Hồi còn bé Đới Duy sống ở nhà Dương Tư Mịch, bố mẹ Dương Tư Mịch đều bận rộn, thường xuyên không ở nhà nhưng trong nhà có bảo mẫu chăm sóc cô ta và Dương Tư Mịch. Bảo mẫu rất tốt nhưng không phải người tỉ mỉ, bà luôn ở trong gian phòng lớn làm việc nhà, chỉ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài vườn hoa qua cửa sổ xem họ chơi đùa, chưa từng quan tâm họ chơi gì.
Nếu bảo mẫu nhìn kỹ sẽ phát hiện hai đứa bé này từ lúc hai, ba tuổi đã không ngừng giết chết động, thực vật trong vườn hoa, họ không sợ côn trùng, thích bắt sâu róm mập mạp màu sắc rực rỡ để lên tay chơi, chơi chán sẽ bóp chết.
Bảo mẫu chỉ biết hai đứa bé luôn ở bãi cỏ chơi đến bẩn hết người, bà cũng không chê phiền, đứa bé làm bẩn quần áo bà liền giúp thay đồ mới, sau đó lại mặc kệ họ chui tới chui lui trong vườn hoa.
Chỉ có người làm vườn thường xuyên phàn nàn hai đứa bé làm hỏng hoa cỏ nhưng bảo mẫu không quản chuyện này, nghe hắn phàn nàn thì cười, bố mẹ Dương Tư Mịch sau khi biết chuyện cũng không nói gì, bọn họ có ý là hoa cỏ hư thì đổi mới là được.
Đến năm, sáu tuổi, Đới Duy và Dương Tư Mịch đã dám bắt động vật lớn hơn chút tới chơi, họ vẫn theo quy định cũ, chơi chán thì xử lý, nhưng việc này dễ bị phát hiện hơn, sau khi người làm vườn phát hiện thi thể động vật nhỏ bèn nói cho bố mẹ Dương Tư Mịch.
Bố mẹ Dương Tư Mịch liền gọi hai đứa bé tới trò chuyện. Bọn họ rất có ý tứ, cảm thấy trẻ con cũng có thể nghe hiểu rất nhiều chuyện nên định giảng đạo lý cho họ.
Bố Dương nói với hai đứa bé không thể dễ dàng lấy đi sinh mạng của những sinh vật khác, còn nói họ không nên cảm thấy mình nhỏ là có thể không nghe lời không nói lý, trên thế giới này mọi người đều phải tuân thủ quy tắc…
Cho dù bố mẹ Dương Tư Mịch cảm thấy con nhà mình có thể nghe hiểu những điều này, nhưng trên thực tế lúc đó Đới Duy và Dương Tư Mịch nghe không hiểu lắm, họ tự thảo luận thật lâu vẫn không có kết quả, nhưng biết không thể bị người khác phát hiện loại trò chơi họ thích chơi nữa.
Trong mắt trẻ con có rất nhiều chuyện mới mẻ, chẳng bao lâu sau Đới Duy và Dương Tư Mịch tìm được hứng thú mới, họ quên hết động vật nhỏ, bắt đầu cuồng nhiệt yêu đồ thủ công, vì thế trong nhà để trống một gian phòng cho họ dùng làm phòng làm việc, đồng thời các loại vật phẩm trang sức kỳ lạ được trưng bày khắp các ngõ ngách trong nhà.
Tuổi thơ tốt đẹp của họ kết thúc năm Dương Tư Mịch bảy tuổi. Đới Duy chỉ sinh sau Dương Tư Mịch gần hai tháng nhưng lại nhỏ hơn một tuổi, vì sinh nhật Dương Tư Mịch là hạ tuần tháng Mười.
Hôm đó, bố mẹ Dương Tư Mịch xách theo bánh sinh nhật về nhà, nhưng không đợi họ cắt bánh gato cho bọn nhỏ ăn đã có một đám người bịt mặt xông vào nhà, xông vào phòng, Đới Duy nhớ cô ta và Dương Tư Mịch được bảo mẫu bế ra sân sau, nhét vào lùm cây rậm rạp. Họ không quá sợ hãi, mở to mắt đợi đến khi trong phòng lớn yên tĩnh lại, họ liền chui ra trở vào phòng.
Trong phòng khách toàn là máu, họ tìm tới chỗ bố mẹ Dương Tư Mịch rồi ngồi trong vũng máu của bố mẹ hắn, lúc này Đới Duy mới hiểu bố Dương nói không ai có thể tùy tiện lấy đi sinh mạng của những sinh vật khác nghĩa là gì, vì không có sinh mạng thì sẽ biến mất, không thể tiếp tục làm bạn với bạn nữa.
