Tình Yêu Và Hôn Nhân: Cô Vợ Nhỏ Của Lăng Thiếu

Chương 71: Có Chút Động Tâm




Hơi thở cực nóng phả trêи mặt cô,: "Tại sao bị thương không nói cho tôi biết?"

Rõ ràng đã tỉnh lại mấy ngày, chỉ là bị thương ở chân không phải ở tay cũng chẳng phải ở miệng, tại sao lại không tự nói cho hắn biết: "Tôi là chồng của cô, bị thương nặng như thế tại sao không gọi điện nói cho tôi biết?"

Nếu không phải là mẹ hắn nói cho hắn biết, chắc phải tới nửa tháng nữa hắn mới biết được chuyện cô bị tai nạn mất.

Người phụ nữ này lại dám bỏ qua hắn?

Trong lòng tức giận nhưng không thể trút ra bên ngoài.

Có trời mới biết, lúc nghe mẹ nói cô bị hôn mê, nhịp tim của hắn đập nhanh như thế nào nữa. Chưa từng nghĩ tới một cuộc hôn nhân bị tính kế, một người vợ chẳng hề yêu hắn lại có thể ở trong lòng hắn chiếm vị trí lớn như vậy.

Hắn thực sự rất sợ, sợ mất đi cuộc hôn nhân này, sợ mất đi cô.

Thân thể hai người sát lại gần nhau, cô có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn.

Hình như hắn không được nghỉ ngơi tốt, trong mắt lộ ra sự mệt mỏi, ngay cả tia máu cũng có thể thấy rõ, trong lòng cô bỗng run lên, không phải hắn chạy về sớm chỉ vì cô chứ?

Lê Cảnh Trí lần đầu tiên không còn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy hắn, thậm chí còn muốn đưa tay lên chạm vào gò má hắn, suốt đêm đi máy bay trở về chưa kịp nghỉ ngơi, lại đi đến đây, một người thích sạch sẽ như hắn vậy mà lại để râu mọc lúm nhúm dưới cằm. Mặc dù ít đi mấy phần đẹp trai nhưng lại tăng thêm mấy phần quyến rũ của đàn ông.

"Tôi biết anh đang có một hạng mục lớn cần giải quyết, tôi không muốn làm anh bị phân tâm."

Hắn cười cười nhìn cô: "Vậy là do cô đang suy nghĩ cho tôi?"



Cô gật đầu. Lúc cô nằm trêи giường bệnh có nghe mẹ chồng nói qua, lần này hắn ra nước ngoài để thảo luận một hạng mục cực kì quan trọng, nó quyết định cơ hội mở rộng ra nước ngoài của tập đoàn Lăng thị. Không ngờ hắn có thể bỏ hạng mục lớn như vậy, vì cô mà quay trở về.

Cô không phải làm từ đá, nói không cảm động là chuyện không thể nào.

"Cô cho rằng cô quan trọng thế sao? Có thể khiến tôi phân tâm, đừng có đề cao bản thân quá như thế." Hắn vẫn cứng mồm không chịu nhận, "hừ" một tiếng.

Cô nhìn bộ dạng giả vờ của hắn, nở nụ cười, nhỏ giọng chất vấn: "Vậy tại sao anh lại trở về? Chẳng lẽ một chuyện cần giải quyết trong mười ngày anh lại có thể chỉ cần dùng đến nửa thời gian thôi sao?"

Bị cô nói trúng, hắn nhìn như xả giận, véo má cô, nhưng không dùng lực: “Miệng lưỡi cũng được lắm."

Lê Cảnh Trí nói không sai, lúc mẹ gọi điện cho hắn nói cô bị tai nạn, hắn lập tức bỏ hết tất cả mọi chuyện, chuẩn bị lên chuyến bay sớm nhất để trở về. Nhưng do thời tiết bị trì hoãn mất một ngày, hắn đem mọi chuyện giao lại hết cho trợ lí, sân bay vừa khôi phục hoạt động, hắn liền lập tức trở về. Những chuyện lúc trước đều do hắn tự tay làm, phía sau tất cả phải giao cho trợ lí, có thể thành công đàm phán hay không vẫn không biết được.

Cô kéo kéo áo hắn, nhỏ giọng: "Anh có muốn nghỉ ngơi một lúc không?" Bây giờ cô đã là bệnh nhân rồi, không thể để thêm một người bị bệnh nữa.

Không nghĩ tới đột nhiên cô lại quan tâm đến hắn, lửa giận trong lòng cũng vơi đi mấy phần: "Coi như cô còn có lương tâm"

Lăng Ý vén chăn của cô lên chui vào trong.

Cô kinh ngạc: "Bên kia có giường trống, còn có chăn cho người nhà nữa."

"Không thích, giường lạnh." Hắn mặc kệ nằm xuống bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo của cô.

Làm gì có ai đi kêu giường lạnh chứ, người đàn ông này đang....làm nũng sao?