Tình yêu tuyệt vọng

Chương 17: Mạt sanh đừng có u mê không chịu tỉnh ngộ nữa




Lệ Nguy Nhi chủ động gọi điện thoại cho Mạt Sanh. Hắn nói với cô bằng giọng lạnh lùng ngay trước mặt Kỷ Hùng Văn: “Mạt Sanh, có thời gian chứ? Có thời gian thì hãy đến Cục dân chính một chuyến, chúng ta làm thủ tục ly hôn.”

Mạt Sanh nằm trên giường, nghẹn ngào đau đớn. Khuôn mặt cô trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, chật vật cầm di động trong tay. Cô âm thầm chịu đựng cơn đau kịch liệt của cơ thể, đến ngay cả khóc cũng không thành lời. Những lời nói kia đã vô tình đẩy cô vào vực sâu của địa ngục.

“Có nghe rõ không?”Lệ Nguy Nhi cứ tưởng Mạt Sanh cố ý không nói chuyện nên giọng hắn trở nên nặng nề hơn: “Mạt Sanh, duyên phận của chúng ta tới đây là hết. Lần này tôi sẽ không do dự nữa. Sớm muộn gì cũng phải ly hôn, hà tất phải đợi mười tháng sau!”

Giọng nói của Mạt Sanh khàn khàn, yếu ớt: “Nguy Nhi, anh không thể đợi được sao?”

“Cô còn đang giả bộ gì vậy? Không có bệnh thì giả vờ có bệnh à? Mạt Sanh, đừng để tôi cảm thấy cô không có lòng tự trọng nữa, chỉ càng khiến tôi thêm ghét cô mà thôi.” Lệ Nguy Nhi mở lời chế giễu.

“Năm năm qua, anh có từng yêu em? Dù chỉ trong nửa phút mà thôi.” Mạt Sanh cuộn tròn người lại. Vào giây phút cô yếu ớt nhất thì người mà cô muốn gặp nhất chính là Lệ Nguy Nhi. Nhưng hắn cứ mở lời là lại muốn ly hôn với cô. Người cô yêu dùng cách đó để nói lời quyết biệt với cô.

“Không hề, Mạt Sanh, đừng có u mê không chịu tỉnh ngộ nữa!” Lệ Nguy Nhi tỏ ra quyết đoán. Hắn không thể tiếp tục sinh lòng thương cảm đối với Mạt Sanh nữa. Đến lúc đó, hắn và Mạt Sanh sẽ không thể dứt khoát được.

Mạt Sanh chẳng còn kỳ vọng gì, cô thản nhiên đáp: “Được. Ngày mai em sẽ đợi anh ở Cục dân chính.”

Nói xong, cô thật sự cảm thấy đau đến mức không chịu đựng thêm được nữa, lại thêm những lời nói tuyệt tình của Lệ Nguy Nhi khiến trái tim duy nhất của cô chẳng thể nào bùng cháy thêm một lần nào nữa. Điện thoại rơi trên mặt đất. Hai mắt cô nhắm lại, cả người hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Tỉnh lại lần nữa, Mạt Sanh đang được truyền nước. Cơ thể cô mềm nhũn, nhẹ nhàng giống như thể đã chết vậy.

Giản Tinh ngồi bên cạnh cô, khóc đến mức hai mắt đỏ ngầu. Mạt Sanh định đưa tay lên lau nước mắt cho Giản Tinh nhưng bị cô ấy nắm lấy tay. Giản Tinh khóc gào: “Mạt Sanh, cậu không khỏe sao lại không nói với mình. Tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy? Mình cảm thấy bác sĩ chỉ đang lừa gạt mình mà thôi. Mạt Sanh, có phải bọn họ đang gạt mình không?! Cơ thể cậu khỏe mạnh như thế, sao lại bị ung thư dạ dày chứ!”

