Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 42: Ấn tượng về đầu lâu




Để tìm hiểu rốt cuộc trong tầng hầm đã xảy ra chuyện gì, tôi đành mặt dày đến gặp Huệ Na, người yêu đã chia tay cách đây hai năm, hy vọng nhờ cô sử dụng sở trường thôi miên của mình làm cho Mạch Tiểu Kiều nói ra tình hình lúc xảy ra vụ án. Được phía viện điều dưỡng bố trí, cô và Mạch Tiểu Kiều ở trong buồng bệnh cao cấp suốt gần hai tiếng đồng hồ mới bước ra ngoài.

"Cô ấy kể lại tình hình lúc xảy ra vụ án cho em nghe rồi chứ?" Tôi dịu giọng hỏi. Huệ Na khẽ gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái, có lẽ là do sợ hãi vì thông tin vừa nghe được từ miệng của Mạch Tiểu Kiều. Cô ngồi cạnh tôi, người hơn run lên, bất giác dựa vào người tôi, còn tôi cũng rất tự nhiên ôm lấy cô. Giây phút này khiến tôi có cảm giác hình như được quay trở về hai năm về trước, mùi thơm quen thuộc trên người cô làm tôi ngây ngất, thân hình nhỏ nhắn làm tôi nhớ lại...

Chúng tôi ngồi lặng yên không ai nói với ai câu gì, hình như đang cùng nhớ lại quãng thời gian vui vẻ ngày xưa. Nhưng cho dù hồi ức có đẹp đẽ đến bao nhiêu thì hiện thực vẫn cứ luôn tàn khốc. Cuối cùng cô cũng ý thức được sự thật là chúng tôi đã chia tay nhau, khẽ cựa mình thoát ra khỏi vòng tay tôi, chỉnh sửa qua quýt dung nhan xong liền thuật lại cho tôi nghe cảnh tượng kinh hoàng qua lời kể của Mạch Tiểu Kiều. Để giúp tôi hiểu tình hình một cách đầy đủ cô thuật lại bằng giọng của Mạch Tiểu Kiều: 

Tối hôm đó, A Dương bảo rằng muốn đưa chúng tôi xuống tầng hầm mời Điệp tiên. Trước đó, tôi đã nghe anh nói dưới tầng hầm từng xảy ra chuyện đối với mười hai người khi họ mời Điệp tiên, khiến mấy người chết, những người sống sót đều phát điên. Vì thế tôi rất sợ, bảo anh đừng đi. Nhưng anh bảo rằng tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, hơn nữa chỉ cần không làm Điệp tiên giận là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Anh còn bảo tôi Điệp tiên mời về dưới tầng hầm không phải là Điệp tiên bình thường, ngoài biết được quá khứ và tương lai còn có thể giúp con người thực hiện ý nguyện. Anh bảo muốn nhờ Điệp tiên dạy phép tiên, ví dụ như thuật đọc suy nghĩ hay nhìn thấu mọi thứ khiến mọi người đều thấy trong lòng rất tò mò, tất cả đều đồng ý đi. Nhưng tôi vẫn rất sợ, không muốn đi lắm, anh bảo tôi không đi cũng không sao bởi vì chỉ cần năm người là có thể mời Điệp tiên được rồi.

Tôi cũng định bảo A Tổ đừng đi, nhưng sau khi nghe mấy câu mỉa mai châm chọc của các bạn cùng phòng của tôi, nó nhất quyết đòi đi. Không lay chuyển được nó, lại lo nó và A Dương xảy ra bất trắc nên tôi đành đi cùng. 

Chúng tôi hẹn nhau lúc 0 giờ 30 phút, tập trung ở cạnh sân thể thao, khi bốn đứa con gái chúng tôi đến nơi thì A Dương và những người khác đã đợi được một lúc. A Dương và Mân Trạch còn mang theo khá nhiều dụng cụ, ngoài xà beng và chổi ra Mân Trạch còn khoác cả một ba lô trên lưng. A Tổ trêu đùa với các bạn cùng phòng tôi một hồi xong, chúng tôi liền đi về phía nhà trưng bày khoa học cũ theo A Dương.

