Mấy ngày sau đó, hắn liền tục tới thăm cô thường xuyên, lúc thượng triều về liền tới gặp cô, có thể nói ngoài thời gian với công việc ra, toàn bộ thời gian còn lại của hắn đều dành hết cho cô. Ngay có có nhiều lúc, Tử Y muốn hắn ở lại tẩm cung của mình nhưng hắn đều lấy lý do khước từ nàng để tới chỗ cô. Nhưng thái độ của cô so với lúc trước cũng chỉ tăng lên một chút, chưa có tiến triển gì đột phá cả.
Hắn vừa ngồi duyệt tấu chương, vừa liếc cô ở bên cạnh đang tự tay gọt hoa quả, nhiều lúc hắn vẫn lo sợ cô không có ở trong tầm mắt của mình, có lẽ là do hắn lo sợ dư thừa nhưng cảm giác mãnh liệt mách bảo hắn rằng từng giây từng phút không bao giờ được rời xa khỏi cô nếu không hắn sẽ vuột mất cô trong chốc lát. Chỉ trong chốc lát mà thôi, hắn sẽ lạc mất cô.
- Mau ăn đi - cô cười ngọt ngào đưa miếng táo lên miệng của hắn
"Măm Măm"
Hắn rất vui vẻ mà há miệng đón lấy miếng táo từ trong tay của cô
- Tử Khiên - cô nhìn sâu vào con ngươi hắn gọi
- Hử!? - hắn thấy ánh mắt khiêu gợi của cô đang mời gọi mình liền đặt tấu chương xuống rồi vang rộng vòng tay ra ôm trọn lấy người cô
- Từ rất lâu, ta muốn hỏi...tại sao ngày mà Kỳ Mạc rời khỏi đây ngươi lại không nói với ta!? - Cô nhắm chặt mắt lại nhẹ giọng hỏi
Sau khi nghe câu hỏi của cô, trong lòng hắn chợt có chút chột dạ, bâu không khí từ ngọt ngào trở nên yên lặng lạ thường, cô không lên tiếng, hắn cũng chẳng mở miệng. Hắn vốn rất lúng tung không biết nên nói thật cho cô hay là tìm một cái cớ nói cho cô nữa. Nếu hắn nói thật, chắc cô sẽ coi hắn là hôn quân, ngay cả huynh đệ thật nhất cũng dám ra tay để đạt được múc đích. Nhưng nếu hắn nói dối rằng hắn sợ cô đau lòng nên không nói với cô, một phần nào cô hiểu cho hắn sẽ không đề cập tới vấn đề này nữa nhưng phần nào cũng sẽ làm cho hắn càng thêm lý do, lại càng thêm rào cản để mở miệng nói với cô rằng hắn luôn luôn để ý tới cô, luôn thầm lặng quan tâm tới cô.
- Ta, nàng biết đấy, ta cũng rất muốn nói với nàng, nhưng lại sợ rằng nàng sẽ vì điều này mà suy nghĩ nhiều cho nên ta chọn cách giấu chuyện này với nàng - hắn rụi mặt lên tóc cô hưởng thụ mùi hương của cô
Lại mộ lần nữa hắn nói dối cô. Đâu phải là quan tâm cô nên mới để Kỳ Mạc đi ra ngoài chiến trường như vậy. Đây chỉ là một cái cớ để hắn gạt cô rằng hắn đang loại bỏ những mối nguy hiếm hiện đang đe doạ vị trí ngai vàng của hắn mà thôi. Mặc dù rất muốn nói thẳng vậy, nhưng cô chẳng còn cách nào hơn là tiếp tục đóng kịch cùng hắn.
- Vậy sao, cảm ơn ngươi, ta rất hạnh phúc - cô mỉm cười nắm lấy bàn tay của hắn
- Đó là điều ta nên làm mà, nàng đừng cảm ơn ta - hắn cười nói trong lòng giảm bớt căng thẳng hơn
- Tử Khiên, ngày mai ta muốn đi ra ngoài kinh thành chơi, muốn xem dân chúng như thế nào, ngươi đi cùng ta được không - cô bỗng nhiên lên tiếng hỏi
- Được, tiện ta sẽ dắt luôn Tử Y đi - hắn vui vẻ nói mà không nghĩ rằng lời nói đó là một con dao găm đâm vào trái tim của cô
-....- cô không nói thêm gì cả, tựa đầu vào vai hắn, trong lòng một cơn đau đớn dậy lên
Đôi lúc cô cảm thấy bản thân mình thực sự rất đáng thương, đáng thương tới mức khiến cho người ta phải xót xa. Ai bảo cô không dũng khi chiếm đoạt một mình hắn, ai bảo cô luôn luôn ích kỷ chỉ bảo vệ trái tim mình chứ. Trái tim cô lạnh buốt, cô ước rằng mình chưa từng yêu hắn, cô ước rằng mình chưa từng gặp hắn thì có lẽ trái tim cùng lý trí của cô sẽ không phải dao động như lúc này.
Đêm tối tĩnh mịch, nằm ngủ bên cạnh hắn cô không sao chợp mặt được, vòng ôm kia thực sự ấm áp và cũng rất tuyệt tình, xưa nay có mấy ai nắm chắc được trái tim quân vương. Ai bảo quân vương sinh ra vốn rất vô tình. Nước mắt lăn dài thấm ướt một mảng gối, cô cố gắng để mình không tạo ra tiếng động gì cả. Đôi lúc cô tự mắng bản thân mình yêu đuối vì không thể len tiếng đấu tranh