Đới Duy cảm giác như có ai đang nhìn mình, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ mở rộng, ngoài cửa sổ có một người đang đứng, gã mặt không biểu cảm đối mặt với Đới Duy, Đới Duy quật cường không chịu chớp mắt trước, qua thật lâu, người kia lẳng lặng đi mất.
Đới Duy nói, “Tư Mịch, sau này chúng ta đi giết bọn hắn, em nhớ được.”
Đới Duy nhanh chóng bị mẹ mình đón đi, sau đó bị đưa ra nước ngoài.
Đới Duy gặp lại Dương Tư Mịch năm mười lăm tuổi, ở một buổi tụ họp, trong nhiều người như vậy, cô ta liếc một cái liền thấy được hắn, cô ta nhào qua muốn ôm hắn lại bị hắn né ra, “Tư Mịch?” Cô ta nắm ống tay áo hắn không buông, hắn không tránh né nữa.
“Tư Mịch, chúng ta đi giết bọn hắn, em nhớ được.”
Dương Tư Mịch nói, “Được.”
Họ phải đi học nhưng mỗi ngày nghỉ họ đều ở cùng nhau, đến năm mười bảy tuổi, họ đã là một đôi cộng sự cực tốt.
Lúc giết gã đàn ông cuối cùng, gã cười nói, “Cô bé, lớn vậy rồi à.” Vào giờ khắc này Đới Duy hơi khó chịu, người này còn nhớ rõ cô ta nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ nổ súng của cô ta.
Dương Tư Mịch nói muốn về nước, Đới Duy hơi khó chịu, hắn là người cô ta quen biết lâu nhất nhưng vẫn phải xa nhau. Nghe nói chỉ có thể vĩnh viễn ở cùng người mình thích, “Tư Mịch, anh liệu có thích ai không?” Đới Duy mờ mịt tự nói, “Em cảm thấy sẽ không thích ai cả, nhưng em cũng không thích luôn chỉ có một mình.”
Dương Tư Mịch nói, “Không sao, họ rất thích em, em giả vờ thích họ là được, sẽ không phải một mình nữa.”
Đới Duy cười, “Giả vờ, ừ, chúng ta đều rất am hiểu chuyện này. Chúng ta đi tìm người cùng chơi đi!”
Dương Tư Mịch từ chối, “Không, tôi thích ở một mình hơn.”
Dương Tư Mịch về nước thật, cứ một, hai năm Đới Đuy sẽ chạy tới gặp hắn một lần, lần nào cũng ăn mặc thành bộ dạng quái lạ, Dương Tư Mịch nói, “Em thế này càng khiến người khác chú ý.”
Đới Duy không để tâm có bị người khác chú ý hay không, cô ta thích như vậy, cô ta có rất nhiều thân phận, thành thạo điêu luyện một người sắm mấy vai, chưa từng bị phát hiện. Nhân vật nổi tiếng nhất là “Tắc kè hoa”, am hiểu nhất là hóa trang thành các gương mặt khác nhau đi trộm tài liệu cơ mật hoặc đồ vật; tiếp theo mới là tên thật “David”, sát thủ lợi hại, chưa từng thất bại; cô ta còn có nhân vật “Đầu gỗ” thú vị, mắc chứng quên mặt nghiêm trọng, chỉ giết người theo vị trí địa lý nhưng có lúc vẫn sẽ bất cẩn giết nhầm người…
Hơn một năm không gặp Dương Tư Mịch, cô ta đột nhiên nghe người ta nói Dương Tư Mịch có người yêu, sao có thể như thế, hắn nói rõ không thích ai mà. Đới Duy hứng thú bừng bừng muốn đi gặp Dương Tư Mịch, nhưng lại phát hiện có người muốn thuê sát thủ đối phó Dương Tư Mịch, cô ta cười, làm sao có thể, sẽ không có người nhận đơn hàng này, cho dù Dương Tư Mịch không phải sát thủ nhưng hắn là “sát thủ” lợi hại nhất trong mắt đám sát thủ, tiền thì ít, nguy hiểm thì lớn, sát thủ yêu tiền nhưng bọn họ coi trọng mạng mình hơn tiền của người khác.
Đới Duy hứng thú bừng bừng nhận đơn hàng lại thích thú lên du thuyền, nhưng người ở trong phòng không phải Dương Tư Mịch và Trình Cẩm, cô ta tức giận với cả nhàm chán, nghĩ ngợi liền hoán đổi thành “Đầu gỗ”, thế này dù giết nhầm người cũng không sao rồi, vì “Đầu gỗ” mắc chứng quên mặt mà.