Cửa chính nhà trưng bày khoa học không khóa, A Dương chỉ khẽ đẩy một cái là mở ra. Tuy nhiên, có lẽ do bản lề bị hoen gỉ nên lúc mở phát ra tiếng kêu ken két chói tai giống như tiếng oan hồn rên rỉ trong đêm khuya yên tĩnh khiến khắp người tôi nổi da gà, bất giác nắm chặt cánh tay A Dương. Cánh tay anh rất to khỏe, cũng rất săn chắc, tạo cho tôi cảm giác an toàn, khiến tôi thấy vững dạ hơn.

Trong nhà trưng bày khoa học khá tối, hơn nữa trên nền nhà cũng có không ít rác rưởi và những vật linh tinh, rất dễ bị vấp ngã. Anh Dương bảo Mân Trạch lấy đèn pin soi đường nhưng anh ấy tìm trong ba lô một hồi rồi bảo quên không mang theo, vì thế chúng tôi đành dò dẫm đến cửa tầng hầm. 

Cửa tầng hầm bị khóa, tuy nhiên A Dương đã mang theo xà beng, không mấy tốn sức đã bẩy được khóa. Lúc cửa mở ra, tiếng kêu ken két chói tai lại cất lên, nghe như tiếng sứ giả gọi hồn đang niệm thần chú thúc giục, khiến tôi cảm thấy một mối bất an mơ hồ trong lòng.

Phía sau cửa là một cầu thang chật hẹp chìm trong bóng tối trông giống như cái miệng khát máu của yêu quái đang mở to, tuy nhiên tôi lại thấy nó giống như con đường ma quỷ tối tăm dẫn xuống địa ngục. Tôi theo sát phía sau A Dương bước xuống cầu thang, các sự vật phía trước hoàn toàn bị bóng đen nuốt chửng, hai mắt gần như bị mù ngay từ lúc bước vào cầu thang đó. Vì không nhìn thấy khiến tôi sợ hãi run lên, A Dương hình như nhận thấy tôi đang sợ nên nắm chặt tay tôi, hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang khiến tôi cảm thấy rất ấm áp.

Sau khi đã vào cầu thang, A Dương bật một que diêm, ngọn lửa nhỏ giúp tôi nhìn rõ cảnh vật xung quanh nhưng cũng khiến tôi càng thấy sợ hãi hơn, đó là vì gian tầng hầm nhỏ hẹp này tạo cho người ta cảm giác rất bức bối, ngột ngạt, hơn nữa trên tường và trên mặt đất đều loang lổ vết máu, đáng sợ hơn nữa là ở cả bốn góc tường đều có một cái đầu lâu.

Tôi thật sự sợ chết khiếp trước cảnh tượng và không khí âm u đó liền bảo A Dương đừng mời Điệp tiên lên nữa và lập tức rời khỏi đó. Nhưng anh ấy lại không muốn về, hơn nữa A Tổ bị mấy cô bạn của tôi kích vài câu cũng kiên quyết ở lại, tôi không lay chuyển được họ nên cũng đành ở lại.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, A Dương bảo mọi người cùng mời Điệp tiên, A Tổ cũng đòi tham gia. Trong lòng tôi linh cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó nên yêu cầu hai anh em không tham gia để nhường cho người khác chơi. Nhưng A Tổ bị mấy cô bạn tôi buông mấy lời khích bác liền khăng khăng đòi chơi, may mà cuối cùng A Dương vẫn lui ra ngoài cùng với tôi. Mọi người ầm ĩ một lúc cuối cùng cũng quyết định danh sách mời Điệp tiên gồm năm người là A Tổ,

Mân Trạch và ba cô bạn cùng phòng tôi. Họ ngồi quây quanh hình bát quái, cùng ấn ngón tay trỏ lên chiếc đĩa úp ngược trên giấy, bởi vì khá thành thạo trò chơi này nên Mân Trạch đọc câu thần chú: "Hỡi hài cốt ngủ say dưới vực sâu lạnh cóng, hỡi oan hồn bị cầm tù dưới địa ngục tối tăm, xin hãy nghe lời gọi của ta, phá tung gông xiềng nặng nề, xé toang phong ấn cổ xưa, trở về bên cạnh ta. Ta bằng lòng lấy hơi ấm của cơ thể mình sưởi ấm hài cốt lạnh cóng của ngài, lấy linh hồn của ta an ủi sự phẫn nộ của ngài, làm lửa giận trong lòng ngài lắng xuống..."

