Tình Yêu Và Hôn Nhân: Cô Vợ Nhỏ Của Lăng Thiếu

Chương 283: 283: Anh Rể Em Vợ






Lăng Ý không để bản thân suy nghĩ nhiều, bình tĩnh lại, nhân lúc Lê Nhã Trí và nhân viên bảo vệ vẫn đang thực hiện giao hợp, tiện tay chụp mấy tấm ảnh.

Bảo vệ cũng đâu có ngu đâu mà chiếm tiện nghi của Lê Nhã Trí còn dám để lại dấu vết trên người cô ta.

Những dấu hôn trên ngực Lê Nhã Trí là do Lăng Ý cố tình yêu cầu bảo vệ làm.

Sau khi chụp xong, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn Lê Nhã Trí, chậm rãi nói: "Biết điều thì nhanh cút đi, nếu cô đã không thể sống thiếu đàn ông, tôi sẽ giúp cô truyền những tấm ảnh này ra, dán đầy trường học, tìm đàn ông giúp cô được không? Không cần chi tiền, chắc chắn có rất nhiều người muốn.

"Lê Nhã Trí không hiểu, cô ta có chỗ nào không bằng Lê Cảnh Trí.

Cô ta không xấu, thậm chí còn trẻ hơn Lê Cảnh Trí.

Nếu một ngày Lăng Ý chấp nhận cô ta, vậy người đau khổ sẽ là Lê Cảnh Trí, tại sao Lăng Ý lại coi thường cô ta đến vậy?Hắn không chỉ chán ghét nhìn cô ta, còn làm như nhìn nhiều chút sẽ thấy buồn nôn.

Hắn chỉ nói một chữ: "Bẩn.

"Lê Nhã Trí không có cách nào cãi lại.

Cô ta siết chặt nắm đấm, hiện giờ cô ta bị vấy bẩn thì đã đành, nhưng lúc cô ta còn trong sạch hắn cũng đâu muốn.


Lăng Ý bắt cô ta rời đi, nhìn khuôn mặt rác rưởi của cô ta chỉ tổ bẩn mắt.

Hơn nữa, chuyện cô ta muốn làm cũng đã đạt được, Lăng Ý bắt cô ta đi, cô ta cũng không cần ở lại nữa.

Lê Nhã Trí xách vali còn chưa tháo dỡ, trong suốt thời gian vừa qua, cô ta chỉ sử dụng hai bộ đồ ngủ để thay và giặt giũ.

Cô ta vừa cầm được vali chuẩn bị đi, thì Lê Cảnh Trí lại quay về.

"Sao anh về đột ngột thế, em không biết ! " Cô còn muốn nói chuyện rõ ràng với Lê Nhã Trí, định tạo cho hắn niềm vui bất ngờ, xin anh tha thứ cho cô.

Vẻ mặt Lăng Ý lạnh đi: "Em chỉ hy vọng anh không về quá sớm.

Để em có thể danh chính ngôn thuận cho em gái em ở trong phòng cưới của chúng ta đúng không? Lê Cảnh Trí, rốt cuộc em có trái tim không?"Cô nói nhớ hắn, hắn tin.

Nhưng cô nhận hết đau khổ vì mình, thành toàn cho đám người nhà họ Lê thì hắn không hiểu nổi.

Lê Nhã Trí nhìn cuộc đối thoại của hai người, lờ mờ hiểu ra.

Cô ta còn tưởng cô ta không có tác dụng gì, không ngờ, bọn họ vẫn cãi nhau.


Cô ta cười mỉa mai, làm ầm lên đi, làm ầm lên đi, làm rạn nứt tình cảm luôn thì càng tốt.

Tiếng cười rất nhỏ nhưng nghe thật chói tai.

Ánh mắt Lăng Ý quét qua kẻ gây chuyện: "Cô còn đứng đó cười làm gì? Chưa chịu đi? Hay để tôi giúp cô?"Lê Nhã Trí ké sát lại gần hắn, đầu ngón tay chạm vào xương quai xanh của hắn: "Anh là anh rể của em, giúp em một chút thì có làm sao?"Anh rể.

Hai chữ này rơi vào tai Lăng Ý như một sự châm chọc.

Hắn không đẩy Lê Nhã Trí ra, còn kéo cơ thể dơ bẩn của cô ta dán vào ngực hắn.

Lăng Ý không nói gì, hắn nhẫn nhịn, ánh mắt nhìn về phía Lê Cảnh Trí.

Hắn muốn nhìn xem cô có thể nhịn đến bao giờ, tốt nhất là cô kéo Lê Nhã Trí ra, tát cho cô ta một cái, sau đó hung hăng mà cảnh cáo cô ta, nói: "Lăng Ý là chồng của tôi, anh rể của cô, loại tiện nhân như cô không được động vào.

"Nhưng Lê Cảnh Trí không làm gì cả.

Ánh mắt của cô luống cuống, ngơ ngẩn, dường như cô đã thoát ra khỏi không gian này.

Lăng Ý đưa tay nắm lấy eo Lê Nhã Trí, kéo cô ta sát vào ngực.

Lê Nhã Trí mỉm cười, môi đỏ hôn lên môi hắn.

Nếu có thể hôn thì cô ta được lợi, không hôn được, cũng chẳng thiệt gì.

.