuất hiện kịp thời, cô ấy đã bị Tễ Chước giết rồi.”

Trình Cẩm nhìn Giả Như.

Giả Như cúi đầu, cô không biết tại sao Dương Mạc Đình “gánh tội” thay mình nhưng lại khó đối mặt với sự thật mình đã giết người nên không phủ nhận.

Dương Tư Mịch mỉm cười, “Không sao thì tốt, cô đi rửa vết thương đi.”

Giả Như kinh ngạc nhìn Dương Tư Mịch cười, sau đó giống như mộng du để mặc nhân viên y tế dẫn đi.

Trình Cẩm hỏi, “Dương Tễ Chước chết rồi?”

Dương Mạc Đình nói, “Nó sống cũng không vui vẻ…”

Trình Cẩm ngắt lời y, “Tất cả những thứ này rốt cuộc là vì cái gì?”

“Có lẽ vì nó sống không tốt nên cũng không thể nhìn các cậu sống tốt, có lẽ nó buồn chán quá, có lẽ là muốn chứng minh năng lực của bản thân. Có thể có rất nhiều nguyên nhân. Nó đã chết, nguyên nhân chân chính ai mà biết?”

Dương Tư Mịch nhìn Dương Mạc Đình nhưng đối tượng hắn nói chuyện lại là Trình Cẩm, “Trình Cẩm, nhà họ Dương tối đa thường có gần ba trăm người, có một năm bọn họ mở họp thường niên, em trùng hợp đi ngang qua, sau đó chỉ còn lại khoảng một trăm người, ông nội em nói vậy.”

“Hóa ra cháu còn nhớ.” Hai tay Dương Mạc Đình đút túi, quay người đi xa, y không định nghe tiếp, dù sao Dương Tư Mịch đâu phải nói cho y nghe.

Dương Tư Mịch yên tĩnh đứng đó, cứ không nhìn Trình Cẩm.

Trình Cẩm biết hơn mười năm trước nhà họ Dương xảy ra một trận đại loạn, anh từng suy đoán lẽ nào liên quan tới Dương Tư Mịch nhưng nghe chính miệng hắn nói thì vẫn rất khiếp sợ… Nghĩa là Dương Tễ Chước đến báo thù?

Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch một chốc, sau đó dời mắt, “Bây giờ không muốn nhìn thấy em.” Nói xong, dừng mấy giây lại bổ sung, “Đừng chạy lung tung.”

Dương Tư Mịch không đi, ngược lại, hắn sấn đến đồng thời giơ tay che mắt Trình Cẩm, “Anh có thể nhắm mắt.”

Lúc Dương Mạc Đình đi đón Hải Đồng Nhất, phát hiện người trông coi ông là Đới Duy và Vạn Tô. Y cho người đưa Hải Đồng Nhất đi trước.

“Cảm ơn hai vị chăm sóc giáo sư Hải.”

“Loại người này mấy người cũng nhận, may tôi không gia nhập, phải cộng tác với loại người này quá mất mặt.” Đới Duy nói vậy là bởi cảm thấy Hải Đồng Nhất rất nịnh bợ, không có cốt khí, cũng vì nhà họ Dương từ chối cô ta nên phải tìm lại thể diện.

Vạn Tô cười nói, “Chúng tôi chỉ là nhân viên nghiên cứu tay trói gà không chặt, nào dám đắc tội “nhân viên kỹ thuật” dám động dao thật súng thật mấy cô? Các cô nói chúng tôi đi hướng Đông, chúng tôi tuyệt đối không đi hướng Tây.”

Đới Duy không vui, “Cô làm gì đó, tôi có nói cô đâu.”

“Tôi thuận miệng nói thôi, đừng để bụng nha.” Vạn Tô ôm vai Đới Duy trấn an, sau đó nhìn Dương Mạc Đình, “Anh là chú Dương Tư Mịch? Anh kết hôn chưa? À không, ly hôn chưa?”

Dương Mạc Đình cười nói, “Đều không có. Cô Vạn có rảnh đến châu Âu thì có thể liên hệ tôi, tôi nhất định sẽ tận tình chức trách chủ nhà.”

