Một buổi sớm mùa thu trong vắt của thành phố Kanazawa-bảo tàng của những lâu đài truyền thống của Nhật, Thiên Tuệ và Thiên Kỳ đang rảo bước vào bên trong toà thành tráng lệ của Natusmi.
Nửa đêm tối qua, hai người bất ngờ nhận được thông báo phải trở về Nhật ngay lập tức, không cần nghĩ nhiều cũng biết mục đích của cuộc triệu tập này là để nói rõ về lí do để hai chị em cô được công khai thân phận sớm.
Chuyện này hai người cũng đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.
Lần gần đây nhất mà hai người trở về toàn thành này chính là trong tang lễ của Yoshita, hôm đó cô và Thiên Kỳ đã không có mặt lúc hoả táng mà về lại Trung Quốc nên cũng bị xem là một hành động thất lễ trước người đã khuất.
Bây giờ lại được Hikashi ưu tiên công khai sớm nên chắc chắn buổi họp mặt gia đình này sẽ rất kịch tính.
“Cô Yukiko, cô Aiko, lão phu nhân và mọi người đang đợi ở lầu ba.”
Người quản gia cúi chào rồi nhìn hai cô nói.
Mặc dù ngoài miệng nói chuyện với cô một cách rất lịch sự, nhã nhặn nhưng bên trong đáy mắt lại tồn tại sự rẻ rúng.
Hai cô cũng quen rồi, cảm giác đến cả quản gia cũng xem thường mình chỉ vì mình là con lai cô đã chịu đựng khi còn rất nhỏ.
Thỉnh thoảng gặp lại thái độ này thì thấy cũng rất bình thường.
Thiên Tuệ và Thiên Kỳ vừa bước đến cánh cửa dẫn lên lầu ba.
Trên lầu ba chỉ có một phòng truyền thống duy nhất nên chỉ cần mở cửa là có thể gặp họ ngay.
Thiên Tuệ rất sợ, sợ phải gặp lại họ, những con người máu mủ ruột thịt nhưng lại tranh nhau cắn xé chính thứ máu mủ đó của mình.
Những thứ đạo đức giả ấy thật kinh tởm.
Cánh cửa từ từ mở ra, ánh mắt khinh thường của người lớn trong nhà cũng theo đó mà rọi lên hai nữ nhân đằng sau.
Không khí trong phòng đang rất căng thẳng, chiếc bàn dài hình chữ nhật ở giữa phòng vẫn còn hai chỗ trống cho hai chị em cô.
Bà ngoại cô cũng tức là lão phu nhân của Natusmi- Akako Natusmi ngồi ngay vị trí đầu bàn, trên gương mặt nhăn nheo của tuổi tác hiện lên vẻ nghiêm túc.
Bên trái là bà hậu duệ đời sáu mươi mốt ngồi từ lớn đến nhỏ, bắt đầu từ ba của Hikashi là Toshiro Natusmi.
Bên phải là các hậu duệ đời thứ sáu mươi hai bắt đầu từ Hikashi.
Trên mặt ai cũng hiện lên nét căng thẳng, đủ cũng biết vấn đề này nghiêm trong đến nhường nào.
“Chúng con xin lỗi vì đến trễ.”
Thiên Tuệ và Thiên Kỳ cúi đầu xin lỗi rồi vào chỗ ngồi, mặc dù so với thông báo thì cô đã đến sớm hơn một tiếng.
“Đúng là cái thứ không được ba mẹ dạy dỗ tử tế, bắt các người lớn đợi mà chỉ xin lỗi một câu qua loa.”
Giọng nói một người phụ nữ chua ngoa lên tiếng, đó là dì ba của cô và là mẹ của Hayato, tên là Kazumi.
“Con thôi đi.”
Akako Natusmi đập tay xuống bàn lộ rõ sự tức giận.
Con cháu suốt ngày chỉ biết làm khó làm dễ nhau khiến cho bà không thể nào an lòng được.
“Mẹ cứ bênh tụi nó để bây giờ tụi nó làm càng, không xem ai ra gì.”
Kazumi nhăn nhó lên tiếng, dù sao trong lòng người làm dì đó cũng chẳng tồn tại hai đứa cháu này.
Ngay từ nhỏ, khi cô cố gắng tiếp xúc hay chơi thân với Hayato thì đều bị người dì này tách vì muôn kiểu lí do.
“Hikashi, con bắt đầu đi.”
Akako không hề quan tâm đến thái độ của Kazumi mà quay sang Hayato nói với anh.
“Chỉ là một lí do đơn giản thôi, con thấy Yukiko và Aiko hoàn toàn xứng đáng với quyền lợi này.”
Hikashi đứng lên dõng dạc nói.
Trong mắt anh thì luật lệ của gia tộc là một thứ gì đó không cần thiết.
Bây giờ anh đã ngồi hẳn vào vị trí người thừa kế nên chỉ cần tập đoàn vẫn phát triển, tất cả nhưng thứ còn lại không quan trọng.
