Tình Yêu Trồng Răng

Chương 100: Nhổ răng 3




Thuốc thang là con dao hai lưỡi, đây quả đúng là chân lý.

Đau răng không phải bệnh, nhưng một khi bị đau thì chỉ muốn chết, đây cũng là câu tục ngữ được lưu truyền từ nhiều đời.

Tối hôm đó, cơn đau sau khi hết thuốc tê xuất hiện đúng giờ. Cơn đau khó tả dội lên từ chỗ nhổ răng đó lan sang cả nửa đầu khiến Bao Huân cực kỳ khó chịu đến nỗi không thể cố gắng được nữa. Tất nhiên không chỉ có thế, sau khi trao đổi công việc qua điện thoại một thời gian dài, Bao Huân hoảng hốt nhận ra, vì nói quá nhiều nên vết thương vốn đã cầm máu giờ lại bắt đầu xuất huyết.

Lúc này anh chàng mới hối hận, nhưng đã muộn lắm rồi, không những không ai bán thuốc hối hận mà còn không thể mua được cả thuốc giảm đau. Jack thì không thấy đâu, cũng chẳng biết là đang bận tăng ca hay bận hẹn hò nữa, thế là Bao Huân đến cả một người ở bên cũng chẳng có. Sau khi nhét miếng bông đã được vô khuẩn mà Ngô Hinh đưa cho sau khi nhổ răng vào miệng, Bao Huân bận suy nghĩ xem nên đi đâu mua thuốc giảm đau, đang đắn đo thì có tiếng chuông điện thoại.

Bao Huân cầm điện thoại lên xem, thì ra là tin nhắn của Trần Lãng, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ: “Đau không?”

Bao Huân nghi ngờ Trần Lãng đã tính trước thời gian thuốc tê hết tác dụng, nhưng bây giờ anh không còn hơi sức đâu mà mạnh miệng nữa, đành trả lời: “Đau hơn tôi tưởng, chỗ nhổ răng lại còn chảy máu nữa.”

Vất vả lắm mới tìm được câu bắt đầu, sau khi nhận được tin nhắn trả lời của đối phương, Trần Lãng nhắn: “Anh có tuân thủ đúng theo lời dặn dò của bác sĩ chúng tôi không thế? Tuyệt đối không được coi thường, mau ngậm bông để cầm máu đi!”

Bao Huân dĩ nhiên không dám khai thật, chỉ trả lời: “Tôi ngậm rồi.”

Trần Lãng gửi một tin nữa: “Phải ngậm trong nửa tiếng. Ừm, dù sao cũng nhổ tới 2 cái răng cơ mà, bây giờ thấy đau cũng đúng, cố chịu đi, mấy ngày nữa là ok thôi.”

Giờ phút này Bao Huân mới thấy được sự săn sóc hiếm hoi của Trần Lãng, thế là anh chàng hoàn toàn không dám cậy mạnh nữa, thành thật nhắn: “Tôi vẫn đang cố chịu đây, cố chịu đến nội thương đến nơi rồi.”

Trần Lãng chưa nghĩ ra làm thế nào để quay câu chuyện về chủ đề mà mình muốn nói, đành thuận theo câu nói của Bao Huân: “Vì anh không chịu uống thuốc giảm đau nên mới khó chịu đến thế!”

Có lẽ khi bị đau, con người trở nên hiền lành hơn, Bao Huân thản nhiên nhận sai: “Không đâu. Tôi hối hận rồi, tôi định uống ngay bây giờ đây.”

Thế là sau khi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, câu chuyện lại trở về điểm mấu chốt, Trần Lãng chọc thẳng vào chỗ đau của Bao Huân: “Nhưng hình như lúc nãy anh không lấy thuốc giảm đau.”

Bao Huân cười gượng, đành trả lời: “Trí nhớ của cô tốt thật đấy. Đúng là tôi không lấy thật, phải ra ngoài mua thôi.”

