Hội trường của trường học dường như rực rỡ hẳn lên, trang hoàng sân khấu rất được, rất tao nhã. Những hàng ghế ngồi được ngọn đèn chiếu rọi xuống hiện ra trong rất thoải mái và dễ nhìn. Trong khán phòng đã ngồi chậc ních người, tốp năm tốp ba chụm lại thì thầm với nhau, làm như đang thảo luận về vở diễn sắp được trình diễn. Sâu khấu được che lại bằng màn che vừa dày vừa nặng, chỉ nhìn xuyên thấy được nhân viên công tác và diễn viên trong đó rất náo nhiệt, hội trường hiện ra một bầu không khí vui tươi sôi động.
Đường Duệ tìm kiếm bóng dáng của Tô Kim Lâm, lại phát hiện ra một người khó có thể nghĩ đến. Đó là tổng giám đốc của “Lăng Phong” – Tô Tín. Lúc này ông ta đang nói chuyện với Tô Kim Lâm, hai người đều cười rất vui vẻ. Tô Tín thường giơ tay nựng má Tô Kim Lâm, vuốt vuốt tóc cậu. Mà Tô Kim Lâm cười một cách sáng lạn, dường như có phần muốn làm nũng.
Đường Duệ lập tức ngây người ra. Tô Kim Lâm cùng Tô Tín có quan hệ gì? Vì sao hai người họ lại thân mật với nhau đến thế? Tô Kim Lâm đã có người trong mộng rồi ư? Vậy bản thân theo đuổi Tô Kim Lâm thì cậu sẽ chấp nhận ư? Đường Duệ cảm thấy trong lòng đột nhiên khó chịu.
Châu Dịch nhìn thấy biểu hiện thảm thiết của boss nhà mình, trong lòng không đành trước hết ném cho Tô Kim Lâm một cái ám hiệu.
Tô Kim Lâm cùng với Tô Tín đi đến. Tô Kim Lâm nói: “Xin chào, Đường tổng. Cực kỳ vinh hạnh khi có thể mời được ngài đến tham gia diễn xuất sân khấu hôm nay.”
“Không cần khách khí.” Đường Duệ khôi phục lại thái độ bình thường. Sau đó cùng Tô Tín gật đầu bắt tay, hàn huyên vài câu. Như mọi người biết, Đường Duệ và Tô Tín cho tới nay là đối thủ cạnh tranh, đương nhiên trong lúc đó không thể nói đề tài trọng tâm, chỉ có thể ngầm dò xét đối phương, nói chuyện khách sáo.
Buổi biểu diễn đã muốn bắt đầu rồi. Tô Tín, Đường Duệ, Tô Kim Lâm cùng với một số lãnh đạo của trường ngồi ở hàng ghế đầu xa hoa. Về tình về lý, thì Tô Kim Lâm không được ngồi cùng với nhà tài trợ và lãnh đạo, bất kể cậu cống hiến nhiều hay ít. Nhưng do Đường Duệ và Tô Tín kiên trì yêu cầu, đành phải ngồi chính giữa hai người họ. Lãnh đạo nhà trường vừa thấy hai nhân vật kinh doanh cỡ bự đại giá quang lâm, đừng nói là để Tô Kim Lâm ngồi cùng hàng ghế, tặng cậu cho người khác họ cũng bằng lòng. (Hai người Đường Tô: Các người là cái thá gì, mà dám tặng Tô Kim Lâm đáng yêu của bọn ta cho người khác?)
Biểu diễn lần này chính là vở kịch “Giấc mộng đêm hè[1]” – một trong những tác phẩm kinh điển của Shakespear, sân khấu bố trí rất tốt, thiết kế sân khấu kiểu hình hộp, cũng chính là cái sân khấu đối diện với khán giả.Sân khấu đạo cụ bối cảnh tràn ngập khí tức thần huyễn (thần kỳ huyễn hoặc), trong đó lại vừa tỏa ra sự trẻ trung và hoạt bát rất tự nhiên, nơi nơi đều biểu hiện rõ ý định của người thiết kế.
Nhìn Tô Tín cùng Tô Kim Lâm thỉnh thoảng lại nói nhỏ và trêu đùa nha, dạ dày Đường Duệ đau thắt lại. Vì nhịn không được nên rốt cuộc không có gì nói cũng phải tìm đề tài để nói: “Này “Giấc mộng đêm hè” có ý nghĩa vậy?” Nói xong lại thấy hối hận, làm sao có thể hỏi một câu không tiêu chuẩn như vậy? Còn nói chính mình cảm thấy rất hứng thú với nghệ thuật sân khấu nữa chứ. Nhất định sẽ bị Tô Tín mượn cơ hội này mà giễu cợt một phen. Đường Duệ rất ảo não.
