Tình Yêu Trồng Răng

Chương 105: Nhổ răng 8




Trần Lãng không muốn tốn nước bọt với anh nữa bèn liếc mắt đánh giá nơi ở trên tầng hai của Bao Huân. Mặc dù có hai căn phòng ngủ nhưng lại nhỏ đến mức chỉ đủ kê bàn, có vẻ không thoải mái bằng tầng một của mình, nghĩ thế cô mới thấy được an ủi đôi chút. Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện khác, chỉ vào hộp giấy trên bàn: “Trong này còn có một tấm thẻ vàng của trung tâm thể hình Lam Địch. Jack nhờ tôi trả cho anh, anh xem có còn bên trong không?”

Bao Huân lạnh nhạt à một tiếng rồi thuận tay lục lọi trong hộp một lượt, thứ nhìn thấy đầu tiên là một hộp giấy. Bao Huân im lặng một chút rồi quyết định đưa cho Trần Lãng: “Cho cô này.”

Trần Lãng thoáng sửng sốt: “Gì vậy?”

Bao Huân thờ ơ tiếp tục tìm tòi: “Đây là kính hiển vi tôi mua cho cô hồi sang Đức công tác.”

Trần Lãng giật mình nhớ lại hình như Bao Huân đã từng nhắn tin báo cho mình biết là như vậy, cô đột nhiên thấy cái hộp nặng trình trịch, nhận cũng không phải mà trả cũng không phải. Bao Huân như đi guốc trong bụng cô, tuy mắt nhìn chằm chằm vào hộp nhưng miệng lại nói: “Tôi mua mấy cái cơ, bọn Vương Hâm đều có cả.”

Trần Lãng lập tức thấy yên tâm hơn, liền cảm ơn Bao Huân.

Kết quả của việc Bao Huân lục lọi trong hộp là chẳng những tìm thấy tấm thẻ vàng kia mà còn tìm được cuốn album trong đó, quẳng cho Trần Lãng: “Nhìn xem, tôi nhớ bản thân mình lúc đó quá, cũng từng oai phong như vậy.”

Trần Lãng nhận lấy rồi mở từng trang ra xem, trong đó đa số là ảnh chụp tập thể, không thể không nhận ra tư thế oai phong bừng bừng khí thế của họ, nhưng tất cả những bức ảnh này đều truyền đạt tới một thông tin. Cô ngạc nhiên hỏi: “Lúc nào vậy? Anh tham gia đoàn leo núi này sao?”

“Đó là lúc tôi mới về nước không lâu, gia nhập đoàn leo núi nghiệp dư do đám bạn tôi tổ chức, thời gian đó tôi hết ra Bắc lại vào Nam, vô cùng thú vị. Sau đó ai cũng bận nên đành tan rã.”

Trong cuốn album ngoài những bức ảnh chụp phong cảnh thì trên cơ bản hầu như đều là chụp quá trình trèo leo đỉnh núi của họ, xem đi xem lại vẫn chỉ là những gương mặt đó. Tầm mắt của Trần Lãng dừng lại trên bức ảnh cuối cùng của cuốn album, bối cảnh phía xa xa là núi non trùng điệp, mây trắng như tuyết, trong bức ảnh chụp bốn chàng trai trẻ tuổi mặc áo bông dày, có thể nói là bốn chàng trai đã làm nổi bật cả bức ảnh. Tuy mặt mũi cả bốn người đều nhem nhuốc bụi đất nhưng họ vẫn vui vẻ khoác vai nhau, cười sung sướng. Trần Lãng nói: “Tôi quen người đứng bên trái, là huấn luyện viên Hạ Cương của đợt huấn luyện mở rộng đây mà, hai người bên phải tôi không biết, ai vậy?”

Bao Huân liếc qua rồi trả lời: “Đây là lúc bọn tôi chinh phục đỉnh Changtse. Cô biết núi Changtse không? Nó nằm ở phía Bắc của dãy núi Chomolungma(1), cao 7.543m so với mực nước biển.”

(1) Còn có tên khác là Everest, được mệnh danh là nóc nhà của thế giới, cao 8.848m so với mực nước biển.

Trần Lãng không thể không nhìn anh bằng ánh mắt khác: “Các anh giỏi vậy sao?”

Bao Huân cười ngại ngùng: “Thực ra lần đó xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn nên tôi không leo được lên đến đỉnh núi.”

Trần Lãng à một tiếng, cô nhìn dáng vẻ không nghiêm túc của Bao Huân, gật đầu nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Bao Huân giận dữ thanh minh: “Lần đó đúng thật là có chuyện ngoài ý muốn mà, với lại tuy trình độ của tôi bình thường nhưng bạn tôi kinh nghiệm đầy mình, nhất là thằng mặt trắng nhỏ đứng cạnh tôi, đó là em trai Hạ Cương, tên là Hạ Địch.”

