Tình Yêu Trong Sáng

Chương 10




"Chị hai... sao chị lại ở đây?"

Hà Uyên ngạc nhiên nhìn người trước mắt bà, đã lâu đến thế bà chưa từng nghe tiếng chị hai. Người trước mắt bà là một người đàn ông tuy không còn trẻ nhưng bên ngoài vẫn toát ra một sẻ thanh tú hiếm có của tuổi hai mươi. Dường như bà đang nhe thấy tiếng gọi này của nhiều năm về trước. Ba người nhìn nhau, không ai nói lời nào, chỉ còn lại không gian yên lặng. Cuối cùng bà chớp đôi mắt ngấn lệ nhìn người em trai mỉm cười.

- Quang Dương là em?

Một người toàn thân quần áo màu trắng đang nhạt nhòa theo dòng nước mắt bà. Ông nhìn người phụ nữ trước mắt trong lòng rơi khỏi bậc cảm xúc. Người phụ nữ gầy gò này chính là chị gái của ông. Thật sự đã lâu rồi chưa gặp, giờ này ông không biết nên vui hay nên buồn.

- Chị à, thời gian qua chị sống thế nào? - Hai tay ông xiếc lại nhìn người bên cạnh chị mình như muốn dùng đôi bàn tay của mình để giết chết người ấy.

Bà đã nhìn ra được điều gì trong mắt ông chợt nụ cười trên mặt cứng lại. - Chị khỏe, em thì sao?

Ông rời mắt khỏi người kia đau thương nhìn chị mình. - Em sống vẫn tốt, hiện nay em đang làm bác sĩ ở đây. Còn chị, chị vẫn sống với người đàn ông này sao? - Vừa nói ông lại một lần nữa phóng ánh mắt giết người qua Hoàng Minh.

Câu hỏi đó có gì đang làm xa cách hai chị em bà hơn, bà cạn lời nhìn em trai mình. - Đúng vậy, nhưng chị...

Biết trước chị mình sẽ nói lời gì ông nhanh miệng cắt ngang. - Chị không cần nhắc lại, việc này đã lâu rồi cứ để cho nó qua đi. Cứ để cho cả thế gian này hận mình em là đủ rồi.

Hoàng Minh đứng bên cạnh một phút xót xa, nói. - Cậu đừng trách cô ấy, những lỗi lầm trước kia điều là do tôi.

Quang Dương bỏ ngơ lời ông nói, cố vững tinh thần nhìn lên đồng hồ đeo tay của mình, nói. - Em có một ca phẫu thuật phải đi trước, có chuyện gì sau này gặp sẽ nói. Chị hãy giữ gìn sức khỏe.

Hà Uyên đưa tay chưa kịp chạm người ông thì ông đã bỏ đi xa mất. Nhìn theo bóng lưng em trai mình bà rất muốn nói gì đó. Hoàng Minh đứng bên cạnh nhìn bà ngơ nác một lác rồi dìu bà đi.

- Chúng ta về thôi.

Hai người cùng bước đi, bà ngoảnh đầu lại nhìn về phía hành lang xa xa rồi tuyệt vọng tựa vòng lòng ngực ấm áp của người bên cạnh. Bà biết mình có lỗi với em trai bà, có lỗi nhiều lắm. Có thể suốt cả cuộc đời này bà không bao giờ tha thứ cho mình được.

***

Thời gian cứ thế trôi qua, hôm nay Hoàng Tiến đã khỏe và đến ngày xuất viện. Hai thằng đứng trước cổng bệnh viện áo quần tươm tất tràn đầy sức sống. Hoàng Tiến vươn vai hít sâu một cái cười to.

- A... cuối cũng được về nhà, nhà là tốt nhất.

Tuấn Phong hai tay mang hai túi đồ liếc nhìn cậu một cái trong lòng thấy nhẹ nhàng, nhìn về phía làn xe cộ. - Hít khói xe không sợ mang bệnh sao?

Hoàng Tiến bật cười một cái. - Không dễ chết vậy đâu... thôi về nhà nào... - Nói xong liền choàng tay qua vai Tuấn Phong vừa đi vừa bên tay thằng kia ríu ra ríu rít.

Căn nhà mới đây mà đã nhẫn bụi, Tuấn Phong vứt hay túi đồ xuống sàn nằm ình thây len sô pha để Hoàng Tiến vừa ở một bên quét nhà vừa oán trách. - Mày là đồ vô tâm, để cho một thằng bệnh dọn nhà còn mình thì nằm đấy, không hiểu sao tao lại có thể sống chung một cái nhà với mày nữa.

