Người đầu tiên điều tra ra những người chết có liên quan tới Trịnh Chinh Bình là Tiểu An, cô tìm được một phần bản ghi nhớ thời gian trong máy tính anh họ Khương Xung, trong ô Chủ nhật hai tuần trước có viết thời gian bắt đầu buổi tọa đàm của Trịnh Chinh Bình, sau đó từ mấy máy tính khác cũng điều tra được chủ máy tính từng xem tin tức buổi tọa đàm của Trịnh Chinh Bình.
Tiểu An chớp đôi mắt to, “Xem ra bọn họ đều đi nghe buổi tọa đàm của Trịnh Chinh Bình. Lão đại, tin này có ích không?”
Trình Cẩm cười nói, “Em làm tốt lắm. Tiếp theo điều tra những người cũng tham gia hoạt động này, hội nhóm bọn họ chú ý hoặc người từng liên lạc.”
Tiểu An giả vờ nghiêm túc kính chào, “Vâng! Trưởng quan!” Cô sôi nổi về trước máy vi tính tiếp tục công việc.
Sáng hôm sau, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi tìm Trịnh Chinh Bình, ông ta đang lên lớp trong trường. Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi vào phòng học từ cửa sau, ngồi xuống hàng cuối cùng, có sinh viên chú ý tới họ, người tướng mạo đẹp luôn dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác, thỉnh thoảng lại có người dùng cách lơ đãng quay đầu nhìn họ, Trịnh Chinh Bình trên bục giảng cũng nhìn họ mấy lần.
Trình Cẩm khẽ hỏi Dương Tư Mịch, “Tiết này ông ta giảng thế nào?” Anh nghe thấy vẫn được.
Dương Tư Mịch nói, “Có chút thú vị.”
Trình Cẩm cười, “Người em cảm thấy có chút thú vị vậy hẳn là rất thú vị.”
Dưới bàn học Dương Tư Mịch vươn tay nắm tay Trình Cẩm, Trình Cẩm cười nắm lại. Trước đây hồi học đại học Dương Tư Mịch rất ít khi nghe giảng, bây giờ đến phòng học nghe giảng lại còn ngồi cùng Trình Cẩm, quả thật có chút thú vị.
Sau khi tan học, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đuổi theo Trịnh Chinh Bình, “Giáo sư Trịnh, chúng tôi có mấy vấn đề muốn tìm ông tư vấn.”
Trịnh Chinh Bình quan sát họ, “Được rồi, đến văn phòng của tôi được không?”
Văn phòng Trịnh Chinh Bình không khóa, một người trẻ tuổi đang ngồi đọc sách trên ghế sofa, nghe thấy có người đi vào bèn ngẩng đầu, “Giáo sư…” Anh ta nhìn thấy hai người xa lạ đằng sau Trịnh Chinh Bình liền nghi hoặc nhìn Trình Chinh Bình.
Trịnh Chinh Bình cười nói với Trình Cẩm, “Đây là trợ giảng của tôi – Lương Thứ, Tiểu Lương, em tan làm trước đi, chúng tôi có chuyện muốn nói.”
“À, vâng.” Người trẻ tuổi thu dọn đồ đạc, cười với Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, “Vậy em đi trước.”
Trịnh Chinh Bình chờ trợ giảng ra ngoài rồi mới nói, “Hai vị tìm tôi có chuyện gì?” Ông ta để ý thấy động tác của Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rất thân mật, cho rằng họ đến xin tư vấn vấn đề tâm lý, dù đây không phải hướng ông ta nghiên cứu nhưng đã bị hai người không thèm che giấu quan hệ thân mật của mình này khơi lên hứng thú.
Dương Tư Mịch hình như hứng thú với bố cục văn phòng hơn, nhìn văn phòng một vòng rồi đi đến trước giá sách lớn. Trình Cẩm cười nói, “Chúng tôi thuộc cục Công an.” Anh lấy thẻ chứng nhận cho Trịnh Chinh Bình xem, mỗi người tổ đặc án đều có một thẻ chứng nhận của bộ Công an.