Mân Trạch đọc thần chú xong thì chiếc đĩa bắt đầu chuyển động, mọi người đều rất phấn khởi, liền bắt đầu đặt ra cho Điệp tiên những câu hỏi đã biết đại loại như ngày sinh tháng đẻ của mỗi người, Điệp tiên trả lời không chút sai lệch. 

Tiếp đó Đan Đan hỏi Điệp tiên về người chồng tương lai của mình có đẹp trai không, giàu có không? Điệp tiên trả lời là "không", chúng tôi cho rằng ý của Điệp tiên là trên giấy không có chữ ngài ấy muốn nói, nên viết lên đó những chữ thường dùng, kết quả nhận được câu trả lời là "không chồng."

Nhận được câu trả lời "không chồng", mặt Đan Đan lập tức tối sầm lại, xem ra sắp buông lời chửi tục đến nơi, may mà A Dương kịp thời ngăn lại, bảo cô tuyệt đối không được vô lễ với Điệp tiên.

Đan Đan mặc dù nhẫn nhịn được nhưng rõ ràng đã không còn lòng dạ nào nữa nên bảo rằng mình nghỉ chơi. Mân Trạch chau mày bảo cô: "Không được bảo không chơi là không chơi ngay, đã mời Điệp tiên lên rồi, chưa tiễn ngài quay về thì ngón tay mọi người đều không được rời khỏi đĩa, nếu không Điệp tiên sẽ không vui."

"Vậy thì tiễn về là được rồi!" Khẩu khí của Đan Đan cho tôi biết tâm trạng cô lúc đó rất xấu.

"Đành phải như vậy thôi, thật ra tôi còn có rất nhiều việc muốn thỉnh cầu Điệp tiên." Mân Trạch nhướn đôi lông mày tỏ vẻ bất đắc dĩ, chuẩn bị tiễn Điệp tiên. Nhưng A Dương lại bảo anh còn muốn thỉnh cầu Điệp tiên dạy phép thần thông, không thể tiễn ngài về nhanh như thế được, hơn nữa vừa mời Điệp tiên lên đã tiễn về ngay e rằng ngài sẽ không vui.

Trong lúc họ đang tranh cãi có nên tiễn Điệp tiên về hay không thì chiếc đĩa bỗng dưng chuyển động mạnh một cái, tiếp đó lần lượt dịch chuyển đến vị trí hai chữ "nổi giận." Sắc mặt A Dương lập tức trở nên rất khó coi, bèn giục Mân Trạch hỏi xem có phải Điệp tiên nổi giận không? Sắc mặt của Mân Trạch cũng không dễ coi hơn chút nào, vội vàng hỏi Điệp tiên có phải ngài chưa muốn về hay không, câu trả lời nhận được là "phải." Tiếp đó, anh ta lại hỏi có thể cho A Dương thay thế Đan Đan tiếp tục được không, Điệp tiên trả lời là "không", sau đó chiếc đĩa còn dịch chuyển lên trên chữ "chết." 

Mọi người đều sợ khiếp vía, thi nhau hỏi Điệp tiên tại sao, A Dương vội hét bảo mọi người yên lặng để một mình Mân Trạch hỏi. Mân Trạch mồ hôi tứa ra trên trán, run rẩy hỏi: "Thưa Điệp tiên, Điệp tiên, xin hỏi có phải chúng tôi làm ngài mất vui rồi không?"

Chiếc đĩa dịch chuyển lên trên chữ "phải." Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, hỏi tiếp: "Có phải ngài muốn giết chúng tôi không?" Chiếc đĩa từ từ dịch chuyển, vòng quanh chữ "không" một vòng, cuối cùng vẫn dừng lại trên chữ "phải."

Mọi người đều đột nhiên không dám nói, không dám cử động, thậm chí cả không dám thở, thời gian hình như dừng lại ở giây phút đó, trong tầng hầm chật hẹp chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. 

