Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 1

Chương 24




Ngày âm lịch cuối cùng của năm, sáng sớm cửa nhà Trình Cẩm đã bị gõ, vừa mở cửa liền thấy người tổ đặc án đều đứng bên ngoài.

“Tôi nhớ hôm nay không đi làm, mọi người không cần tới tìm tôi điểm danh.”

Hôm qua cũng chính là ngày cuối năm thứ hai đếm ngược, tổ đặc án vẫn đang làm việc.

“Lão đại, hôm nay là giao thừa nha, sắp qua năm rồi.” Diệp Lai cười.

Tiểu An chớp đôi mắt to nhìn Trình Cẩm, “Lão đại, bên ngoài lạnh lắm, cho bọn em vào trước đã.”

Trình Cẩm mở rộng cửa cho họ vào nhà, nhìn bọn họ chất thức ăn và đồ ăn vặt lên bàn lại thấy Hàn Bân mang một cái hộp hình chữ nhật để vào một góc, Trình Cẩm hỏi hắn, “Trong đó là cái gì?”

“Máy hút bụi.”

Trình Cẩm nhíu mày nhìn cả đám, Du Đạc giải thích, “Là thế này, tối nay bọn em định gói sủi cảo nhưng là lần đầu tiên làm thử.”

“…” Trình Cẩm nhìn túi bột mì lớn trong tay cậu, hiểu rõ, “Mấy người dám làm cho tôi một phòng khách bột mì thử xem!”

Bộ Hoan cười nói, “Ôi chao, bọn tôi biết quy củ, làm bẩn sẽ dọn.”

Trình Cẩm nhíu mày, lúc làm việc gần như hai mươi tư giờ đều ở cùng nhau, kết quả nghỉ vẫn phải thấy mặt mấy người này, “Mấy người không có chỗ đi thật hả?”

Mọi người đều sống một mình ở Bắc Kinh, chỉ có Du Đạc nói người nhà cậu ra nước ngoài cả rồi.

“Lão đại, chúng ta làm việc cả ngày lẫn đêm, không rảnh giữ liên lạc với bạn bè. Em bây giờ đúng là người cô đơn.” Diệp Lai than thở. Những người khác đều không có gì đáng kể, bọn họ từ đầu đã không có bạn bè gì.

Hoạt động làm sủi cảo từ lúc bắt đầu làm đã không thuận lợi cho lắm, lúc nhào bột bọn họ không canh đúng tỉ lệ bột và nước, đổ nhiều bột liền thêm nước, nước nhiều lại thêm bột… Tới khi Trình Cẩm để ý thì cái chậu trong tay Bộ Hoan đã sắp không chứa nổi cục bột to đùng kia nữa.

Nhưng công đoạn gói sủi cảo thì vượt qua dự kiến của Trình Cẩm, không ngờ đám người này gói không tệ lắm, thành phẩm không thể khen đẹp đẽ cỡ nào nhưng ít ra vẫn chỉnh tề, cho vào nồi cũng không bị luộc thành một nồi súp bột, xem ra đã làm bài tập trước rồi.

Thành viên tổ đặc án cũng cực kỳ ngoài ý muốn phát hiện Trình Cẩm nấu ăn rất không tồi. Trình Cẩm nói nguyên tắc của anh là những kỹ năng sống cơ bản này có thể không cần nhưng không thể không biết.

Sau bữa cơm tối, mọi người cùng quây quần xem Xuân Vãn, Trình Cẩm thấy thật sự nên đổi một bộ ghế sofa nhiều người ngồi được hơn.