Trần Lãng rất thích tranh luận với Bao Huân. Hạ Địch này có gương mặt hoàn hảo nhưng có lẽ nắng gắt đã làm anh mất đi vẻ thanh tú sẵn có, nên gọi là mặt đen nhỏ mới đúng, chẳng liên quan gì đến mặt trắng nhỏ hết. Trần Lãng chỉ tay vào người đứng ngoài cùng, dù đã đội mũ nhưng vẫn thấp hơn ba người còn lại nửa cái đầu: “Chỉ có người này miễn cưỡng có thể xem là mặt trắng nhỏ thôi, trông thanh tú quá.”

Bao Huân cười vang: “Đó là Lâm Phong, có thể coi là người đi theo nhóm tôi để chụp ảnh, nó chụp được rất nhiều bức kinh điển. Nhưng cô đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, Hạ Địch tuy giỏi nhưng Lâm Phong chính là khắc tinh của cậu ấy đấy.”

Trần Lãng còn chưa kịp tiêu hóa hàm ý của những lời này thì đã nghe Bao Huân nói: “Hồi đó có mấy đội leo núi liền, họ còn đặt biệt danh cho nhóm tôi nữa kia.”

Trần Lãng hỏi với vẻ tò mò: “Biệt danh gì?”

Bao Huân khoác lác mà không thấy xấu hổ: “Hết cách, chúng tôi thực sự là quá quá quá đẹp trai, đẹp trai đến bi thảm luôn, đi đến đâu vang dội đến đó, rất được các nữ đồng bào chào đón nên được người ta đặt biệt danh cho, là gì nhỉ? À, đúng rồi, là “Tứ Thiếu Kinh Thành”.” Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thiếu trong ‘trẻ hư’ ấy.”

Trong đầu Trần Lãng tự động hiện ra hình ảnh ăn chơi trác táng của mấy vị thiếu gia này, cô phì cười rồi cười to đến khó thở. Thấy Trần Lãng nở nụ cười hiếm hoi trước mặt mình, Bao Huân bắt đầu động tình, hormone tăng cao, đành vội vàng che giấu, chỉ vào tấm ván gỗ mỏng giữa phòng: “Cô không tin chứ gì? Chỉ ngăn cách bằng một tấm ván gỗ này thôi, đề phong quân tử chứ chẳng đề phòng được tiểu nhân, cô có tin tôi đá bay nó đi xa tám dặm không?”

Trần Lãng ngừng cười, nhìn Bao Huân bằng ánh mắt rạng rỡ: “Anh là trẻ hư chứ gì, dĩ nhiên tôi tin.”

Nhưng câu nói này hoàn toàn không có vẻ gì là thành khẩn cả, bộ mặt coi thường anh của Trần Lãng làm Bao Huân nản lòng.

Cuộc sống thuê chung nhà của Trần Lãng và Bao Huân cứ tiếp diễn như vậy, nhưng đúng là chỉ dùng chung điện nước mà thôi. Ngoài chuyện phải dè dặt hơn khi uống whisky thì nói tóm lại, Trần Lãng vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ.

Hình như Bao Huân không mang chiếc Land Rover của mình đến Thượng Hải, thậm chí cả xe đạp BMW cũng không thấy đâu, ngày nào anh cũng đi tàu điện ngầm giống Trần Lãng, tuy ở cùng “nhà” và cùng làm việc trong một tòa cao ốc nhưng hai người không cố tình đợi nhau, mà gặp thì đi chung, không gặp thì ai đi đường nấy. Thỉnh thoảng Bao Huân chủ động nhờ Trần Lãng khám răng nếu gặp nhau ở ngoài tòa cao ốc thì anh trò chuyện với cô rất lịch sự, duy trì quan hệ “đồng chí” thân thiện.

Trần Lãng rất hài lòng.

Nhưng Trần Lãng không ngờ Bao Huân cũng giống mình, là một “trạch nam” thứ thiệt. Sau khi tan ca liền ở ru rú trong nhà, không có chuyện đêm đêm sênh ca, đàn đúm tụ tập gây rối.

Không phải Trần Lãng chưa hỏi Bao Huân chuyện này bao giờ, anh chỉ lười biếng nói chung chung: “Toàn bạn đểu, không gặp cũng được.” Chân tướng ra sao thì chưa biết nhưng tạm thời Bao Huân đã chính thức trở thành một nhân viên cấp quản lý của ngân hàng DZ chi nhánh Thượng Hải, vì thế tối nào anh cũng làm việc trên một chiếc laptop và bên cạnh một tách cà phê, trong máy tính là những con số mà Trần Lãng có xem cũng không hiểu, đây là sự thật trăm phần trăm.