Trịnh Chinh Bình hơi kinh ngạc, ông ta nhận thẻ chứng nhận xem một lát, lắc đầu nói, “Không nghĩ tới, còn tưởng là… Quên đi. Vậy hai cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Trình Cẩm lấy ra một xấp ảnh, bày từng tấm lên bàn, “Giáo sư Trịnh, ông biết bọn họ không?”
Trịnh Chinh Bình nhìn ảnh trên bàn rất tỉ mỉ, ông ta suy tư chỉ hai tấm ở giữa, “Từng gặp hai người này, họ đến nghe buổi tọa đàm của tôi, hơn nữa sau đó còn ở lại hỏi tôi vài vấn đề học thuật. Họ làm sao vậy?”
Trình Cẩm nói, “Chết rồi.”
Trịnh Chinh Bình rất khiếp sợ, “Chết như thế nào?”
“Tự sát.”
Trịnh Chinh Bình lắc đầu, “Không thể nào, buổi tọa đàm hai tuần trước tôi đã gặp họ, tôi không nhìn ra họ có dấu hiệu tự sát.”
Trình Cẩm nói, “Hai người khác ông chưa từng gặp?”
Trịnh Chinh Bình vẫn lắc đầu, “Tôi không có ấn tượng. Nhưng chỗ tôi có danh sách ký tên, chờ chút, tôi tìm xem để ở đâu rồi.” Ông ta vừa tìm trên bàn vừa giải thích, “Chỗ tôi có rất nhiều thứ là Tiểu Lương thu dọn hộ.” Tìm một hồi vẫn không tìm thấy, ông ta liền gọi điện thoại cho trợ giảng, sau đó mới tìm được danh sách này trong một xấp tài liệu trên giá sách.
Dương Tư Mịch đứng ở một đầu khác của giá sách nhìn Trịnh Chinh Bình rút ra một cái từ một hàng kẹp tài liệu, Trình Cẩm đi tới cùng họ xem danh sách, ngoài anh họ Khương Xung, tên mấy người khác cũng xuất hiện trên tờ danh sách này, “Buổi tọa đàm của ông yêu cầu ký tên?”
Trịnh Chinh Bình nói, “Đây xem như là một điều tra đơn giản, xem chủ yếu là người nào sẽ đến nghe tôi nói.”
Danh sách ký tên này là loại bảng biểu, có rất nhiều mục thông tin chọn và điền, hầu hết người tới đều thực hiện hoàn chỉnh.
Trình Cẩm cảm thấy việc này rất lạ lùng, ít nhất anh không quen đưa cặn kẽ tin tức về mình cho người khác, “Giáo sư Trịnh, về sau ông và những người này có liên lạc lại không?”
Giáo sư Trịnh lắc đầu, “Tôi không biết có ai liên lạc với tôi không, những chuyện này tôi đều giao cho Tiểu Lương giải quyết.”
Trình Cẩm đưa giấy bút cho Trịnh Chinh Bình, “Vậy mời ông cho chúng tôi địa chỉ liên hệ và số điện thoại của Lương Thứ.”
Trịnh Chinh Bình ngẩn ra, “Nhưng mà…” Ông ta không nói thêm gì nữa, nhận giấy bút, viết ra cách liên lạc của Lương Thứ rồi trả lại Trình Cẩm.
Sau khi rời khỏi văn phòng Trịnh Chinh Bình, Trình Cẩm gọi điện thoại cho Lương Thứ, nghe thấy báo máy bận liền cúp máy, mười mấy phút sau gọi lại lại không gọi được, điện thoại của đối phương đã tắt máy.
Trình Cẩm nhíu mày, anh và Dương Tư Mịch chạy tới nhà Lương Thứ, không ai ở nhà.