“Nước nào ở châu Âu cũng được sao?” Vạn Tô hình như hứng thú lắm, “Anh nói bùi tai mà thật ra cũng không thích loại nhân viên nghiên cứu như tôi nhỉ? Vì nghiên cứu tôi có thể ở trong rừng hoang núi sâu mấy năm, Thích Văn Thanh có thể mãi giấu diếm ông ta biết cách chế tạo thuốc giải, Hải Đồng Nhất có thể gia nhập nhà họ Dương cũng có thể về nước đi chung đường với Thích Văn Thanh, anh nói Hải Đồng Nhất biết có thuốc giải từ lúc nào?”

Nụ cười của Dương Mạc Đình không thay đổi, “Ý cô Vạn là?”

Vạn Tô cười thật đẹp, “Tôi không có ý gì cả. Dù sao khoa học cuối cùng vẫn phục vụ con người, ai cũng không cản được nên không quan trọng. Chuyện đã làm xong, vậy chúng tôi đi dạo phố đây. Ngài Dương, khi tôi đến châu Âu, anh phải tự mình tiếp đãi tôi đó!”

Được Dương Mạc Đình bảo đảm, chị ta kéo Đới Duy chậm rãi rời đi.

Dương Mạc Đình đứng yên tại chỗ một chốc.

Đám nhà khoa học này ai cũng đòi mạng, Thích Văn Thanh là kẻ điên, Hải Đồng Nhất cũng chẳng khiến người ta yên tâm.

Y nghĩ đi nghĩ lại, sai người hẹn Giả Như.

Một tiếng rưỡi sau, Dương Mạc Đình và Giả Như gặp nhau trong quán cà phê.

“Cô Giả có hứng thú đến châu Âu phát triển không?” Dương Mạc Đình nói tên một tổ chức nghiên cứu nổi tiếng, rồi giới thiệu sơ lược nếu Giả Như đồng ý thì sẽ có đãi ngộ gì, cuối cùng còn hứa hẹn, “Chuyện chị gái cô tôi có thể điều tra giúp.”

Giả Như ngẩn người, trong thoáng chốc cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Dương Tư Mịch văng vẳng bên tai: Ngu ngốc, chị cô chết rồi.

Dương Mạc Đình khe khẽ gọi tỉnh cô, “Cô Giả?”

Giả Như cúi đầu dùng mu bàn tay chùi mắt, “Được, tôi đi với anh.”

“Vậy bây giờ đi luôn thôi, cô không cần lo thủ tục, tôi sẽ làm xong.”

Đến sân bay, Giả Như thấy Hải Đồng Nhất đồng hành với mình, cô sửng sốt rồi cười khẽ, “Giáo sư Hải, cảm ơn ngài mấy ngày trước đã tiếp đãi.”

Người bắt cóc cô và Thích Văn Thanh không phải Quý Chước mà là một người khác hẳn.

Lúc đầu cô không biết là ai nhưng nếu Hải Đồng Nhất là “nội gian” giống cô thì chuyện đã rõ, vụ bắt cóc chắc chắn dính dáng tới vị giáo sư Hải này.

Hải Đồng Nhất tao nhã cười, “Sau này là người một nhà, nói chuyện đó làm gì.”

Giả Như cười nói, “Ngài nói đúng.”

Dương Mạc Đình bên cạnh cũng cười, dường như rất vui mừng khi họ có thể hữu nghị chung sống.

Một bên khác của sân bay, Hàn Bân ra khỏi sân bay, nhìn thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, “Sao hai anh lại đến đây?”

Trình Cẩm cười nói, “Mọi người thế nào?”

“Vẫn ổn…”

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, Dương Tư Mịch thì nhìn máy bay trên bầu trời.

Hai tiếng sau, Dương Tư Mịch nhận được một lá thư khác từ Giả Như.

Ba tiếng rưỡi sau, Dương Tư Mịch cầm được chất nền thuốc giải của hắn và Trình Cẩm.

Ba ngày sau, Thích Văn Thanh được Hàn Bân giúp đỡ, thành công chế tạo thuốc giải tiêm vào là có hiệu quả.