Dương Tư Mịch dựa vào ngực Trình Cẩm ngủ, những người khác vờ không thấy hoặc lờ đi. Trình Cẩm nghĩ có lẽ nên nói cho Dương Tư Mịch hành động thế này phát sinh giữa hai người đàn ông thật ra không tốt lắm, nhưng Dương Tư Mịch dù không bình thường thì vẫn là thạc sĩ Tâm lý học, hắn chắc chắn biết điều này, chỉ là phớt lờ nó vì hắn trước nay đều sống theo quy tắc của mình – muốn thế nào được thế nấy. Thật ra Trình Cẩm rất tán thưởng điểm này của hắn, nhưng vấn đề là… bây giờ hai người thân mật quá mức rồi…

Muốn giải quyết vấn đề này cũng đơn giản, đó là Trình Cẩm trực tiếp nói rõ với Dương Tư Mịch là được, sau đó Dương Tư Mịch sẽ giữ khoảng cách an toàn với anh nhưng Trình Cẩm lại không muốn cùng Dương Tư Mịch lui về vạch người xa lạ, anh còn nhớ rõ Dương Tư Mịch tuổi nhỏ mê mang vào lần đầu gặp nhau cũng nhớ rõ Dương Tư Mịch đáp ứng anh sẽ không ác ý vi phạm pháp luật lúc gặp lại… Dương Tư Mịch ở trong thế giới của mình, bây giờ hắn mở một cánh cửa cho Trình Cẩm tiến vào, Trình Cẩm không muốn rời khỏi thế giới đó đồng thời đóng cửa từ bên ngoài.

Con người sống có lẽ không cần phải có tình yêu nhưng luôn luôn cần tình cảm, bất kể là tình bạn hay tình thân. Trình Cẩm cần tình cảm, anh cho rằng Dương Tư Mịch cũng cần dù bản thân hắn không muốn. Tình cảm là thứ đi ngược dòng nước không tiến ắt lùi, phải giữ vững khoảng cách thích hợp rất khó khăn, Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch ngủ yên nghĩ, rõ ràng cậu ấy mới học Tâm lý học nhưng tại sao mình lại nghĩ đến những vấn đề này, sau khi mất đi người thân cuối cùng, Trình Cẩm đã rất nhiều năm không tiêu hao tâm sức xử lý vấn đề tình cảm, lúc này rõ là có cảm giác lực bất tòng tâm.

Những người khác vừa cười ha ha xem tiểu phẩm trên ti vi vừa len lén nhìn Trình Cẩm cau mày.

Bộ Hoan và Diệp Lai dùng di động thảo luận.

Bộ Hoan: Trình Cẩm có từng quen bạn gái không?

Diệp Lai: Anh có ý gì? Dĩ nhiên là có, rất nhiều cô từng hẹn anh ấy đi chơi nhưng em không biết có quen nhau lâu dài không.

Bộ Hoan rất kinh ngạc: Rất nhiều?! Em chắc chắn?

Diệp Lai qua loa: Rảnh thì anh ấy sẽ đi, nhưng anh biết bình thường anh ấy đều bận rồi đấy nên không có cô nào chịu được mấy tuần không được thấy mặt.

Trình Cẩm nhìn họ, “Tôi không hị vọng mấy người nghị luận tôi trong nhà tôi.”

“…”

Hàn Bân cắt ngang, “Mọi người nhìn ngoài cửa sổ.”

Từ cửa sổ sát đất ở phòng khách nhìn ra, cách đó không xa phụt lên một đám lửa lớn, đồng thời bốc khói dày đặc, tuy bên ngoài rất nhiều người bắn pháo hoa và đốt pháo dây nhưng nó không hề giống pháo hoa.

Tiểu An nói, “Nghe nói mỗi năm đều bởi bắn pháo hoa mà xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng.”

Du Đạc lắc đầu, “Không, không phải lửa khói tạo thành hỏa hoạn. Chắc là cái gì đó nổ mạnh?”

“Lửa khói tạo thành cái gì nổ mạnh?” Diệp Lai hỏi Trình Cẩm, “Lão đại, chúng ta có phải đi xem sao không?”