Nghe thằng kia lại nhãi thật nhàm chán muốn chết, Tuấn Phong nhét tai nghe vào tai, miệng hỏi. - Việc thường ngày ai làm?

Hoàng Tiến ngừng chổi nhìn sang. - Là tao.

Tuấn Phong hỏi tiếp. - Vậy việc trong nhà nên để ai làm.

- Thì đương nhiên là tao.

Tuấn Phong quay lưng đi hai mắt nhắm lại. - Vậy thì dọn tiếp đi.

Hoàng Tiến thật là tức chết mà, giờ phút này cậu có chút hận bản thân thường ngày giành làm mọi thứ để cho thằng kia mắc bệnh làm biến. Cậu thở dài một hơi lắc đầu rồi tiếp tục công việc. Không biết qua bao lâu, Tuấn Phong nằm trên giường nghe được tiếng ai đó như đang thì thào bên tai mình. Mọi thứ dường như chỉ là một giấc nhơ, tiếng nói tựa như tiếng hát ngọt ngào của thiên nhiên là khắp người bay bổng. Nhưng có chưa hiểu được gì thì trên môi bị hạ xuống một lực ươn ướt mà ấm áp chỉ nhẹ nhàng lướt qua như cơn gió đầu xuân nhưng hương thơm vẫn lưu lại ngọt ngào. Nghe tiến bước chân đã dần xa khi Tuấn Phong mở mắt tay đưa lên môi mình, nhìn về phía bóng lưng dần xa trong lòng đập nhanh hơn hồi nhịp. Nó cắn lấy môi mình thầm oán, "Chẳng phải đã nói là sẽ mãi mãi là anh em, sao còn vương vấn?".

Hồn cứ bay bổng trên chín tầng mây, Tuấn Phong chưa kịp hoàn hồn thì bên ngoài cửa chuông vang liên tục. Thế là nó đành lê la đôi dép bước đi. Cánh cửa vừa mở thì có một con quái vật đến ôm muốn ngạc thở.

"Tuấn Phong..."

Tuấn Phong khó chịu dùng đôi tay cường võ của mình một quyền hạ tên kia xuống sàn gạch. Khinh bỉ liếc nhìn một cái. - Muốn gì đây?

Hải Kỳ từ từ đứng lên xoa xoa cái lưng ê ẩm, đưa ra ngón tay cái. - Quyền này đánh hay lắm, chút nữa là chết tao rồi.

Nhìn thân hình té gió của thằng kia, Tuấn Phong cau mày. - Một quyền chịu không nổi nữa thì đừng nói chi mà thắng ai. Rốt cuộc đến đây làm gì?

Nghe hỏi hai mắt Hải Kỳ sáng lóe lên chạy đến choàng tay lên vai Tuấn Phong. - Thì đến thăm bệnh. Xuất viện rồi vậy mà không thông báo cho tao, làm anh em gì thế hả?

Hải Kỳ là một con người vô cùng nhàm chán, nếu không phải trình độ bám đuôi của cậu cao cường thì có lẽ đến hiện nay không được vinh hạnh đứng cạnh Tuấn Phong. Tuấn Phong mặc cái máy phát thanh bên tai mình cứ thế bước lên lầu thẳng phòng Hoàng Tiến.

Vừa đến cửa phòng, Hải Kỳ đa bay đến ôm lấy Hoàng Tiến. - Mày không sao chứ, có chỗ nào còn đau không?

Hoàng Tiến chán ghét đẩy cậu ra. - Người khỏe bị mày ôm còn chết nữa đừng nói chi tao.

Hoàng Tiến làm như thế vẫn chưa hạ gục được Hải Kỳ, cậu ta vẫn dính đến. Tuấn Phong đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn trong lòng có chút chua xót. Nó cảm thấy người mình có lỗi chính là Hải Kỳ, từ nhỏ đến lớn chúng nó là bạn. Ba đứa rất thân, Hải Kỳ luôn dính lấy Hoàng Tiến còn Hoàng Tiến thì luôn theo sau mông Tuấn Phong. Trong ba đứa, Hải Kỳ luôn là đứa bị bỏ phía sau đứng nhìn bóng lưng của Hoàng Tiến bên Tuấn Phong. Lúc nhỏ, Hải Kỳ là một cậu bé mồ côi, thiếu tình thương cha mẹ sống cùng bà nên thường bị những đứa trẻ khác ăn hiếp. Cậu ta đáng yêu như con gái, rất ưa khóc nhè nên thường là trung tâm trong đám người. Mỗi lần bị trêu là con gái thì ngồi một góc khóc òa, cho tới khi gặp Hoàng Tiến một thằng nhóc tinh nghịch chuyên xen vào nhựng chuyện bất bình. Ngày ấy, Hải Kỳ lại bị trêu chọc cho tới khóc, Hoàng Tiến liền chạy đến bên cạnh vênh mặt trước đám nhóc.