Nếu Trần Lãng hơn tuổi Bao Huân, cô nhất định sẽ trả lời thế này “Không nghe lời người lớn, đáng đời!” Nhưng bây giờ Trần Lãng đang chau mày nằm trên sofa ngoài phòng khách lại cực kỳ hối hận vì vừa nãy đã cố chấp nhổ răng cho Bao Huân, cố chấp đấu võ mồm với Bao Huân mà quên hỏi cụ thể về vụ hợp tác với ngân hàng DZ nên bây giờ cô mới phải ngồi đây suy nghĩ và quyết định nhắn tin cho Bao Huân. Nhưng trong tình hình hiện giờ, Trần Lãng cảm thấy nếu chỉ biết hỏi chuyện của mình thì thật có chút vô lương tâm, cô ngẫm nghĩ rồi nhắn: “Mấy giờ rồi? Hiệu thuốc đóng cửa lâu rồi!”

Vết thương trong lòng Bao Huân lại một lần nữa chảy máu, anh vừa thấy đau vừa thấy tuyệt vọng: “Tôi không xui xẻo đến mức đấy chứ?”

Trần Lãng đứng dậy khỏi sofa, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng không xui xẻo lắm, chỗ tôi có thuốc giảm đau, anh đang ở đâu tôi mang đến cho.”

Đúng là Trần Lãng có thuốc giảm đau ở nhà, kỳ kinh nguyệt mỗi tháng đều là những ngày cô sống trong địa ngục. Để không ảnh hưởng đến công việc và học hành bình thường, dù biết rằng thuốc thang là con dao hai lưỡi nhưng cô vẫn uống, hoàn toàn không có chút cẩn thận nào của một người thân là bác sĩ.

Sau khi đọc tin nhắn, Bao Huân hơi ngạc nhiên nhưng lại nghĩ bây giờ đã là đêm khuya mà còn bắt Trần Lãng phải vất vả đường xa lặn lội đến thì thật là không có tí phong độ đàn ông nào. Anh trả lời: “Cô ở đâu tôi đến lấy. Đến nơi tôi gọi điện cho cô mang xuống là được.”

Trần Lãng cũng tán thành ý kiến này, giống như câu thoại trong truyện “Vây thành”: Giữa nam nữ thanh niên, mấu chốt của việc mượn sách là một người được thêm còn một người mất đi; còn bản thân cô bây giờ, mấu chốt là có thể gặp Bao Huân một lần để xác nhận thực hư chuyện mà Jack nói và hỏi thăm chút tin tức, dù sao Bao Huân cũng đã nói sau tết dương anh ta sẽ không có ở Thượng Hải, đến lúc đó làm sao tìm được nữa? Thế là Trần Lãng gửi ngay cho Bao Huân địa chỉ của mình, Bao Huân lại im lặng, một lúc rất lâu sau mới trả lời: “Tôi biết khu này, Jack cũng ở đó.”

Trần Lãng chỉ hỏi theo bản năng: “Vậy còn anh? Anh đang ở đâu?”

Lần này thì Bao Huân trả lời rất nhanh: “Tôi tạm thời đang ở cùng Jack.”

Trần Lãng sửng sốt hồi lâu rồi cầm điện thoại gọi cho Bao Huân. Quả nhiên Jack cũng không muốn đi xa nên đã thuê nhà ngay trong khu vực này, chỉ không ở cùng một tòa chung cư với cô mà thôi. Còn Bao Huân mới đến Thượng Hải chưa bao lâu nên tạm thời vẫn chưa giải quyết vấn đề nơi ở, sau khi tá túc vài ngày ở khách sạn liền chuyển về sống cùng nhà với Jack, nói là sau khi tìm được nơi ở phù hợp sẽ chuyển đi.

Trong điện thoại, Bao Huân nói năng không rõ nhưng giọng điệu thì rất quả quyết: “Hay lắm, tôi đến chỗ cô ngay đây.”