Lương Thứ sống trong ký túc xá trường, hàng xóm cùng tầng nhìn thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch bèn hỏi, “Hai người tìm Tiểu Lương à? Cậu ấy không về sớm thế này đâu.”
Trình Cẩm cười nói, “Cảm ơn, vậy chúng tôi quay lại sau.”
Trình Cẩm đưa mắt nhìn hàng xóm rời đi, vừa quay đầu đã thấy Dương Tư Mịch mở cửa phòng Lương Thứ, hắn đẩy cửa đi vào, quay đầu nhìn Trình Cẩm, “Không vào à?”
Trình Cẩm cười, đi vào, sau đó đóng cửa lại. Nên chờ chủ phòng về mới vào… nhưng đã vào rồi thì cứ xem tình hình trước đi.
Đây là một gian phòng đơn giản, sạch sẽ gọn gàng, rất nhiều sách, có máy tính.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch kiểm tra khắp nơi một lượt, không phát hiện bất thường, họ không tiện ở trong này quá lâu liền chờ lúc hành lang không còn động tĩnh, mở cửa rời khỏi khu nhà nhân viên.
Sau khi xuống lầu, Trình Cẩm gọi điện thoại cho Khương Xung, bảo anh ta cho người sang bên này chờ Lương Thứ về. Người của Khương Xung đến, Trình Cẩm bàn giao mấy câu rồi cùng Dương Tư Mịch về cục Công an.
Buổi tối, bên Du Đạc và Hàn Bân đã có kết quả, họ kiểm tra ra một loại chất độc thần kinh từ hai bộ thi thể chưa hỏa táng, dựa vào loại vật chất này họ nhanh chóng tìm được nguồn gốc của nó – thành phần trong mấy loại thuốc nào đó.
Dương Tư Mịch nói rất nhiều loại thuốc dùng trong điều trị thần kinh có tác dụng phụ, nhưng chúng quả thực có thể khống chế bệnh tình của bệnh nhân. Tin tức Diệp Lai và Bộ Hoan gửi về lúc trước cũng nói những người này cảm xúc ổn định, có lẽ vì bọn họ dùng thuốc có hiệu quả.
Trình Cẩm hỏi, “Vẫn không điều tra ra nơi nào bán những loại thuốc này sao, không tìm được hồ sơ bệnh lý trong nhà bọn họ sao?”
Khương Xung nói, “Không có, có lẽ bọn họ không đến bệnh viện nên không có hồ sơ bệnh lý?”
Trình Cẩm lại hỏi, “Lương Thứ vẫn chưa về?”
“Chưa, Cát Duyệt cũng đang giúp điều tra người này.”
Trình Cẩm gật đầu, khó trách không thấy Cát Duyệt đâu. Anh đi tới chỗ Tiểu An xem tiến triển công việc của cô, Tiểu An nói, “Em cố lắm rồi, em tìm được một diễn đàn tâm lý, những người yêu thích tâm lý đã trở thành thi thể của chúng ta hình như cũng là thành viên, nhưng diễn đàn này được mã hóa, em giải mã lâu ơi là lâu cũng không vào được!” Cô gắt gỏng vỗ bàn.
Trình Cẩm gọi, “Du Đạc!” Du Đạc ở văn phòng bên cạnh chạy sang, nghi hoặc nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm hất đầu với cậu, “Giúp Tiểu An.”
Du Đạc đi tới ngồi cạnh Tiểu An, hai người thảo luận với nhau.
Lúc này, Diệp Lai và Bộ Hoan đang ngồi ăn cơm trong một quán ăn nhỏ, Bộ Hoan cười nói, “Diệp Tử này, hôm nay em ăn cơm tích cực ghê nhỉ, có thể nói từ bữa sáng đến bữa tối không sót bữa nào.” Cả ngày nay hai người họ đều ở bên ngoài, trước đây toàn bữa ăn bữa không, so ra hôm nay sinh hoạt có quy luật hơn hẳn.
