“Oa ~” Tô Bắc Bắc ngồi dậy trên giường, trước mắt hắn là những cảnh tượng quen thuộc vào buổi sáng. Đêm qua bị bắt uống không ít rượu, hình như là Tần Nam đem hắn về nhà, sau đó nói có người tìm Tần Nam thì hắn đi luôn.
Tô Bắc Bắc có thói quen khi ngủ dậy sẽ cầm đồng hồ báo thức hello kitty xem giờ, bây giờ đã 9h30, hôn lễ của Lí Lê Vũ cùng Trầm Đan 12 giờ mới bắt đầu, hơn nữa hắn còn làm phù dâu, Lí Lê Vũ bảo hắn ngày mai 11 giờ phải đến, xem ra hắn nên rời giường. Ngày hôm qua Lí Lê Vũ nói bọn họ sẽ cho chuẩn bị trang phục phù dâu cho hắn, bởi vậy Tô Bắc Bắc không hề nghĩ ngợi sẽ mặc theo.
Đến hội trường, Tô Bắc Bắc mới ý thức được cái gì tên là kích thích tên là ma quỷ. Khi Lí Lê Vũ cầm chiếc váy thuần trắng đi tới phía hắn, nụ cười ban đầu trên mặt hắn nhìn như vô hại đến ngưng tụ thành một đoàn, trong khoảng thời gian ngắn, sát khí hiện ra.
“Bối Bối, ngươi cuối cùng cũng tới, Tần Nam sao không đến cùng ngươi a! Theo ta đi thay quần áo đi!” Lí Lê Vũ căn bản không thèm để ý chiếc vay trên tay, một bộ thái độ bình thường nói với Tô Bắc Bắc.
“Điện thoại cho Tần Nam không được, còn có, ngươi... Ngươi xác định đây là cho ta?” Tô Bắc Bắc hít một hơi, chỉ chỉ chiếc váy trên tay Lí Lê Vũ, hỏi.
“Ân, đúng vậy, ngươi thích không.” Lí Lê Vũ mặt mang tươi cười nhưng trong lòng lại lo lắng, gọi cho Tần Nam thì không được, đêm qua khi hắn tiếp điện thoại, sắc mặt biến dạng, sẽ không phải là.. Lí Lê Vũ không dám nghĩ, nếu sự tình như hắn sở liệu, như vậy sẽ phát sinh cái gì đó không thể tưởng tượng, trên mặt lại vẫn như cũ làm ra một bộ mỉm cười.
“Ngươi mặc vào thử xem!” Tô Bắc Bắc không có chú ý tới sắc mặt Lí Lê Vũ biến hóa, vẫn đang mắng Tần Nam ngàn đao kia, đem sống dao phi tới hắn.
“Bối Bối, không có việc gì, cùng lắm thì ta cho ngươi cái tóc giả nữa, giả nữ cũng hay.” Lí Lê Vũ ra sức thuyết phục Tô Bắc Bắc
Tô Bắc Bắc đang muốn phản bác, bỗng nhiên thấy ở hành lang một thân ảnh giống Tần Nam, hắn vừa định vẫy tay chào, thân ảnh kia lại tiêu thất, quay đầu lại thấy Lí Lê Vũ hình như cũng không phát hiện ra..
“Vừa nãy hình như ta thấy người giống Tần Nam.” Tô Bắc Bắc nói.
“Nào có, buổi sáng hôm nay hắn phải họp, Bối Bối ngươi cũng đừng loạn nhìn.” Lí Lê Vũ càng ngày càng có loại dự cảm điềm xấu, lại thấy đằng trước Trầm Đan đang đối với bọn họ vẫy tay.
Tô Bắc Bắc cũng lười truy cứu vấn đề này, thấy Trầm Đan một mình đến liền đánh tiếng chào hỏi, “Trầm Đan!”
Lí Lê Vũ thấy Trầm Đan đến, cũng chạy tới, “Đan Đan, ngươi sao giờ mới đến nha ~”
“Vừa nãy bị kẹt xe, chúng ta đi thôi, Vương Thạch cũng tới rồi.” Trầm Đan mỉm cười nói, đưa một bàn tay ôm lấy thắt lưng Lí Lê Vũ.
“Ân, chúng ta đi thôi, Tô Bắc Bắc ngươi còn phải thay quần áo.” Lí Lê Vũ giơ giơ chiếc váy trong tay, thần sắc rất là đắc ý.
Tô Bắc Bắc còn muốn nhờ Trầm Đan cầu cứu, không ngờ Trầm Đan lại cười đến thập phần tà ác, “Bối Bối, ngươi thử xem, gặp chuyện không may ca sẽ che chở ngươi.” Nói xong liền ôm Lí Lê Vũ đi khỏi.
“Các ngươi là đồ đáng ghét!!!”Vì thế hắn chỉ ở trong lòng yên lặng tạc mao.
“Hắn hình như đã trở lại.”
“Thật không?”
“Ta đoán vậy thôi, vậy Tô Bắc Bắc kia làm sao bây giờ.”
“Có thể giúp thì tận lực giúp hắn đi.”
“Chỉ là ta muốn xem Tô Bắc Bắc là thật tâm, hơn nữa Nam Nam lần này cũng thật sự muốn vậy.”
“Dù sao về tình yêu ai thông báo trước sẽ liền thua.”
“Ân?”
“Ta chính là bại bởi ngươi, lão bà, đi thôi. Đừng quên chúng ta còn có hôn lễ a.”
“Úc, đi thôi, ta còn muốn nhìn Tô Bắc Bắc mặc trang phục phù dâu nào.”