Vì thế chẳng mấy chốc Bao Huân đã xuất hiện dưới sân khu chung cư của Trần Lãng, Trần Lãng mặc áo dày chống rét đã đứng chờ anh dưới sân từ bao giờ, còn hỏi thăm một câu rất đúng lúc: “Anh ổn chứ?” rồi đưa ra một hộp thuốc giảm đau.

Giây phút đầu tiên được nhìn thấy Trần Lãng, cả người Bao Huân lâng lâng như đi trên bông nhưng vết thương trong miệng vẫn kéo chân anh lại, Bao Huân không còn sức đâu giả vờ làm anh hùng trước mặt Trần Lãng nữa, chỉ ồm oàm nói tiếng cảm ơn. Sau hai câu khách sáo, anh hỏi: “Cô ở tầng mấy?”

Trần Lãng chỉ lên trời: “Tầng áp mái.” Trả lời xong, Trần Lãng chợt nhớ ra: “Anh vẫn đang ngậm bông hả? Còn chảy máu không?”

Bao Huân xem đồng hồ, vừa đúng nửa tiếng liền nói: “Sắp nhả ra được rồi, tôi cũng chẳng biết có chảy máu không nữa.” Chắc vì nói chuyện làm ảnh hưởng đến vết thương do nhổ răng, Bao Huân kêu lên một tiếng, lông mày nhíu lại thật chặt, đưa tay ôm lấy một bên má, trông có vẻ rất đau khổ. Trần Lãng đứng cạnh không thể giả vờ không nhìn thấy được nữa, cô cũng không có cách nào đè nén tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo tiềm tàng trong con người mình nhưng cô vẫn tự thôi miên bản thân, thôi nào, làm người tốt phải làm đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, thế là thở dài đề nghị: “Hay là lên nhà để tôi xem vết thương thế nào? Nếu cầm máu rồi thì yên tâm.”

Trong cơn đau, Bao Huân không nghĩ nhiều nữa, đành gật đầu đi theo Trần Lãng.

Lên đến sân thượng rồi vào trong nhà, Bao Huân đánh giá bên trong căn hộ bằng ánh mắt ngạc nhiên, mãi đến khi Trần Lãng gọi, anh mới định thần lại, nhả miếng bông cầm máu trong miệng ra. Trần Lãng liền bật đèn pin kiểm tra vết thương một lát, thoạt nhìn không vấn đề gì rồi cô đưa cho Bao Huân một cốc nước giục anh nhanh chóng uống thuốc giảm đau. Một loạt hành động này khiến Bao Huân vốn đã mơ màng càng mơ màng hơn, rất lâu sau thuốc giảm đau mới bắt đầu phát huy tác dụng, thần trí anh mới dần tỉnh táo lại và có sức lực đánh giá cách bài trí trong phòng khách, nhướn mày bắt đầu nói chuyện: “Chỗ này của cô được đấy, ra khỏi cửa là sân thượng, phong cảnh ok lại yên tĩnh, hay hơn chỗ của Jack.”

Trần Lãng chỉ tiếc không thể vào chủ đề chính ngay lập tức, đành xuôi theo câu chuyện của Bao Huân: “Haiz, cũng khó nói lắm, bây giờ tôi một mình thuê tầng trên cùng, tuy là có yên tĩnh thật nhưng không phải chỉ có mình tôi. Ai mà biết sau này người thuê tầng trên sẽ như thế nào, nếu là một người không ra gì, chắc tôi sẽ điên lên mất!”

Lúc này Bao Huân mới chú ý đến cầu thang nối lên tầng trên bị chặn, anh nghĩ ra điều gì đó nhưng ngoài miệng chỉ cười nói: “Chủ nhà hay thật đấy, chia một nhà thành hai căn, hay!” Trần Lãng chỉ biết cười khan mấy tiếng, đắn đo hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi vẫn muốn hỏi anh chuyện về ngân hàng DZ…”

Còn chưa dứt lời thì điện thoại của Bao Huân đã đổ chuông, Bao Huân nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt ngại ngùng rồi nghe máy: “Tao biết rồi, về ngay.”