Nhưng những việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện anh hoàn toàn tháo bỏ lớp mặt nạ sau khi về nhà, ngày nào cũng xuống nhà Trần Lãng làm tổ, mặt dày lượn qua lượn lại dù biết cô đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường, anh bưng cà phê, ôm laptop ngồi miết trên sofa nhà Trần Lãng, cười nhạt với mấy quyển sách tài chính sơ cấp cô đặt trên đó rồi hào hứng chỉ bảo Trần Lãng, nhanh chóng làm cho tâm trạng cô biến đổi từ phiền muộn sang tê liệt. Nhất là khi Trần Lãng than vãn khả năng lĩnh hội kiến thức về tài chính của mình chậm hơn quá nhiều so với kiến thức y khoa, phủ định bản thân, nói mình hoàn toàn không thể sử dụng toàn bộ khả năng để hấp thụ tinh hoa của chúng, chỉ cần một vài câu nói của Bao Huân đã khiến cho Trần Lãng cảm thấy kinh mạch như được đả thông, tiếp thu kiến thức rất nhanh. Hết cách, Trần Lãng đành dần phải chấp nhận thái độ khinh thường của Bao Huân, sẵn có một thầy giáo giỏi ở đây, nhất định phải tận dụng triệt để.

Nhưng Bao Huân, một bên tốt bụng giải thích mọi điều thắc mắc cho Trần Lãng, một bên không quên cười nhạo cô: “Thực ra có đọc cũng vô dụng thôi, tình hình cổ phần hóa của nha khoa Bác Văn hiện nay khác hẳn với kiến thức sách vở này.”

Trần Lãng có cảm giác một luồng khí chẹn ngang cổ họng, cô quay sang hỏi: “Vậy anh nói phải làm thế nào mới có tác dụng?”

Bao Huân lẩn tránh ánh mắt Trần Lãng, tự nhiên nói: “Có biết vì sao bố tôi cho phép tôi rời khỏi nha khoa Hạo Khang một cách thoải mái như vậy không?”

Điều này sao Trần Lãng có thể biết được, cô đành lắc đầu. Bao Huân chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, khẽ nói: “Nếu nói nha khoa Bác Văn là một điển hình của việc mở rộng nhanh chóng thì nha khoa Hạo Khang của chúng tôi vẫn đi theo hướng bảo thủ chậm mà chắc. Dù đã có tiền lệ cổ phần hóa của nha khoa Bác Văn nhưng bố tôi vẫn không dám hành động mạnh bạo, vì thế việc tôi đầu quân cho ngân hàng có vốn đầu tư nước ngoài thực ra cũng nằm trong dự tính của bố tôi cả.”

Trần Lãng không hiểu sao Bao Huân lại nói chuyện này với mình, ngẫm nghĩ hồi lâu mới bật ra một câu: “Ý anh là sớm muộn vẫn sẽ trở về Hạo Khang?”

Bao Huân lườm cô một cái, cô nàng này cũng biết suy đoán thật đấy, anh đành bất đắc dĩ trả lời: “Tất nhiên tôi sẽ không hoàn toàn chịu đựng sự sắp đặt của họ, không dễ dàng để ông ấy đạt được mục đích, nhưng cũng giống như việc cô đã trở lại nha khoa Bác Văn vậy, tôi không thể thực sự đoạn tuyệt quan hệ với Hạo Khang vì thế thời gian này tôi vẫn luôn chú ý đến tiến độ nha khoa Bác Văn thu hút vốn và đưa lên sàn chứng khoán.”

Lúc này Trần Lãng mới cảnh giác hỏi: “Sao?”

Bao Huân nhìn Trần Lãng, chậm rãi nói: “Nền móng không vững nhưng lại tiến hành quá nhanh.”

Trần Lãng hơi cảm thấy bất an. Báo cáo lỗ của các chi nhánh ở phía nam ngày càng trầm trọng, không biết có phải đó là phản ứng dây chuyền của việc thu hút vốn và khuếch trương quá nhanh hay không. Trần Lãng vẫn thấy không phục, tất nhiên cô sẽ không nhận khuyết điểm về mình mà hỏi ngược lại: “Anh dựa vào đâu mà nói thế?”

Bao Huân không nói nhiều mà ngẫm nghĩ rồi bảo: “Chuyển động vòng tròn không có gì đáng trách, chỉ là trong giới nha khoa không có nhiều tài sản cố định làm hậu thuẫn ổn định, không có bất động sản để thế chấp, khấu hao thiết bị lại cao. Đến cả những phòng khám hàng đầu như Bác Văn hay Hạo Khang thì tài sản trung tâm cũng đa phần chỉ dựa vào một vài bản quyền mang hàm lượng kỹ thuật cao. Nếu mở rộng quá nhanh, một khi tài chính không ổn định, cô sẽ phát hiện những thứ được gọi là tài sản đó hoàn toàn không đáng tiền, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.”