“Không cần, nghe thấy tiếng xe cứu hỏa không, bọn họ chạy tới rồi. Em có thể gọi hỏi đồng nghiệp cũ của chúng ta, có lẽ có người đi hiện trường.” Khu vực này thuộc quản lý của cục Công an quận lúc trước anh công tác, hẳn sẽ có cảnh sát quen biết đi qua.

Sau khi gọi điện, Diệp Lai nhận được tin tức là một trạm xăng dầu nổ mạnh, tình huống cụ thể vẫn chưa rõ ràng, đội phòng cháy chữa cháy còn đang cứu hỏa.

Lúc này nhóm Trình Cẩm vẫn chưa biết trạm xăng dầu nổ mạnh này sẽ khiến bọn họ tăng ca ngay ngày đầu năm mới.

- Đêm giao thừa, thời gian náo nhiệt vui mừng, nhưng cũng có thể vui quá hóa buồn.

Trình Cẩm gọi Dương Tư Mịch về phòng mà ngủ, nói với những người khác muốn ở lại thì có một phòng ngủ cho khách, muốn đi thì lúc về nhớ đóng cửa hộ. Bọn họ nhìn Trình Cẩm đóng cửa phòng ngủ, Bộ Hoan lặng lẽ nói, “Mấy người nói họ…” Trình Cẩm lại đẩy cửa ra, “Nếu đánh thức tôi, tốt nhất phải có lý do tốt.”

“…” Mọi người nhìn nhau, đợi một lúc lâu, phát hiện Trình Cẩm không đẩy cửa ra lần nữa. Du Đạc ngăn Bộ Hoan định nói chuyện, “Chỗ này không có camera gì đó nhỉ?” Mọi người lục soát khắp nơi một lần, không có, cuối cùng có thể yên tâm ngồi buôn dưa.

Sáng sớm hôm sau Trình Cẩm nhận được thông báo phải điều tra vụ án nổ mạnh này, anh đánh thức nhóm nam ở phòng khách rồi tới Tiểu An và Diệp Lai ở phòng ngủ cho khách, tìm đồ rửa mặt phát cho bọn họ.

“Lão đại, anh chuẩn bị cho bọn em là đã sớm nghĩ bọn em sẽ ở lại chỗ anh?”

Trình Cẩm phủ nhận, “Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ quen mua nhiều một lần thôi.”

Nhưng Tiểu An không tin lời anh, rất vui vẻ thay phiên dùng phòng vệ sinh với những người khác.

Tiểu An hỏi anh, “Lão đại, bọn em đến ở căn bên cạnh nhé?”

Trình Cẩm từ chối, “Tuyệt đối đừng, mỗi ngày đi làm gặp mặt mọi người là đủ rồi.” Một ngày hai mươi tư giờ đều dính lấy nhau? Trình Cẩm nghĩ anh đây chịu không nổi.

Dương Tư Mịch đang nướng bánh mì, Trình Cẩm cứ luôn khó hiểu sao hắn lại quen món Tây đến thế. Không có sữa bò tươi, Trình Cẩm tìm ra một túi sữa bột, lấy thêm nước trái cây ép để họ tự chọn theo thói quen.

Lúc cả đám tới văn phòng, Ngụy Thanh khó hiểu sao họ có thể vào cửa cùng một thời gian. Sau đó Ngụy Thanh kể tình huống nổ trạm xăng dầu cho họ.

Tối qua, một chiếc xe tù không biết sao chạy vào trạm xăng dầu, sau đó trạm xăng dầu nổ. Trước mắt người mất tích có một tù nhân, một lái xe, hai quản ngục, một cảnh sát vũ trang và hai nhân viên trạm xăng dầu, may là đêm giao thừa, không nhiều người ra ngoài nên không có nhiều người bị nạn. Hiện trường có một cảnh sát vũ trang còn sống đồng thời lông tóc vô thương, hắn giải thích là bạn của hắn – cảnh sát vũ trang mất tích – bảo hắn đến cửa hàng tiện lợi 24h bên cạnh mua một ít đồ ăn. Tuy nhờ vậy mà còn sống nhưng hắn tự tiện rời khỏi cương vị khi đang áp giải tù nhân, có lẽ sẽ bị truy tố tội lơ là cương vị.