Cô và Giản Tinh là bạn bè tốt đã nhiều năm, tình cảm như chị em. Giản Tinh mang thai, sợ cô ấy lo lắng cho nên Mạt Sanh muốn giấu cô ấy, nhưng cuối cùng cũng không thể giấu nổi.

“Lệ Nguy Nhi có biết không? Hắn nhất định sẽ phải hối hận vì đã ly hôn với cậu!” Giản Tinh phản ứng mãnh liệt.

Trong lòng Mạt Sanh cảm thấy yên bình. Cô vẫn luôn tỏ ra thản nhiên khi phải đối diện với sự tra tấn của những cơn đau. Cuộc đời giống như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn. Vào những năm tháng tươi đẹp nhất cô cũng không trải qua cuộc sống mà mình mong muốn, nên cũng chẳng có gì phải sợ hãi.

Cả cuộc đời này cô chỉ sống vì Lệ Nguy Nhi, cô đã sống quá mệt mỏi. Có thể cái chết cũng là một cách giải thoát. Không cần yêu Lệ Nguy Nhi cũng là một kiểu giải thoát.

“Đừng nói cho anh ấy. Mình hi vọng anh ấy sẽ coi như mình không tồn tại.”

Mạt Sanh cười một cách chua chát. Khuôn mặt cô trắng bệch chẳng khác nào một tờ giấy. Sau khi ly hôn, bọn họ sẽ không qua lại nữa. Tới lúc đó, Lệ Nguy Nhi căn bản sẽ chẳng thể biết được cô đã chết.

Giản Tinh khóc như mưa: “Cậu đúng là đồ ngốc, nếu cậu chết rồi thì cậu có cam tâm không?”

“Giản Tinh, cả đời này cậu không thể nào hiểu được cảm nhận của mình. Bởi vì cậu có Tiết Lộc yêu thương cậu, còn mình thì chỉ có một người đem lòng yêu người khác là Lệ Nguy Nhi. Mình theo đuổi anh ấy mười ba năm đã quá đủ rồi. Mình không hề kiên cường như cậu tưởng tượng, vậy nên cậu đừng nói cho anh ấy biết. Mình không muốn có bất kỳ liên hệ nào nữa. Mình mệt rồi, không muốn đau lòng khổ sở vì anh ấy nữa.”

Mạt Sanh sống ở đời hai mươi sáu năm thì có đến mười ba năm sống vì Lệ Nguy Nhi. Phần lớn thời gian trong cuộc đời cô đều dành cho Lệ Nguy Nhi. Thực ra cuộc đời này, cô đã sống quá nhạt nhẽo, cũng chẳng đủ mãnh liệt. Cô vì Lệ Nguy Nhi mà từ chối tất cả những người đàn ông khác. Cô hiểu về tình yêu nhưng đó lại là một tình yêu cay đắng và tuyệt vọng.Cô mong muốn được một lần trải qua tình yêu mà hai người đều thật sự yêu nhau biết bao.

“Không còn cơ hội nữa rồi. Kiếp sau mình mong muốn tìm được một người đàn ông yêu thương mình.”

Mạt Sanh rũ mắt, nhưng thoáng chốc lại nhớ tới một chuyện liền hỏi: “Mình đã ngủ bao lâu rồi?”

“Cậu ngủ từ tối hôm qua đến bây giờ. Nếu không phải vì mình đến tìm cậu thì chắc chẳng ai biết cậu ngất ở trong nhà.”

Mạt Sanh đã hẹn Lệ Nguy Nhi để làm thủ tục ly hôn. Xem thời gian thì sắp muộn mất rồi, Mạt Sanh vội vàng ngồi dậy, bứt dây truyền nước ra.

Giản Tinh thấy cô kích động như vậy vội vàng kéo cô lại, hỏi: “Cậu làm cái gì vậy?”

“Mình và Nguy Nhi hẹn gặp nhau ở Cục dân chính hôm nay. Mình phải đi tìm anh ấy!”