Trần Lãng không phục: “Thiết bị và máy móc không được coi là tài sản ư?”

Bao Huân lắc đầu: “Khấu hao thiết bị sẽ rút ngắn thời gian hoàn vốn, nhưng đối với những phòng khám nha khoa chuẩn bị lên sàn thì thế là chưa đủ.”

Trần Lãng vẫn rất ngây thơ: “Ý anh là…”

Bao Huân lắc đầu: “Đó chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi, có lẽ vẫn chưa đủ chín chắn nhưng tôi vẫn cho rằng nếu muốn đưa nha khoa Bác Văn và nha khoa Hạo Khang lên sàn thì điểm mấu chốt đến giờ vẫn chưa tìm được.” Rồi anh nói thêm: “Nhưng bây giờ đã có rất nhiều hậu thuẫn đáng tin cậy có thể đưa một công ty lên sàn, ví dụ như bệnh viện Đại Nghiệp, họ trực tiếp tham gia vào thị trường nha khoa, phương pháp của họ ổn định, chính xác và nhanh chóng, trực tiếp thu mua những bệnh viện nha khoa kiểu lớn. Tuy trước mắt những phòng khám có khả năng này không nhiều nhưng nếu thu mua thành công thì cùng với khuếch trương nguồn vốn, mức độ mạo hiểm của họ sẽ thấp hơn hai phòng khám của chúng ta rất nhiều.”

Lòng Trần Lãng nặng nề hơn, bộ não hoạt động hết công suất để tiêu hóa những kiến thức mà Bao Huân vừa trình bày. Giọng điệu Bao Huân lại trở nên thoải mái như bình thường: “Haiz, cô cứ mặc kệ đi, những chuyện hại não này vẫn để tôi làm thì hơn. Đúng rồi, hôm nay cô cho rùa của tôi ăn chưa?”

Trần Lãng gật đầu: “Tất nhiên là rồi, tôi có như anh đâu.”

Thực ra hai chú rùa tai đỏ đã sớm quay lại nhà Trần Lãng. Bao Huân mới nuôi chưa được hai ngày thì đã khổ sở bê chúng xuống nhà Trần Lãng, cô thấy hai chú rùa vô cùng uể oải, mũi sưng to, hoạt động chậm chạp. Trần Lãng hết sức đau lòng, cô ngồi trên mạng tìm tòi rất lâu mới biết hai chú rùa đã bị cảm, truy hỏi rất lâu mới biết nguyên nhân là vì Bao Huân lỡ tay tắt công tắc nước nóng. Sau khi khinh bỉ anh chàng một hồi, Trần Lãng làm theo lời chỉ dẫn trên mạng, pha thuốc cảm với nước cất rồi đổ vào nước trong hang rùa, tiến hành cho hai con vật uống thuốc.

Chỉ chờ có thế, Bao Huân liền để hai chú rùa ở lại nhà Trần Lãng luôn, dưới danh nghĩa là để bác sĩ Trần chữa bệnh. Xét thấy quá trình “nằm viện dưỡng thương” của rùa có thể kéo dài, Bao Huân rất vui khi lấy cớ là xuống thăm “bệnh nhân” để ra vào nhà Trần Lãng. Tình cảm sâu đậm của Bao Huân dành cho rùa tai đỏ được Trần Lãng – người thấy hơi buồn bã hôm nay trêu trọc là huynh đệ tình thâm như biển cả, quá cảm động!

Bao Huân không thấy xấu hổ mà tiếp tục ngoắc tay với rùa: “Hi, Vương Hâm.”

Trần Lãng cười khúc khích, hỏi một câu theo bản năng: “Đấy là hai anh em, một con tên là Vương Hâm, vậy con kia thì sao?” Lời nói vừa tuôn ra khỏi miệng, Trần Lãng đã hối hận đến mức chỉ muốn cắn lưỡi.

Bao Huân nhìn Trần Lãng, chậm rãi hỏi: “Cô muốn gọi nó là gì?”

Trần Lãng vội chuyển đề tài: “Gọi rùa bằng tên người không hay lắm. Nếu bị Vương Hâm biết được, anh không bị mắng mới là lạ đó.”

Bao Huân mỉm cười không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ là không hiểu sao bỗng thấy chột dạ. Tuy Trần Lãng đã chia tay với Du Thiên Dã nhưng anh biết hành vi hiện nay của mình hoàn toàn có thể bị coi là “đào chân tường của anh em(1)”. Kết quả, suy nghĩ này khiến anh càng không dám liên lạc với Du Thiên Dã, cũng như tình anh em giữa anh và Du Thiên Dã vậy, trước mặt Trần Lãng, nó yếu đuối đến mức không chịu nổi một cú đả kích.

(1) Cướp người yêu của anh em.