Diệp Lai nhìn hai cái móng vuốt được quấn kín mít của Bộ Hoan, tức giận nói, “Còn không phải em săn sóc người tàn tật hả? Anh mà yên lành thì ai quan tâm anh có chết đói hay không.”
Bộ Hoan còn muốn nói gì đó, đồ ăn được mang lên, Diệp Lai đưa muỗng cho Bộ Hoan, “Được rồi, ngậm miệng, ăn cơm.”
Bộ Hoan oán giận nói, “Ngậm miệng sao ăn cơm được…” Nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm muỗng vụng về ăn.
Diệp Lai nhanh chóng ăn hết hai chén cơm, sau đó đoạt lấy muỗng trong tay Bộ Hoan đút cho hắn ăn, Bộ Hoan vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm, “Thế này không được, nơi đông người, người khác sẽ hiểu lầm…”
Diệp Lai xúc một muỗng cơm đầy nhét vào miệng hắn, “Em còn không nói gì, anh đã oán trách trước, anh lo người khác không biết anh có bao nhiêu cô bạn gái hả? Anh không thấy thế này rất có thể diện hả?” Cô gắp đồ ăn cho Bộ Hoan, chợt nghĩ tới gì đó, dữ dằn hỏi, “Không phải là anh cảm thấy em không đủ xinh đẹp, bị người khác thấy anh sẽ mất mặt đấy chứ?!” Cô trừng Bộ Hoan, rất có dáng vẻ hắn dám nói phải là sẽ đánh hắn một trận.
Bộ Hoan đang bận nhai nuốt đồ ăn trong miệng, nghe Diệp Lai nói vậy hắn suýt nữa bị nghẹn, “Em rất xinh đẹp! Chỉ là gần đây anh định cải tà quy chính!” Phụ nữ mà hung ác lên rất khủng bố, hắn giờ vẫn là thương binh thực lực không đủ, bị đánh cũng không có sức đánh trả, không nên đùa dai quá.
Diệp Lai nhìn Bộ Hoan đầy nghi ngờ, “Cải tà quy chính? Vậy bọn em sẽ rửa mắt mà đợi.” Bộ Hoan đang nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén, Diệp Lai phối hợp gắp thịt nhét vào miệng hắn, sau đó nhớ tới việc khác, “Rốt cuộc hôm nay có điều tra được tin tức không? Tuy lão đại chưa gọi điện thoại đến hỏi nhưng không điều tra được gì em cũng không dám về.”
Bộ Hoan nói, “Đừng lo, sẽ có tin tức nhanh thôi. Thêm miếng thịt.”
Diệp Lai lắc đầu, gắp thịt cho hắn, điện thoại di động reo lên, Diệp Lai bỏ đũa xuống, Bộ Hoan nhìn Diệp Lai vội vàng nghe máy, lần nữa cầm muỗng lên tự lực cánh sinh, một nữ phục vụ xinh xắn đi tới, “Quý khách cần giúp không ạ?”
Đôi mắt hoa đào ẩn ý đưa tình của Bộ Hoan nhìn Diệp Lai đi sang một bên nghe điện thoại, “Không cần, tôi tự làm được.”
Nữ phục vụ đành phải cười nói, “Được, cần giúp đỡ có thể gọi chúng tôi nhé.”
Bộ Hoan gật đầu, lịch sự mỉm cười, “Được, cảm ơn cô.”
Diệp Lai nhận điện thoại xong, xông về nói, “Có tin tức.” Cô do dự nhìn Bộ Hoan còn chưa ăn xong.
Bộ Hoan buông muỗng xuống, “Không sao, anh no rồi.” Hắn đứng lên, Diệp Lai trả tiền rồi lôi hắn chạy ra ngoài.
Nữ phục vụ khẽ giật mình, cô gái này cũng thật là, vội đến mức không để bạn trai bị thương ăn cơm xong.