Tn 70 Vợ Của Phản Diện Phải Vùng Lên

Chương 41: 41: Không Cần Cảm Ơn





Điều bất ngờ là, trí nhớ của Du Hà rất tốt, những chữ nào nói qua một lần cậu nhất định có thể nhận ra.

Làm cho Thịnh Kiêu phấn khởi, chỉ cho cậu những thứ trên biển báo đỗ xe này, dạy cậu nhận chữ.

Sau khi đọc xong một tờ báo, Thịnh Kiêu thấy mệt, sự phấn khởi tinh tế đó đã biến mất, ném tờ báo cho Du Hà: "Cậu tự mày mò học đi.

"Du Hà ừ một tiếng, không làm phiền cô nữa, tự mình cúi đầu nhìn xuống tờ báo, lặng lẽ đọc thành tiếng.

Thịnh Kiêu cầm chiếc cốc sứ trên tay, kéo cậu đi về phía phòng nghỉ: "Còn bốn mươi phút nữa mới xuất phát, đi phòng nghỉ kia nghỉ một chút.

"Du Hà cầm đồ đi theo cô, ánh mắt quan sát xung quanh.

Đây là thế giới cậu chưa từng tiếp xúc.

Ban đầu nghĩ rằng lẫn lộn với những người của chợ đen, có thể được coi là thấy thế giới bên ngoài.


Ra ngoài đi một vòng mới biết, hoàn toàn không phải.

Những người tai to mặt lớn mà cậu nghĩ, chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Thịnh Kiêu nhìn thấy vẻ mặt của cậu, hình như là đành chịu thở dài một cái, sau đó vừa đi vừa nói: "Nói chung, loại trạm khách trung chuyển cỡ lớn này đều sẽ có một khu vực chờ hoặc phòng nghỉ, có thể gọi nó là phòng chờ xe.

Giống như xe lửa, máy bay, đều sẽ có phòng nghỉ.

"“Còn phòng nghỉ kia thì sẽ có nhà vệ sinh, nước nóng miễn phí và những thứ khác, thuận tiện cho người đi đường…”Vốn dĩ Du Hà đi theo sau, nghe thấy tiếng nói chuyện liền giương mắt nhìn bóng lưng của cô, bước nhanh tới, song hành tiến về phía trước.

Cậu nhíu mày nói một câu: "Cảm ơn.

"Cảm ơn cô giải thích cho cậu những thứ không hiểu.

"Không cần cảm ơn.


" Thịnh Kiêu cười nói: "Ai dẫn người ra ngoài, thì người đó phải chịu trách nhiệm.

"Đây là nghĩa vụ của người lớn tuổi hơn.

Bọn họ dùng cốc sứ lấy nước nóng trong phòng nghỉ, Du Hà bỏ vào đó một miếng đường đỏ nhỏ, sau đó đưa cho Thịnh Kiêu: "Uống tý đi.

"Thịnh Kiêu khép nửa mí mắt, uống hai ngụm nước đường đỏ, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.

Du Hà lấy bánh bao ra, hỏi cô: "Có ăn trưa không?"Thịnh Kiêu lắc đầu rồi gật đầu: "Cho tôi nửa cái thôi.

"Dù rất khó chịu, nhưng vẫn phải ăn đồ để duy trì thể lực, tránh cho thân thể mới nuôi được vài ngày lại sụp đổ.

Ngoài bánh bao, còn có bốn quả trứng gà luộc.

Trứng gà luộc cũng không giữ được lâu, những quả trứng kia đã tặng hết cho bọn Chu Nhị Kỳ.

Thịnh Kiêu bẻ một miếng bánh bao ngâm chút nước đường đỏ ăn, Du Hà ở bên cạnh ăn bánh báo với nước sôi.

Khi bọn họ ngồi lên xe buýt đi đến ga tàu, Thịnh Kiêu mở cửa sổ xe, tựa vào bên mặt hỏi cậu: "Cậu đi lại trong chợ đen thường dùng tên gọi là gì?".