Trình Cẩm hỏi, “Mất tích? Anh nói là vẫn chưa phán đoán được những người này đã chết hay chưa?”

Ngụy Thanh nói, “Đều nát vụn, không thể phán đoán rốt cuộc có mấy thi thể, phải chờ kết quả kiệm nghiệm sâu hơn.” Thật ra không thể nói là thi thể hoàn chỉnh, ngoại trừ một phần là nguyên miếng, còn lại đều đã thành than.

Diệp Lai lật tài liệu Ngụy Thanh đưa, “Lão đại, tù nhân trên xe là Lệ Nhất Minh.”

Lệ Nhất Minh là phạm nhân cướp ngân hàng, quãng thời gian trước gây án thì bị bắt, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch gặp lại cũng là nhờ vụ án cướp ngân hàng này. Lúc ấy kẻ cướp bắt con tin, Trình Cẩm là cảnh sát hình sự phụ trách vụ án này, Dương Tư Mịch là tay bắn tỉa đi giúp đỡ, Lệ Nhất Minh chính là nhặt được một mạng dưới tay Dương Tư Mịch, vì hắn không tạo thành thương tổn cho người khác cũng không phải chủ mưu, cuối cùng bị tuyên hai mươi năm.

Đêm giao thừa, Lệ Nhất Minh đột ngột phát bệnh cấp tính, tình trạng nguy cấp, quản ngục liền phái một chiếc xe tù đưa hắn đến bệnh viện nhưng không ngờ hắn lại không đến nơi được.

Trình Cẩm hỏi, “Vụ án này thuộc về cục Công an khu vực, nhất định phải do chúng tôi xử lý?” Anh không muốn đoạt vụ án của đồng nghiệp cũ.

“Lần này các cậu hợp tác với cục Công an. Vụ án này quá nhiều điểm trùng hợp, chúng tôi đều không tin đây chỉ là tai nạn đơn thuần.”

Bộ Hoan khó hiểu hỏi, “Cho dù là vụ án vượt ngục cũng không nên do chúng ta quản chứ? Muốn bọn tôi làm việc giúp, ít nhất anh phải nói rõ nguyên nhân.”

Ngụy Thanh biết không giấu diếm được, nhưng bên trên nói cứ giấu trước, không được nói ra tình hình thực tế.

Chuyện là thế này.

Trong vụ án cướp ngân hàng mấy tháng trước, Lệ Nhất Minh và đồng bọn đã dọn sạch kho tiền nhưng vì cảnh sát nhận được tin báo kịp thời cũng nhanh chóng chạy tới, lúc bọn Lệ Nhất Minh chuẩn bị rời đi thì bị vây trong ngân hàng, cuối cùng chỉ có một mình Lệ Nhất Minh còn sống.

Lần cướp này bị nghi ngờ có nhân viên nội bộ ngân hàng tham dự, vì khóa an toàn của kho tiền không phải chỉ cần chìa khóa là mở được nhưng sau đó họ tra ra khóa an toàn là do Lệ Nhất Minh mở, chuyện này nghĩa là Lệ Nhất Minh có tính nguy hại cực lớn, nếu hắn luôn bị nhốt trong tù thì thôi, chết cũng không nói nhưng nếu trốn thoát thì chắc chắn phải nghĩ cách bắt về.

Trình Cẩm cười nói, “Không chỉ có vậy nhỉ. Không phải là bộ An ninh nhìn trúng hắn nên có thể muốn dùng nhưng không ngờ hắn lại vượt ngục trước… Nói thật, nếu bắt hắn về các anh sẽ cho hắn vào bộ An ninh sao?”