“Xứng đáng? Hikashi à, con nói mà không thấy nực cười sao? Hai đứa nó thì xứng đáng ở chỗ nào chứ? Con chị thì bám riết lấy cái thương hiệu thời trang rẻ tiền, con em thì chỉ có một tập đoàn làm ăn mãi không phất lên được.
Vậy thì xứng đáng ở chỗ nào hả?”
Akako mặc cho ánh mắt khó chịu của mẹ mình không chịu được mà lên tiếng.
Trong mắt bà, hai người họ mãi mãi là vịt đồng, chuột cống, không đáng để được coi là hậu duệ của Natusmi.
Mẹ thì nhu nhược yếu đuối, sinh ra con cũng chỉ biết dựa dẫm vào người khác thì lấy tư cách gì để chen chân vào dành quyền lợi với con trai bà.
“Vậy thì năm hai mươi lăm tuổi dì đã làm được gì?”
Hikashi mặt không chút biểu tình, âm trầm nhỏ nhẹ nói một câu khiến Akako á khẩu.
“Suy cho cùng cũng là dựa vào Thiên gia nên vẫn chưa có thể dựa vào đó để nói rằng hai đứa nó có khả năng được.”
Ba của Naomi là Daichi Natusmi cũng bất bình lên tiếng.
Vì là đàn ông, nên ông không thể thể hiện thái độ đối với Thiên Tuệ và Thiên Kỳ rõ ràng như chị ba mình là Akako được.
“Cậu vẫn nghĩ là mọi người ở đây ai cũng cho rằng cậu dành dự án The sky and the sea bằng ‘thực lực’ nhỉ.”
Hikashi cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘thực lực’ hết mức.
Dự án The sky and the sea được biết đến như là ngòi nổ cho những quả bom thương mại của Natusmi.
Năm đó, cậu tư của anh là người dành được dự án đó về cho Natusmi, góp phần không nhỏ cho việc phát triển và đưa tiếng thơm của gia tộc bay xa hơn.
Nhưng ít ai biết trong đó là một cuộc giao dịch ngầm, cậu tư của anh đã dùng một số tiền không nhỏ để mua chuộc một ả tình nhân của tổng tài đối thủ, ông muốn ả cung cấp cho một vài chi tiết ‘nhỏ’ liên quan đến buổi đấu thầu sắp diễn ra, chính xác hơn chính là làm gián điệp thương mại.
Số tiền mà Daichi đưa cho cô ả kia cũng không hề nhỏ, ước tính khoảng sáu trăm nghìn Đola Mĩ, mà số tiền đó không thể ông ấy tự xoay xở được mà chính là nhờ vào gia đình vợ giàu có.
“Hikashi à, chuyện này ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của cả gia tộc, con nên bàn bạc trước với mọi người.”
Toshiro lên tiếng hoà giải.
Đối với ông, Thiên Tuệ và Thiên Kỳ dù có giỏi đến đâu thì Hikashi cũng đã ngồi lên vị trí người thừa kế, hai cô hoàn toàn không có khả năng gây tổn hại đến lợi ích của Hikashi nên ông không cần phải bận tâm quá nhiều.
Nhưng quyết định này của Hikashi đã làm cho phía người lớn trong nhà không hề hài lòng, vô tình đã tạo nên một cơn sóng phẫn nộ ngầm trong gia tộc, cơn sóng ấy theo thời gian sẽ lớn dần và đến một lúc nào đó có thể xô ngã con trai ông ra khỏi vị trí người đứng đầu.
“Dù sao cũng là nhưng bậc trưởng bối trong gia tộc, nhưng chuyện vặt này sao có thể để mọi người bận tâm.
Việc của tập đoàn và gia tộc nếu con có thể xử lí thì con sẽ cố gắng mà làm, hạn chế tối đa việc để mọi người phải bận tâm về chúng.”
Hikashi không nhanh không chậm nói.
Mới nghe qua thì tưởng Hikashi có vẻ rất quan tâm đến người lớn trong gia tộc, ngẫm thêm một chút mới thấy rõ dã tâm của anh.
Trong gia tộc, hậu duệ các đời trước là những người rất có tiếng nói, anh không thông qua ý kiến của họ mà trực tiếp công khai hai chị em Thiên Tuệ ra ngoài đã khiến cho họ cực kì bất bình, bây giờ anh lại lấy lí do đó là chuyện cỏn con không muốn họ bận tâm là đang muốn khẳng định vị thế của mình.
Anh muốn khẳng định mình là mới là người có quyền trong tập đoàn.
Họ có tiếng nói, nhưng anh mới là kẻ có quyền hành.
Với khả năng của mình thì Hikashi có đủ khả năng để thành lập một đế chế riêng của mình ngay trong tập đoàn.
Lời nói này của anh cũng chính là lời đe doạ đến nhưng ai đã, đang và sẽ có ý định chống lại anh.
“Yukiko, bà nghe Hikashi nói con muốn vào làm việc cho tập đoàn tại Trung Quốc.”
