Phòng tổng tài, Tần thị
Căn phòng lấy màu chủ đạo là trắng và xanh đen vô tình cho người ta khi bước vào tạo một cảm giác đẳng cấp và chuyên nghiệp thêm một chút cao lãnh; mọi thứ trong căn phòng đều được chăm chút kĩ lưỡng từng chút một, không khó để nhận ra chủ nhân của căn phòng là một người rất biết chăm chút cho ngoại hình và vô cũng kĩ tính
Tần Thiên Hàn ngồi trên ghế, thong thả lật từng trang tài liệu; chốc chốc lại nhìn đồng hồ trên điện thoại như đang chờ mong một thứ gì đó như một đứa trẻ chờ một món quà bất ngờ nào
*zing...zing...zing*
"Đợi tôi đến đón"
Tần Thiên Hàn mỉm một nụ cười lành tính, từng ngón tay gõ nhẹ vào từng nhịp trên bàn nhịp trên bàn gỗ cao cấp
"..."
"Cô bé của tôi ơi, tôi biết em không còn sự lựa chọn nào khác"
Tàn Thiên Hàn thoải mái nới lỏng caravat trên cổ tuỳ ý gấp tập tài liệu lại
"..."
"Nếu tôi là em tôi cũng sẽ làm như thế"
"..."
"Cô bé của tôi ơi, tôi sẽ đến đón em"
Tần Thiên Hàn kết thúc cuộc gọi, tâm trạng vui vẻ rời phòng làm việc
*******tanthienhan-thientue*******
"Lên xe, tôi đưa em đi ăn trưa trước"
Tần Thiên Hàn tao nhã mở cửa xe bên phụ lái
"Không"
Thiên Tuệ chui vào xe lạnh lùng trả lời
"Cái dạ dày của em không thích quyết định vừa rồi đâu"
Tần Thiên Hàn nhẹ nhàng đóng của xe; mở ngăn chưa đồ lấy ra một gói thuốc đau dạ dày; cười cười rồi đưa cho Thiên Tuệ
Quả thật dù có thích Tần Thiên Hàn hay không Thiên Tuệ phải thừa nhận một việc là: Tần Thiên Hàn, hắn có một vẻ đẹp đến chết người, đặc biệt là lúc cười; dù là cười gian hay cười thật, cười nhạt hay cười tươi đều khiến cho người ta muốn ngắm mãi không thôi; khuôn mặt khi bình thường của hắn cũng đủ để làm người khác lưu lại vài giây ánh nhìn cộng thêm việc hắn là tổng tài diện vest càng tăng thêm phong độ đẳng cấp của một người đàn ông thành đạt
" Uống đi, rồi đi ăn, ít hay nhiều gì cũng phải ăn, dạ dày đã yếu còn hay nhịn ăn"
Tần Thiên Hàn vẫn rất kiên nhẫn
Thiên Tuệ biết tên khốn nạn Tần Thiên Hàn này vẫn sẽ giữ thái độ đó cho đến khi cô chịu uống thuốc; nên trường hợp này cô buộc phải nghe lời hắn, cho cái dung dịch không nuốt kia vào bụng
"Có nước cho em, cố uống đi"
Tần Thiên Hàn như nhìn thấu sự ái ngại trong mắt Thiên Tuệ nên đưa thêm một chai nước, dỗ dành
Thiên Tuệ nhận lấy gói thuốc cố gắng nuốt hết vào bụng rồi uống ít nước.
Là cực hình với cô mà, thuốc đắng như thế nào cô cũng uống được như trừ loại thuốc dạ dày dạng dung dịch này, cô sợ đến phát khóc mất
Tần Thiên Hàn an tâm bắt đầu lái xe đi, trên xe chỉ có2 người không khí khá căng thẳng, mọi thứ chìm vào trong yên lặng, ước chừng một cây kim rơi ta vẫn có thể nghe tiếng
"Làm sao anh biết được, tôi bị đau dạ dày"
Thiên Tuệ cuối cùng đã lên tiếng phá vỡ cái không khí chết tiệt trên xe
"Thùng rác"
Tần Thiên Hàn nhàn nhạt trả lời
"Hở!?!?"