Cuối cùng Đan Đan không chịu được, mở miệng chửi to: "Điệp tiên thối có gì tài cán chứ, làm được gì chúng tôi nào! Bà cô này muốn về bây giờ, ông ta dám ho he một tiếng thì ngay cả con C... của ông ta cũng vặt xuống đấy, hừ!"

"Đan Đan xin lỗi Điệp tiên nhanh lên, nếu không chúng ta chết ở đây thật đấy!" Mân Trạch căng thẳng đến nỗi mồ hôi ướt đẫm đầy đầu.

"Sợ cái gì, ông ta làm gì được chúng ta nào!" Đan Đan mặc dù hình như có chút sợ hãi nhưng vẫn không hề tỏ ra yếu thế.

Mân Trạch nói giọng run rẩy: "Đó là vì cô không biết chuyện xảy ra mười bảy năm trước..."

"Mân Trạch, đừng nói!" A Dương đột nhiên ngăn lại. Nhưng đúng lúc đó chiếc đĩa bỗng nhiên lại rung động mạnh, trước tiên dịch chuyển đến chữ "nói", sau đó lần lượt là các số và chữ "1", "2", "7", "chết", "5" và "sống." 

"Anh Trạch, Điệp, điệp, điệp tiên định nói gì thế?" A Tổ sợ đến nỗi hai hàm răng va vào nhau lập cập, khó khăn lắm mới nói được một câu.

Mân Trạch nhìn A Dương một cái rồi mới run rẩy nói: "Điệp tiên bảo tôi kể cho mọi người nghe chuyện xảy ra mười bảy năm trước. Lúc đó có mười hai sinh viên mời Điệp tiên ở đây, vì trong đó có một người bất kính với Điệp tiên nên Điệp tiên hóa thân thành quỷ đầu lâu giết chết bảy người, năm người còn lại may mắn sống sót nhưng cũng sợ hãi đến nỗi phát điên... Vết máu trên tường và dưới mặt đất chính là để lại từ lúc đó."

"Vậy chúng ta cũng sẽ chết à?" Cuối cùng Đan Đan đã sợ, ôm lấy Bảo Ngôn ở bên cạnh, người không ngừng run lên cầm cập. 

"A Dương, chúng ta phải làm thế nào?" Hình như Mân Trạch cũng không còn biết phải làm gì.

"Mau hỏi Điệp tiên phải làm gì thì ngài mới tha thứ cho chúng ta." A Dương vô cùng sốt ruột, chỉ giận nỗi là không thể lập tức đặt ngón tay lên đĩa, tự mình nói với điệp tiên. Mân Trạch hỏi xong, chiếc đĩa di chuyển đến hai chữ "thân thể."

"Thân thể? Chẳng lẽ Điệp tiên cần thân thể, nhưng cần thân thể của ai chứ?"

Mân Trạch lẩm nhẩm tự hỏi, chiếc đĩa lại dịch chuyển, lần này dừng lại trên chữ "mày."

Mọi người ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực nhìn Mân Trạch, hình như ý thức được rằng sắp sửa xảy ra chuyện đáng sợ, mà anh ta cũng không biết phải làm thế nào, anh ta nhìn chiếc đĩa với nét mặt kinh hoàng không thốt lên lời. 

Đột nhiên chiếc đĩa lại rung động mạnh, tiếp đó dịch chuyển rất nhanh không theo quy luật nào cả. Mân Trạch hốt hoảng hét lên: "Ấn mạnh chiếc đĩa xuống, Điệp tiên muốn cướp thân thể của chúng ta, không được để chiếc đĩa lật ngược lại..." Nhưng chiếc đĩa dịch chuyển rất nhanh, anh ta nói chưa dứt lời thì nó đã bay ra khỏi tờ giấy, thoát khỏi những ngón tay của họ rồi lật ngược trở lại. 