Cúp máy xong Bao Huân liền đứng dậy cáo từ: “Tôi phải đi đây, Jack về rồi nhưng quên không mang chìa khóa.”

Trần Lãng à một tiếng, trong lòng thấy hơi buồn và thất vọng, đắn đo cả đêm mà vẫn chưa hỏi được gì. Trần Lãng há miệng nhưng chẳng còn lòng dạ nào tiếp tục chủ đề dang dở ban nãy nữa, chỉ đáp gọn lỏn: “Nếu có việc gì chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé.”

Bao Huân ừ một tiếng rồi đứng dậy ra về. Đến cửa thang máy, anh chợt nhớ ra: “Đúng rồi, cô vừa nãy vẫn chưa nói hết mà, ngân hàng DZ…” Hình như nửa câu này lại làm ảnh hưởng đến vết thương, Trần Lãng bất đắc dĩ nhìn Bao Huân chau mày hít thở, nghĩ bụng: Anh thế này, tôi còn có thể nói gì được nữa, với lại một hai câu đâu thể nói rõ ràng được. Thực ra ngoài lý do này còn có nguyên nhân khác nữa, ví dụ như chủ nghĩa nhân đạo trong chốc lát của Trần Lãng và cả lòng thương cảm trong cô đã tăng lên rất nhiều, thêm vào đó, lòng tự trọng cũng tăng lên vài cấp, mình đúng là không biết cách tỏ ra nhún nhường, nghĩ thế, cô cực kỳ khinh thường bản thân, làm bác sĩ chỉ biết ra lệnh đã thành thói quen rồi, có việc nhờ vả người khác mà lại không biết cúi đầu, lòng cô lúc này chất chứa nỗi buồn và sự thất vọng.

Bao Huân nhìn Trần Lãng nhưng không nói thêm gì nữa, vẫy tay như muốn nói tôi đi đây rồi bước vào thang máy.

Thấy Bao Huân đóng cửa thang máy lại, Trần Lãng cúi đầu định quay về thì đột nhiên cánh cửa lại mở ra. Trần Lãng ngạc nhiên nhìn sự quay trở lại của Bao Huân, Bao Huân đang mỉm cười với cô, lắc lư chiếc điện thoại trong tay.

Trần Lãng vẫn chưa kịp định thần thì cửa thang máy đã lần nữa đóng lại, hành động này của Bao Huân khiến cô mê man. Dĩ nhiên sự mê man đó đã bị một tin nhắn xua tan chỉ sau năm phút, tin nhắn là: Về chuyện hợp tác với ngân hàng DZ, một tiếng trước tôi đã gửi vào hòm thư của cô rồi, kiểm tra kỹ rồi xác nhận lại nhé. Đó là những vấn đề chi tiết mà tôi cho là cần chú ý, đọc cho kỹ.” Phần ký tên cuối cùng không ai ngoài Bao Huân.

Lòng Trần Lãng dội lên đủ thứ cảm xúc. Cô về nhà bật máy tính lên thì đúng là có nhận được email về việc hợp tác của Bao Huân. Trần Lãng vừa vui vừa ngạc nhiên, còn có chút xấu hổ, thế là cô cũng gửi cho anh một email cảm ơn, cuối thư còn ân cần hỏi thăm, dặn dò nếu có gì bất thường thì cứ nhắn tin bất cứ lúc nào… Trần Lãng một mặt khinh thường sự dối trá của mình nhưng mặt khác lại tự thôi miên chính mình, sự khác biệt lớn nhất giữa bác sĩ ở phòng khám tư với bác sĩ ở bệnh viện công chẳng phải là về thái độ đối với bệnh nhân hay sao? Mình chẳng qua chỉ làm đúng bổn phận mà thôi,không hơn không kém !