Thiên Tuệ không nhịn nổi sự bất ngờ
"Trong thùng rác nhà em có vỏ thuốc đau dạ dày"
Tần Thiên Hàn vẫn tập trung lái xe miệng thì vẫn trả lời
Tần Thiên Hàn hắn trước mặt người khác cao cao tại thượng, ngay cả Thiên Tuệ cô cũng chưa một lần nghĩ hắn lại biết chú ý đến những tiểu tiết nhỏ nhặt như thế này
"Ngoài đau dạ dày; em còn là người cầu toàn, thích sự hoàn hảo; mĩ phẩm trang điểm thì em thích hãng Loreal, về phần mĩ phẩm chăm sóc tóc thì đa phần là nhà LOréal, em đặc biệt yêu thích son của MAC và 3CE, em hay có thói quen mix màu son hai màu hay dùng nhất là đỏ rượu mix cùng cam đất, màu em thích là xanh dương, xế cưng của em là Lamborghini Aventador S Coupe, em đặc biệt thích giày thể thao và boot cổ cao, nếu không tính thương hiệu của em thì quần áo em thích là của Dior, món ăn em thích là bít tết lòng đào, trái cây em thích là táo, môn thể thao em thích là tenis, em có thể chơi rất nhiều loại nhạc cụ trừ violon, dòng nhạc em thích là ballad, loài hoa em thích là hoa hồng, thú cưng em thích là chuột hamster, đặc biệt em còn có khả năng bắn tỉa siêu hạng được rèn từ lúc lên 10 bởi anh họ Hikashi Natusmi-nay là người chuẩn bị thừa kế gia tộc.
Tôi nói có sai không?"
Tần Thiên Hàn bắt được tia ngạc nhiên trong mắt Thiên Tuệ càng lấn nước đến
"Không sai"
Thiên Tuệ lắc đầu bất lực
"Xem ra không phải bỗng chốc anh nhìn trúng tôi nhỉ"
Thiên Tuệ nhanh chóng che đi sự ngạc nhiên
"Tôi thích em không phải một sớm một chiều, tôi yêu em là thật không nói phét cũng chẳng nói điêu"
Tần Thiên Hàn liếc sang Thiên Tuệ cười cười mang vẻ vô tội
Con xe Laferrari cuối cũng đã dùng lại tại một căn biệt thự xa hoa.
Xung quanh là vườn hoa hồng Victor Hugo được chăm sóc rất tốt và ngăn cách với thế giới bên ngoài nên vẫn giữ được vẻ đẹp thuần tuý.
Căn biệt thực này rất đặc biệt ở chỗ, thay vì thể hiện sự hào nhoáng, xa hoa bằng cách sử dụng cách màu như vàng, đen hay trắng thì lại dùng màu xanh dương là chủ đạo nhưng lại không làm giảm đi đẳng cấp khác biệt của nơi này.
"Thích không?"
Tần Thiên Hàn bất chợt ôm lấy vai Thiên Tuệ từ đằng sau, một chút lam tham hít lấy hương nước hoa dịu nhẹ trên người cô
"Thích"
Quả thật, tất cả đều rất đẹp, không những thế chúng đều theo đúng sở thích của Thiên Tuệ, mọi thứ ở đây không giống như mới bị thay đổi ngày1, ngày 2 mà giống như ngay từ khi sinh ra đã là như thế tạo cho người ta cảm giác tự nhiên vô cùng
"Em là nữ chủ nhân của nơi này, em có quyền ra lệnh cho tất cả kể cả tôi; 5 tháng cũng được, cả đời cũng không sao"
Tần Thiên Hàn lộ rõ vẻ nhu tình, đưa Thiên Tuệ đến trước bàn ăn nhẹ nhàng kéo ghế cho cô ngồi xuống
Thiên Tuệ ngồi xuống nhưng trong lòng vẫn có cảm giác ngờ ngợ, rất quen nhưng không thể nhớ, rất rõ nhưng không thể biết, thân thuộc nhưng không thể quay lại, rất thấu hiểu nhưng không thể trình bày.
Một cảm giác vô định.