Tình Yêu Xuyên Không

Chương 67: Cãi nhau




Hắn thấy cô ánh mắt căm ghét nhìn về phía hắn tâm can liền một hồi đau đớn, hắn tiến lại gần cô hơn nữa sau đó muốn giải thích cho cô nghe nhưng lời vừa tới miệng liền không cách nào nói nổi. Hắn nên nói gì đâu? Nếu nói không phải hắn cố ý cô liệu có tin không? Nói rằng hắn luôn muốn Kỳ Mạc biến mất khỏi mắt cô thì cô sẽ có biểu hiện như thế nào? Bao nhiêu cảm xúc dâng lên, hắn nơm nớp lo sợ, muốn mở miệng giải thích nhưng lại chẳng thể nói nổi.

- Tại sao không nói? Không nói là ngầm thừa nhận... Chẳng lẽ ngươi phải làm tới mức giết đệ đệ của mình mà không thấy ghê tay sao? Vô liêm sỉ! VÔ LIÊM SỈ - cô gần như gào thét lên với hắn

Cô lùi mấy bước, sững sờ nhìn hắn, thật không ngờ... thật không ngờ, ngay cả em trai mình mà có dám ra tay giết hại, cô cảm thấy sợ hại hắn. Lúc trước cảm nhận của cô về hắn là một người đàn ông tuyệt tình có, lạnh lùng có, bất cần có, bá đạo cũng có... nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nghĩ hắn là cầm thú như vậy... Kỳ Mạc luôn luôn nghĩ cho hắn, luôn luôn nói cho cô nghe hắn trong mắt Kỳ Mạc đẹp tuyệt vời tới bao nhiêu...Vậy mà... vậy mà...Hắn mặt người dạ thú không tiếc giết đệ đệ của mình mà bảo toàn ngôi vị, hắn coi trọng cái ngai vàng nhuốm đầy mùi máu tanh đó sao!

- Ta... ta không có...ta không có - hắn ấp úng nói

Cả cuộc đời hắn nỗi sợ mất đi cô chưa bao giờ lớn tới mức này. Trước đâu hắn từng kiêu ngạo nói rằng không có bất cứ người phụ nữ nào phải để hắn tốn nhiều tâm tư cả... Nhưng có lẽ hắn phải rút lại lời nói đó. Hắn sợ cô ghét bỏ hắn, hắn sợ cô hận hắn, rời xa hắn. Nếu cho tới một ngày hắn phải chọn lựa giữa việc mất đi cô mãi mãi hay việc cô ghét hắn cả đời hắn nguyện chọn để co cô ghét hắn cả đời chứ không bao giờ muốn mất đi cô.

- Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! - Cô ánh mắt đầy nước nhìn về hắn

Bây giờ cô chẳng còn gì muốn nói nữa, cô mệt mỏi rồi, tại sao...tại sao mọi chuyện lại như thế này, đây vốn không phải kết cục cô mong muốn. Cô đã từng mộng tưởng rằng, sau này Kỳ Mạc lấy một người thê tử, sau đó cả cô, hắn và phu thê Kỳ Mạc sẽ cùng nhau uống trà nói về truyện ngày trước. Sau này họ sẽ có những đứa bé đáng yêu cùng với con của cô và Tử Khiên là bằng hữu tốt. Bức tranh đẹp đẽ hoà hợp tới thế mà bây giờ lại chỉ là cát bụi.

Cô không thể chịu nổi cú sốc này, cô loạng choạng mấy bước liền ngã xuống đất ngất đi. Hắn thấy thế liền nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng gọi tên cô không ngừng. Trước khi mất dần đi ý thức, khoé mắt cô chảy dài những giọt nước mắt.

- Thái y! Mau gọi thái y tới cho trẫm - Hắn quát lên

Toàn bộ cung Hoàng Hậu loạn như ma. Ai ai cũng chạy ra chạy vào không ngừng, hắn thì luôn túc trực bên giường của cô. Hằn ngày chăm sóc cô nhất quyết không cho ai đụng vào thân thể cô. Thái y chuẩn đoán cho cô ăn uống không tốt liền suy nhược cơ thể. Thật đáng chết mà, hắn cứ như thế không dám ngủ luôn chăm chăm nhìn cô. Cứ như vậy một tuần liền không lầm triều chỉ ở trong cung của cô chăm sóc cô.

Cả đời hắn sẽ không ngờ rằng có một ngày cô và hắn náo tới mức như này. Đợi sau khi tỉnh lại hắn sẽ giải thích cho cô mọi chuyện, hắn sẽ nói cho cô là không phải hắn làm. Hơn nữa sẽ chăm sóc cô thật tru đáo, không bỏ mặc cô như trước nữa. Hắn không còn tức giận cô chuyện trước kia, cũng sẽ không vì muốn cô ghen mà ở bên các phi tần khác nữa. Sau tất cả mọi chuyện, dường như hắn đã hiểu rằng, cả cuộc đời Tử Khiên hắn không thể sống thiếu Tuệ Nhi cô.