May mà Tô Kim Lâm cứu được mặt mũi hắn: “Câu chuyện Giấc mộng đêm hè bắt đầu vào thời điểm hạ chí. Ngày này vẫn bị cho rằng là một ngày thần kỳ. Giữa đêm hè này nhìn như hoang đường nhưng cũng là một đêm rất ngọt ngào, chung quy cũng là để cho các cặp tình nhân yêu đương đắm đuối, trong đó có người hoặc mê muội, hoặc tỉnh táo, bị loài hoa Pansy thay đổi vận mệnh và tình yêu, xoay quanh khung cảnh không biết là trong mơ hay là hiện thực. Quá trình đến hạnh phúc rất dài, vô luận là yêu nhau hay xa cách, khi tất cả ma lực bị giải trừ, tình nhân, tiên nhân, những chuyện đúng sai cứ tiếp tục di chuyển đến cạnh bờ vực hạnh phúc, đều khôi phục lại như bình thường. Có lẽ, hạnh phúc thật sự, chỉ là vào lúc mới gặp nhau lần đầu.”
Đường Duệ còn chưa kịp mở miệng, Tô Tín đã cảm động đến tột đỉnh: “Tiểu Kim Lâm, em rất lợi hại, kể chuyện rất là truyền cảm.”
Đường Duệ tức giận tột cùng, cảm thấy được thế lực cường đại của đối thủ, phải ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế. Vì vậy anh nói: “Thật sự là một kịch bản kinh điển. Buổi biểu diễn này nhất định sẽ cực kỳ thành công. Tôi có thể mời Kim Lâm cùng ăn bữa tối hôm nay, thuận tiện trò chuyện một chút về sở thích chung của chúng ta chứ?”
Bên kia Tô Tín lại chen mồm vào: “Tiểu Kim Lâm đã đồng ý ăn cơm với tôi vào tối nay rồi.”
Đường Duệ nghiến răng: Tô Tín một ngày nào đó ta sẽ dùng bao bố chụp ngươi lại, sau đó đánh ngươi cho đến sinh hoạt của bản thân cũng không thể tự làm!!! Sau đó ngoài mặt cũng chỉ có thể giả làm bộ dáng bình tĩnh: “Nếu không rảnh vậy lần sau đi.”
“Anh hai. Lần sau sẽ ăn cơm cùng với anh nhé. Đường tổng cũng là ân nhân của em, đáng lý phải cho em cảm ơn ngài ấy đàng hoàng chứ.” Nụ cười của Tô Kim Lâm rất đẹp. Sau đó quay sang Đường Duệ nói: “Đường tổng, ngài có bằng lòng đồng ý sự cảm tạ này của tôi không?”
“Đương nhiên. Đương nhiên.” Lúc này mà còn làm bộ khách khí thì thật là TMD[2] nó ngu ngốc, Đường Duệ chấp nhận rất kiên quyết.
Sự phản đối của Tô Tín không có hiệu quả, đành phải hờn dỗi một bên. “Người ta bận rộn như vậy nhưng vẫn cố ý chạy tới gặp em, vậy mà ngay cả bữa cơm em cũng không được ăn lại muốn bảo anh trở về, thật không lương tâm!!”
“Lần sau em mang theo Tiểu Trữ Nhi cùng đi gặp anh.” Tô Kim Lâm ném mồi nhử về phía Tô Tín đang còn giận dỗi kia.
Kịch tiếp tục diễn. Mọi người kinh ngạc trước trang phục, đạo cụ, bố cảnh, ánh sáng, âm thanh. Nhưng từ khai giảng đến bây giờ chỉ ngắn ngủn có hai tháng, Tô Kim Lâm dù có cố gắng hết sức cũng không có khả năng luyện tập ra một buổi biểu diễn đặc sắc như vậy, cho nên rất nhiều diễn viên đều ‘mượn’ từ học viện nghệ thuật lân cận. Về phần diễn viên trong xã đoàn kịch của trường tham gia đóng còn không đủ năm người. Những màn biểu diễn của những diễn viên này rất xuất sắc, mọi khán giả đều thấy thích thú.