Lên bờ, Đới Duy đến chỗ Dương Tư Mịch sống, cô ta nhìn thấy cái chuông gió ở ban công, trước đây cô ta xin mà Dương Tư Mịch không cho giờ lại tùy tiện treo ở ban công nhà người hắn thích, cô ta đợi thật lâu mới thấy đám Dương Tư Mịch về, bọn họ còn chĩa súng vào cô ta…
Dương Tư Mịch giới thiệu với Trình Cẩm cô ta là Đới Duy, sát thủ lợi hại nhất Đới Duy, cô ta vui mừng, đúng, bất kể cô ta có bao nhiêu thân phận thì thân phận thật vẫn là Đới Duy. Cô ta tỉ mỉ quan sát Trình Cẩm, người đàn ông này rốt cuộc có gì khác biệt, tại sao có thể khiến Dương Tư Mịch thích? Nhưng Dương Tư Mịch không muốn cho cô ta nhìn tiếp. Cô ta nghĩ được rồi, dù người đàn ông này có thể khiến người ta thích nhưng cũng là của Dương Tư Mịch, không nhìn thì không nhìn.
Sau đó Đới Duy nhận biết Bộ Hoan, người đàn ông này thật thú vị, hình như thứ mình thích anh ta cũng thích, hóa ra đây là duyên phận? Cô ta đột nhiên có cảm giác vui sướng kiểu “A, hóa ra anh cũng ở đây”, đi cùng người này có lẽ sẽ rất thú vị.
Đới Duy đưa Bộ Hoan đi gặp người của đường số 13, cô ta dùng thân phận David nhận đơn của người của đường số 13, cô ta hơi muốn biết Bộ Hoan biết được sẽ phản ứng thế nào.
Lúc Bộ Hoan cho rằng cô ta lừa mình thì rất tức giận nhưng không nói ra lời độc ác nào, bị cô ta lôi đi cũng rất tức giận nhưng vẫn không nói lời độc ác, cô ta nói hắn đáng yêu dường như hắn vừa ngỡ ngàng vừa âu sầu…
Đới Duy nghĩ lẽ nào anh ta tưởng mình muốn giết anh ta, làm sao sẽ, người chết sẽ biến mất thật, để ý thứ gì thì không thể để nó biến mất, cánh cửa sắt kia dày như vậy, tường cũng chắc chắn, anh ta sẽ không chết.
Đám Trình Cẩm tới, Đới Duy vội vàng dẫn nổ thuốc nổ trong phòng, sau khi vụ nổ xảy ra đáng lẽ nên rời đi ngay nhưng cô ta lại ở lại chờ, đến khi trông thấy Bộ Hoan được đưa lên xe cấp cứu…
Hả? Anh ta bị thương sao? Tại sao vẫn bị thương chứ, cô ta có chút khó chịu, muốn đi bệnh viện nhìn anh ta không, cô ta hơi do dự.
Đới Duy ngồi ngoài bệnh viện đến tận bình minh, Dương Tư Mịch biết “Đầu gỗ” giết hai người trên du thuyền nhưng Dương Tư Mịch có biết “Đầu gỗ” chính là cô ta không? Nếu Dương Tư Mịch biết “Đầu gỗ” là cô ta, vậy Dương Tư Mịch có nói cho Trình Cẩm không? Nếu Trình Cẩm biết cô ta giết người nhất định sẽ cho người đi bắt cô ta, vậy Bộ Hoan sẽ nghĩ như thế nào?
Đới Duy lại lần nữa nhớ tới lời năm xưa bố Dương Tư Mịch đã nói, “không ai có thể tùy tiện lấy đi sinh mạng của những sinh vật khác” và “mỗi người đều phải tuân thủ quy tắc thế giới này”.
Giết người sẽ không mang đến vui vẻ nhưng trước đây Đới Duy cũng không ngờ nó sẽ mang đến đau khổ cho mình. Dương Tư Mịch có thể ở cùng người đó là vì chuyện lúc trước hắn làm không liên quan đến người đó, chắc chắn hắn cũng không kể cho người đó nghe. Ban đầu cô ta cũng có thể như vậy nhưng lần này người cô ta giết lại có liên quan đến Bộ Hoan, hình như không cách nào giấu giếm, hắn sẽ bắt cô ta, sau đó cô ta sẽ chết, sẽ biến mất trên thế giới này…
Trời sáng, Đới Duy lên tinh thần, cô ta muốn rời khỏi nơi này, nếu sống sót thì sẽ luôn có cách.