- Tụi bây làm gì cứ ăn hiếp nó thế, không biết xấu hổ gì à?

Một thằng mập cao hơn Hoàng Tiến cả cái đầu nhảy ra. - Mày muốn gì? Muốn giúp cái thằng công chúa mít ướt à? - Vừa nói thằng nhóc vừa nhìn từ trên xuống dưới Hoàng Tiến, một lát sau bồi thêm một câu. - Nhìn mày chắc là hoàng tử ếch ngốc đây.

Cả bọn nghe thế cười to, Hoàng Tiến tức giận nhào tới vật ngã thằng mập xuống đất đánh liên tục. Bọn nhóc bên cạnh kinh hãi, đứng bên cạnh im lặng không ai nói gì. Hai thằng cứ lăn lộn dưới đất cho tới khi nghe tiếng thét của cô giáo.

- Hai con mau bỏ nhau ra cho ta.

Liếc nhìn cô giáo một cái hai thằng vẫn không ai chịu buông tha ai, đến khi bị giáo viên kéo ra vẫn đưa chân đá về phía nhau như hai con gà trống.

- Mày là con ếch ngốc.

- Mày mới chính là thằng ngốc học mấy năm chỉ có một lớp nên nghỉ đi là vừa.

- Mày...

Hai thằng cãi nhau cho tới khi ngồi trong phòng hiệu trưởng mới im lặng. Cô hiệu trưởng cau mày nhìn về phía thằng nhóc, cô thật đau đầu với nó nếu nó không phải con trai bà thì có lẽ bà đã tống đi thật xa rồi. - Rốt cuộc lại là chuyện gì đây?

Hai thằng liếc mắt nhìn nhau không ai nói gì trên mặt vẫn tỏ ra căm ghét. Cô hiệu trưởng nhìn hai đứa, bà biết chắc chính con trai bà là người gây chuyện trước nhưng không biết trước tình hình chỉ đành nói. - Việc này ta đã báo về cho gia đình. Hai con đánh nhau thì ai cũng có lỗi, nên ta sẽ phạt hai con.

Cô vừa dứt lời thì một thằng nhóc đứng ngoài cửa lấp lóa bước vào nhìn cô hiệu trưởng hai mắt ngấn lệ. - Thưa cô lỗi không phải tại bạn Tiến, mà của anh ấy, lúc nãy anh ấy trêu con khóc nên bạn tiến mới giúp con.

Nghe xong cô hiệu trưởng muốn nổi điên lên liếc nhìn thằng con trai vô tích sự của mình một cái người xưa có câu đúng mà, "Cha làm thầy con đốt sách".

Hải Kỳ theo đuôi Hoàng Tiến ra khỏi phòng hiệu trưởng lâu sau mới nhỏ giọng nói. - Cám ơn đã giúp.

Hoàng Tiến xoay mặt bị bầm một bên quần áo nhơ nhớp nhìn Hải Kỳ cười. - Không có gì, bạn cùng lớp mà ra tay giúp đỡ thì có gì đâu.

Nụ cười đó như khắc một vết vào đáy lòng Hải Kỳ, từ đó hai thằng trở thành bạn thân. Thời gian rảnh Hải Kỳ luôn như keo dính đi theo Hoàng Tiến, mỗi lần bị trêu thì Hoàng TIến sẽ ra tay. Và cho đến ngày Tuấn Phong xuất hiện, Hoàng Tiến không còn như trước kia mà luôn theo đuôi Tuấn Phong, chăm sóc nó. Nhiều khi Hải Kỳ cũng ghen tỵ nhưng chẳng biết phải làm sao. Cứ thế ba đứa theo thời gian lớn lên, mỗi đứa càng hiểu rõ tình cảm của mình nên trong tình bạn có gì đó không còn trọn vẹn.

-Ngân Phong-