Sau khi cô tỉnh dậy đã là nhiều ngày sau. Cả người khẽ động đầu liền thấy tê tê và nhức mỏi. Cô khẽ chớp mắt vài cái rồi nhìn khung cảnh xung quanh. Không có một ai, căn phòng trống không rộng lớn chỉ có một mình cô, chợt cảm giác cô đơn ập đến làm cho cô nhớ nhà.
Khi Nhũ Văn đúng giờ đi vào kiểm tra thấy chủ tử của mình đang cố gắng ngồi liền chạy tới đỡ cô, lấy cái gối đặt vào đằng sau lưng cho cô tựa vào. Bưng nước cho cô uống, bản thân Nhũ Văn nghĩ hẳn là nhiều ngày nằm hôn mê như thế chắc cô cũng đói bụng và khát nước.
Sau khi uống một ít nước, cô sai Nhũ Văn mang cho cô ít giấy và bút. Cô viết một lá thư đầy nỗi nhung nhớ quê nhà sau đó đưa cho Nhũ Văn dặn dò gửi thư thật kín đáo đừng để ai biết cả. Nhũ Văn nghe lời rồi chạy đi gửi thư không quen sai mấy người hầu khác gọi thái y tới khám cho cô.
Hắn thương triều sau liền nghe được Lý công công báo rằng cô đã tỉnh liền vội vã không chú ý hình tượng của bậc đế vương mà vội vã chạy tới. Thấy cô đang nằm trên giường, màn che lại làm dáng vẻ tiều tuỵ của cô càng tăng thêm khiến hắn đau lòng. Thái y bắt mạch xong liền cười ôn hoà rồi dặn dò cô mấy câu sau đó biết ý mà rời đi.
Tất cả người hầu trong phòng đều được lui đi. Hắn tiến lại gần giường của cô, khẽ vén màn che lên, khuôn mặt thiếu sắc và tiều tuỵ của cô đập vào mắt hắn. Cô có nước da vốn đã trắng nay lại còn trăng hơn có phần xanh xao doạ người. Hắn tới ngồi xuồng bên cạnh cô, nhìn biểu hiện của cô không biết cô đang nghĩ gì, lòng hắn nhất thời rối bời khẽ mở miệng
- Trẫm đã rất lo lắng cho nàng! Bây giờ trong người cảm thấy thế nào rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Hôn mê lâu như vậy hẳn rất đói trẫm kêu người nấu canh tẩm bổ cho nàng - hắn nói rất nhiều lời với cô, dường như cảm thấy rằng những lời này vẫn còn chưa đủ liền như vậy dặn dò cô rất nhiều thứ
- Hoàng Thượng... - cô khẽ kêu lên chấm dứt những lời huyên thuyên của hắn
Thấy cô nói, giọng điệu có phần khó chịu hắn liền im lặng nhìn cô, vẻ mặt liền kém đi có mấy phần không vui hiện lên khoé mắt. Nhưng thấy cô vẻ mặt lạnh nhạt và vô tâm hắn cũng không có để tâm tới nhiều nhìn cô như đăng lắng nghe
- Ta muốn thỉnh cầu ngươi một chuyện - cô khẽ lên tiếng
- Nàng nói, chỉ cần không quá phận trẫm sẽ chấp thuật cho nàng - hắn giọng nuông chiều nói với cô
Từ trước tới nay ít khi cô thỉnh cầu với hắn điều gì, có thể là cô không có ham muốn với bất kì cái gì, đã có nhiều lúc hắn ước cô tới chỗ hắn đòi hắn thưởng vàng, bạc, trân châu một cách vô cớ, đã có lúc hắn muốn cô tới chỗ hắn gây sự vô cớ. Nhưng mơ ước cũng chỉ là mơ ước, từ ngày cô làm hoàng hậu, cô không hề giống hư trước vui vẻ, hoạt bát, náo loạn mà thay vào đã là điềm tĩnh, lạnh nhạt giống như là mặt biển bỉnh yên không có sóng.
- Ta muốn ra khỏi cung, ta muốn sống ở bên ngoài, ta không muốn phải ngày nào cũng phải đối diện với đêm khuya tĩnh mịnh, đối diện với sự cô đơn này nữa. Thỉnh cầu người đồng ý - Cô nói giọng đều đều mà nghe ra sự ghét bỏ
- Không được, ngàn lần đều không được, quá nguy hiểm, nhỡ may có người hại nàng ta sẽ không bảo vệ được - hắn có phần tức giận nhưng giọng điệu nói với cô không hề nặng
- Hoàng Thượng đó chỉ là cái cớ mà người vạch ra thôi... - Cô ngẩng đầu nhìn sâu vào ánh mắt của hắn giọng nhàn nhạt
Nghe thấy lí do hắn đưa ra cô không khỏi cười lạnh. Cuối cùng thứ hắn muốn chính là giam giữ cô, dày vò cô trong trốn hậu cung này. Từ khi làm hoàng hậu, cô chưa một ngày tháo bỏ cảnh giác, chưa một ngày lới lỏng bản thân. Hằng ngày, hắng ngày cô luôn phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho những chuyện sẽ đột nhiên ập đến trong hậu cung này. Cô đã từng tự hỏi bản thân rằng liệu hắn có thực sự yêu cô hay không?
Cả hai trầm luân trong im lặng một hồi, bỗng có một người thái giám nọ hớt ha hớt hải chạy vào làm phá vỡ không gian tĩnh mịch đáng sợ này. Tên thái giám đó thở hồng hộc rồi bẩm báo
- Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Mỹ Phi nương nương xảy thai làm ầm hết lên nói Hoàng Hậu ác độc giết chết con của người - Tên thái giám chạy vào nói