Một nơi khác tại dinh thự của Natusmi, Naomi thu mình vào một góc phòng.
Ánh mắt mơ hồ lạnh lẽo quan sát xung quanh.
Trong phòng có những gì đập được thì cô đã đập hết rồi.
Trêи sàn vẫn còn vài mảnh vỡ của một cái bình hoa nào đó, tấm gương trước bàn trang điểm cũng bị đập nát, vài lọ nước hoa cao cấp cũng bị cô ném lăn lốc khắp nơi.
Căn phòng xinh đẹp của cô bỗng chốc hoá hoang tàn.
Cô và Hayato bị phát hiện ở chung một chỗ.
Anh thì vừa bị lôi ra ngoài bị ba cô đánh một trận, không biết ra sao rồi.
Còn cô thì bị nhốt trong này, lúc nãy ông ấy có đến đay nghiến cô vài câu rồi lại đi.
Ông ấy bảo cô là thứ mất nết, dám rù quyến anh họ ngay trong gia tộc và nói rằng trong tuần này ông sẽ gả cô cho thiếu gia của một gia tộc nào đó ở Mĩ.Vậy là xong, đáng lẽ ra cô nên trốn khỏi gia tộc này càng sớm càng tốt, không nên trì trệ để rồi gây nên hậu quả như thế này.Bây giờ thì sao? Thì muộn rồi chứ sao nữa.
Cửa phòng bị khoá trái, ngay bên dưới cửa sổ cũng có người canh chừng, bây giờ có mọc cánh cũng chẳng thể thoát được.Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, một người phụ nữ tầm năm mươi bước vào.
Bà ấy ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vén từng lọng tóc đen ra sau rồi bảo.“Con gái, mẹ tin con chỉ là nhất thời.
Ngoan đi, ba mẹ sắp xếp cả rồi, sau khi con kết hôn với thiếu gia nhà người ta, ba mẹ sẽ cố gắng giữ kín chuyện này.
Gia đình họ cũng không quan trọng trinh tiết đâu, con biết giữ kẽ là được.”“Mẹ, anh ấy đâu rồi? Có sao không? Ba có làm gì anh ấy quá tay không?”Naomi nhướng người dậy, hai tay nắm lấy vai người đối diện rồi hỏi tới hỏi lui.“Con tỉnh lại đi.
Nó sắp chết rồi, không qua nổi đêm nay đâu nên con đừng tơ tưởng tới nó nữa.
Ngoài kia còn biết bao nhiêu là người.”Bà nghe xong lập tức nổi giận, tát cho cô một cái rõ đau rồi quát.
Khó khăn lắm mới có được hai đứa con.
Đứa lớn yêu chính anh họ mình.
Đứa nhỏ vừa mười tuổi đã qua đời.
Không biết hai ông bà đã làm nên tội gì nữa.Naomi khựng lại một hồi, không nói gì nữa.
Cô không tin vào tai mình.
Anh-chết-ư-? Không thể có chuyện như thế này được.
Ba cô là người tuy giận nhưng rất biết chừng mực không thể sảy ra chuyện đánh chết người được.
Hơn nữa, Hayato cũng là người được huấn luyện lâu năm, không thể dễ dàng chết như thế được.
Hoang đường.
Thật là quá hoang đường.
Cô tiếp tục thu mình về một góc, miệng không ngừng lẩm bẩm.Mẹ cô hết cách nói chuện với cô rồi nên đành ra ngoài.
Naomi là con bà đứt ruột đẻ ra, bà không cam tâm để cô phải chịu khổ nhứ thế được.
Tình cảm là thứ từ từ có thể bồi đắp được, bà hi vọng sau này cô có thể buông bỏ Hayato mà sống tiếp.Trong căn phòng lại chìm vào khoảng không yên lặng.
Vài giọt nước mắt lăn dài trêи khuôn mặt xinh đẹp của cô gái chưa đến ba mươi.Anh chắc chắn sẽ không sao đâu.
Anh từng hứa với cô rằng sẽ cùng cô sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Anh từng hứa với cô là sẽ cho cô một gia đình trọn vẹn.
Anh từng hứa với cô rằng a sẽ bảo vệ cho cô bằng bất cứ giá nào.
Sao bây giờ lại sảy ra chuyện như thế này được.Anh vì cô làm biết bao nhiêu là chuyện.
Suy cho cùng cô lại chính là người hại anh.
Yêu cô chắc anh đã mệt mỏi nhiều rồi nhỉ.Naomi liếc nhìn vài bông hoa thảm thương nằm lăn lốc trêи nền đất.
Chúng là do anh vừa tặng cô ngày hôm qua.
Lúc nãy do mất bình tĩnh nên cô đập vỡ lọ hoa rồi.
Trong đầu cô bây giờ tràn ngập giọng nói của anh.
Những câu anh từng nói với cô, cô điều ghi nhớ từng chữ.“Anh từng nghĩ rằng đó là tình cảm anh trai giữa em gái nhưng không ngờ nó lại là tình cảm nam nữ.”“Người khác không cần hiểu ý em làm gì, một mình anh hiểu là được rồi.”“Sinh nhật em mà anh hết tiền rồi.
Còn tấm thân xử nam này, em có muốn lấy luôn không?”“Người ta không thích thì đã sao chứ.
Anh thích là được.”“Em không cần phải thật xinh đẹp trong mắt người ta, xinh đẹp trong mắt anh là đủ.
Nhưng tiếc thay, trong mắt anh thì em lúc nào cũng đẹp.”Kiếp này chắc anh đã quá vất vả rồi.
Nếu có kiếp sau thì anh chỉ cần đứng yên đó, cô sẽ tìn ra anh.
Họ sẽ gặp lại nhau, nhận ra nhau, yêu nhau mãi mãi về sau.
Giá như cô không mang họ Natusmi, anh không phải là anh họ của cô thì có lẽ hai người bây giờ cũng đã hạnh phúc không thua gì Tần Thiên Hàn và Thiên Tuệ rồi.
Naomi cầm lấy mảnh vỡ lọ hoa trong tay, săm soi một lúc rồi kề nó vào cổ mình.Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa và một giọng nữ vọng vào.“Chị nghĩ mạng của mình bèo bọt thế ư? Hayato, anh ấy hao tâm tổn sức để bảo vệ cho chị đến chừng nào, để rồi một ngày chị đưa ra cái quyết định như thế này sao?”Là giọng của Thiên Kỳ.Naomi nghe xong chị biết tựa đầu vào tường, để mặc cho hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài.
Cô mệt rồi.
Cô không dám đối diện với họ nữa.
Cô muốn ở với anh, muốn một lần nữa sà vào vòng tay anh, tực đầu vào vai anh.
Cảm giác lúc đó thật yên bình..