Ngày hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mọi ngóc ngách của thành phố.
Vài tia nắng yếu ớt không thể làm tan đi lớp băng dày cộm trêи nền đất.
Cây cối trụi lá lẳng lặng để tuyết đông phủ kín thân mình.Thiên Tuệ cầm trêи tay một ly sữa nóng hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Krish đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, bên các ngân hàng cũng đã chịu nôn ra chủ tài khoản.
Không ngoài dự đoán của cô, hai người đứng sau đều là người của gia tộc, Hayato và bất ngờ hơn còn có cả Toshiro Natusmi-ba của Hikashi.
Những tài liệu mang tính cấp bách quan trọng này cô đã lưu nó vào một cái USB riêng và sao thành nhiều bản lưu trữ.
Nhưng rốt cục họ bòn rút số tiền đó để làm gì? Riêng phúc lợi từ gia tộc cũng đủ sống rồi mà.Tần Thiên Hàn ngồi trêи giường bệnh lặng lẽ quan sát Thiên Tuệ.
Cô đứng đó nãy giờ cũng hơn năm phút rồi, sắc mặt bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào một thứ gì đó bên ngoài.
Rõ ràng trong lòng cô đang có khúc mắc chưa được giải đáp.“Thiên Hàn, một người đã tất cả những gì mìn muốn trong tay sao lại phải đòi hỏi thêm?”Thiên Tuệ quay sang nhìn Tần Thiên Hàn bằng ánh mắt cầu cứu.
Rõ ràng cả Hayato và Toshiro đã có vị trí nhất định không dễ lung lay trong gia tộc, tiền tài không thiếu thì tại sao lại bòn rút đến quỹ tài chính.“Anh hỏi em.
Trước khi là một nhà thiết kế, em đã rất thành công trong trong lĩnh vực người mẫu, tại sao em còn phải lấn sân sang?”Tần Thiên Hàn hỏi ngược lại cô.“Em thấy chưa đủ, muốn thêm.”“Không phải rõ rồi sao, đó là tham vọng của con người.”Tham vọng luôn âm thầm tồn tại trong mỗi con người chúng ta.
Đôi khi là động lực cho cũng ta cố gắng.
Đôi khi lại là điểm chết trí mạng.
Tham vọng là bản chất, nhưng trong tham vọng mà biết dừng lại thì đó là bản lĩnh.Thiên Tuệ hiểu hiểu được gì đó rồi im lặng.
Bây giờ cô cần phải biết họ đã làm gì với số tiền đó.
Không lẽ một lần nữa đi nhờ Krish sao?...Một quán cà phê đối diện bệnh viện Hoà Ái.
Không khí bên trong mang màu sắc thiên về cổ điển.
Một góc khuất trong quán, Thiên Tuệ đang ngồi nói chuyện với một ai đó.
Là một người phụ nữ ăn mặc khá kín đáo, ngũ quan thanh tú, phía đuôi mắt trái có một hình xăm đoá bỉ ngạn đỏ.“Có gì thì chị cứ nói đi, em sẽ cố gắng giúp.”Người phụ nữ đó lên tiếng.“Chị muốn em tiếp túc điều tra về khoản tiền đó.
Chị muốn biết nó được dùng vào việc gì.
Được chứ?”Thiên Tuệ hơi dè dặt nói.
Mặc dù Krish nợ cô một ân tình cứu mạng, nhưng điều này thực sự không dễ để làm một chút nào.
Nếu bị người của gia tộc phát hiện thì có thể bị thủ tiêu ngay lập tức.“Được rồi, vẫn càng nhanh càng tốt nhỉ? Chị nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút đi.
Chuyện này cứ để em với chị Thiên Kỳ lo.”Krish uống thêm một ngụm cà phê rồi nói.Cô vốn là người của gia tộc Natusmi.
Trong một buổi huấn luyện, cô bị thương rất nặng, tưởng chừng không qua khỏi.
May sao lúc đó Thiên Tuệ từ đâu xuất hiện, âm thầm đưa cô về biệt viện Tầm Xuân để chữa trị.
Sao này tui có chút lạnh nhạt nhưng Thiên Tuệ đối xử với cô rất tốt, cô ấy luốn biết suy nghĩ cho người khác, chỉ là không bộc lộ rõ ra ngoài thôi.“Chị chờ tin tốt từ em.
Cẩn thận một chút vẫn hơn.”Nói xong Thiên Tuệ đứng dậy đi về phía bệnh viện.Krish vẫn ngồi đó, từ từ tận hưởng vào giây phút thư thả cuỗi cùng trước khi vùi đầu vào công việc.
Lần này Thiên Tuệ giao cho cô nhiệm vụ này không khác gì bảo cô đánh bom liều chết.
Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ không còn mạng trở về.Đột nhiên có một người đàn ông kéo ghế đến ngồi đối diện cô.
Trêи người anh ta mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, cao tầm một mét tám, dáng người nở nang, trêи đầu đội mũ lưỡi trai che kín nửa mặt.“Xin lỗi, tôi không muốn ghép bàn.”Krish nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng đặt nặng một tản đá.Vừa rồi người đàn ông đó bước vào cửa liền lập tức tiến tới bàn của cô, chứng tỏ đã có chủ đích sẵn chứ không phải ngẫu nhiên mà đến.“Tôi hi vọng cô biết điều một chút, Krish.”Người đàn ông âm trầm trả lời.“Nếu tôi nói không thì sao?”Krish cứng rắn lên tiếng.
Mạng của cô là do Thiên Tuệ giành được từ tay thần chết, bây giờ có bất trắc gì thì cũng coi như là trả lại cho cô ấy thôi.“Cuộc sống của cô mà, cô tự quyết định chứ.
Nhưng đừng ép tôi.”Người đàn ông cười nhạt rồi trả lời cô.
Phong thái tự tin ung dung đến kì lạ.“Cảm ơn vì đã có ý nhắc nhở, nhưng tôi không cần đâu.”Krish nói rồi đứng dậy rời khỏi quán cà phê.Người đàng ông cởi chiếc mũ ra.
Đôi mắt mà xám tro dõi theo bóng lưng của cô.
Krish là người của Natusmi nhưng một lòng lại hướng về Thiên Tuệ.
Nay Thiên Tuệ và Thiên Kỳ đã điều tra đến quỹ tài chính thì Krish chính là một lo cho hai anh em anh.
Bắt buộc phải khử.Người đàn ông lấy điện thoại ra gọi một dãy số.“Anh Hikashi à, Krish tạo phản rồi.
Yukiko và Aiko đang mon men đến quỹ tài chính.
Anh liệu mà bảo vệ ông ấy.”Thương thì thương nhưng cũng là họ hàng thôi.
Còn ba anh mới là gia đình, anh phải bảo vệ ông ấy bằng mọi giá..