Đáng sợ hơn là ngay chính giữa lòng đĩa xuất hiện một giọt máu đỏ tươi. Cùng lúc đó tất cả các ngọn nến bất ngờ đồng thời tắt phụt, nhưng gian tầng hầm lại không lập tức chìm trong bóng tối mà ở bốn góc tường đều phát ra ánh sáng mạnh đến nỗi tôi có thể nhìn mọi cả sự vật xung quanh. Khi tôi nhìn về phía góc tường, không nén nỗi khiếp sợ kêu lên thất thanh, bởi vì ánh sáng ấy được phát ra từ bên trong chiếc đầu lâu đặt ở đó.

Mân Trạch nhìn giọt máu tươi trong lòng đĩa, mặt tựa như khúc gỗ mặc dù đã quen anh ta gần một năm nay nhưng khuôn mặt anh ta trong khoảnh khắc đó khiến cho tôi có cảm giác rất xa lạ, hình như anh ta đã biến thành một người khác. Cảm giác của mọi người có lẽ cũng giống tôi, đều bất giác lùi lại phía sau. 

Anh ta từ từ đứng dậy, cơ thịt trên mặt hơi co lại, lúc đứng thẳng người lên bỗng nhiên bật cười ha hả, đồng thời xé toạc áo ra. 

Hành động của anh ta làm chúng tôi sợ hết hồn, nhưng đáng sợ hơn là sau lưng anh ta lại xuất hiện hình một chiếc đầu lâu màu trắng, dưới ánh sáng lờ mờ hình như đang nhìn chúng tôi cười ác độc. 

Tôi nghĩ quỷ đầu lâu đã xuất hiện, nhập vào thân xác Mân Trạch, trong khi mọi người đều đã sợ hãi phát điên. "Quỷ đầu lâu kìa!" Hồng Sâm là người kêu lên trước tiên, chạy bạt mạng lên cầu thang. A Dương cũng kéo tôi chạy, tôi định gọi A Tổ chạy nhanh lên nhưng chưa kịp ngoái cổ lại thì đã nghe tiếng nó kêu thảm thương, đến lúc quay lại thì đã thấy một cánh tay rơi xuống trước mặt...

Đó là cảnh tượng đáng sợ nhất tôi từng nhìn thấy kể từ lúc sinh ra trên đời, ngay trước mắt tôi, Mân Trạch vặt rời tất cả chân tay thậm chí cả đầu A Tổ, máu tươi bắn tung tóe, không những nhuộm đỏ khắp người anh ta mà còn nhuộm đỏ cả đám Đan Đan đang sợ hãi trơ ra như đá ở bên cạnh, khiến bọn họ như biến thành người máu. Đan Đan là người định thần lại sớm nhất, vừa hét vừa trèo lên chạy cùng chúng tôi, nhưng Di Phương và Bảo Ngôn thì...

Trong giây phút ấy, chúng tôi chỉ cầu sao mọc thêm mấy cái chân để chạy thật nhanh khỏi nơi khủng khiếp ấy, nhưng vì cầu thang quá hẹp, Hồng Sâm béo ục ịch ở phía trước đã chắn mất lối đi. Hơn nữa cậu ta còn hoảng loạn đến nỗi ngã lăn ra, bịt kín cửa ra duy nhất nên ngoài việc la hét chúng tôi không biết làm gì khác. Đến lúc cậu ta vụng về bò dậy được thì Mân Trạch đã giết chết Di Phương và Bảo Ngôn, đang nhào đến Đan Đan ở phía sau tôi...

Huệ Na bảo Mạch Tiểu Kiều nhớ được đến đây thì đứt đoạn, cũng có nghĩa là vào lúc Nghê Đan Đan bị tấn công cô đã hoàn toàn suy sụp và phát điên. Theo như lời kể của cô, kẻ ra tay giết người là Sử Mân Trạch bị Điệp tiên nhập vào, mà cậu ta thì đã chết rồi, Điệp tiên như có như không giữa chốn hư vô lại không thể bắt được, năm mạng người coi như đã chết một cách oan uổng. 

Nhưng nếu hung án là do Điệp tiên làm thì chuyện người đàn ông lạ lùng hạ độc giết Hồng Sâm kia lại là thế nào? Có lẽ, tất cả đều là do hắn ngấm ngầm giở trò, chính hắn mới là kẻ đứng đằng sau gây tội ác!