Akako đưa mắt nhìn Thiên Tuệ và Thiên Kỳ nãy giờ vẫn ngậm im.
Hai đứa trẻ này, ngay từ nhỏ đã rất khó để hoà đồng với môi trường trong gia tộc.
Những ánh mắt kì thị, những thái độ khinh bỉ, những câu từ dè bỉu vì chúng là con lai ngày càng tăng lên.
Thậm chí đến ngày hôm nay, trước mặt bà, mà hai chị em cô vẫn còn chịu sự xa lánh không đáng có ấy.
“Dạ vâng, anh Hikashi nói là tháng sau con có thể đến chi nhánh để làm quen với môi trường mới.”
Thiên Tuệ dè dặt trả lời.
Dù sao thì trong số nhưng người ở đây thì cô chỉ có thể dựa vào Hikashi và Tomoe thôi, nên tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận bà một chút.
Một tháng sau cô sẽ phải đến Thượng Hải để tập làm quen.
Lường trước được chuyện này nên khoảng năm năm trước cô đã mạnh tay chi một khoảng tiền khổng lồ để có được một chỗ đứng trong hội đồng quản trị.
Ngay lúc đó cô đã xác định rằng sẽ có một ngày cô quay trở lại và làm việc cho Natusmi nên chuyện này phải được lên kế hoạch trước.
“Thế thì Tomoe nhớ giúp con bé, hôm nay đến đây thôi, riêng Yukiko và Aiko lên phòng gặp bà.”
Akako Natusmi gật gù rồi nói.
Hikashi và Tomoe có dã tâm rất lớn, điều này bà đã được thấy.
Thiên Tuệ và Thiên Kỳ có tham vọng rất cao, bà cũng đã rõ.
Hơn nữa còn có một Hayato, một Naomi thâm hiểm, cao tay.
Bằng linh cảm của mình, bà biết biến cố sẽ bắt đầu từ đây.
Trên hành lang lạnh lẽo làm người ta có cảm giác lạnh dọc sống lưng, giày cao gót nện từng nhịp vào sàn gỗ cao cấp tạo nên một âm thanh não nề trong không gian trông vắng.
Thiên Tuệ và Thiên Kỳ đứng trước phòng riêng của bà.
Nói đúng ra thì đối với Akako, hai người không cảm nhận được một chút tình thương nào cả, với hai người, hai chữ ‘bà ngoại’ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, từ nhỏ đã sống xa gia đình nhà ngoại là cho hai người dần xa cách hơn với họ.
Cốc*cốc*cốc
Thiên Kỳ đưa tay gõ cửa.
“Hai đứa vào đi.”
Từ bên trong truyền ra một giọng nói.
Hai người từ từ bước vào trong.
Bên trong được bài trí khá đơn giản, ngoài một vài thứ vật dụng thiết yếu và cây dương cầm giữa phòng ra thì chẳng có gì quá đặc biệt.
Akako Natusmi ngồi trên ghế sofa, tay cầm điều khiển tv, trước mặt là một bàn trà được bày biện công phu.
“Có vẻ như gia tộc ta xem thường hai đứa quá rồi nhỉ?”
Bà thả chiếc điều khiển xuống, đưa tay cầm ly trà lên hớp một ngụm.
“Chúng con có thể coi đó như là một lời khen không?”
Thiên Kỳ có hơi bất ngờ nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi bình tĩnh.
“Hai đứa giỏi lắm, đừng tường ta không biết sau lưng mọi người hai đứa đã làm những gì, ta nói đỡ cho các con không phải là để cho các con được nước mà tới, tao nói cho hai đứa hay: khôn hồn mà ngậm miệng lại và dừng lại toàn bộ những hành động điều tra này đi.”
Akako Natusmi nghe xong có chút tức giận, bà ném thẳng chiếc ly sứ về phía Thiên Kỳ đang đứng.
“Không phải trước đây bà từng bảo với tụi con rằng: sự thật thì cần được sáng tỏ sao? Sao bây giờ bà lại ngăn cản tụi con điều tra và tiết lộ sự thật?”
Thiên Tuệ đứng một bên cất giọng trầm ổn nói.
“Hai đứa khôn hồn thì ngừng ngay việc điều tra lại, nếu không thì đừng hỏi tại sao bà lại nhúng tay vào.”
Akako trừng mắt nhìn Thiên Tuệ.
Hai đứa này ngày càng ngang bướng, không bao giờ chịu nghe theo những lời sắp xếp mà cứ thích làm theo ý của mình, nhân cơ hội này bà phải chỉnh đốn lại chúng.
“Con cũng rất hoang nghênh.”
Thiên Kỳ nên cạnh ung dung thả nhẹ một câu.
Với tiếng nói của Akako lúc này thì cơ bản không thể công khai làm tổn hại đến hai người, nhưng về thế lực ngầm thì khác nếu không cẩn thận thì hai chị em cô có thể bị dìm chết ngay lập tức..