Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 63




"Thầy Dư, chức vụ và đãi ngộ của cậu đều do tôi phê duyệt. Giờ xảy ra chuyện như vậy, cậu còn gì muốn nói không?" Hiệu trưởng cười híp mắt ở ngay giữa sofa.

Dư Lạc ngồi đối diện khẽ cúi đầu nhìn sàn đá hoa cương màu đen. Anh không mặc trang trọng mà chỉ khoác lên người bộ quần áo thường ngày. Chẳng hiểu vì sao, chiếc áo ngắn tay màu be khiến gương mặt anh trông bình thản tựa gió mây.

"Tôi không có gì muốn nói. Xin hiệu trưởng toàn quyền quyết định."

"Thầy Dư, đến tôi cũng cảm thấy tiếc." Hiệu trưởng Ngô ở bên cạnh nói đỡ với vẻ nghiêm túc.

"Tôi bằng lòng tự nhận lỗi và từ chức." Dư Lạc hơi ngẩng đầu nhìn cái bóng phản chiếu trên mặt bàn bằng kính.

Lúc Dư Lạc đi ra khỏi phòng họp đã là hai tiếng sau khi anh bước vào.

Lãnh đạo hành chính của trường giữ thái độ vô cùng kiên quyết, họ cho rằng người như vậy không thể làm gương sáng cho ai. Chỉ có vài chủ nhiệm cấp thấp, trước đây từng cộng tác với anh nói tốt vài câu nhưng chẳng giúp được gì.

Dư Lạc nhìn họ đầy biết ơn, sau đó đặt đơn từ chức lên bàn.

Lúc anh đi ra khỏi phòng họp đã là hai tiếng sau khi anh bước vào.

Đẩy cánh cửa dày và nặng, ra ngoài một mình, bỏ lại đằng sau những vị thẩm phán vừa kết thúc phiên toà. Dư Lạc đứng ở phòng nghỉ cạnh toà nhà để hút điếu thuốc, sau đó chậm chạp cất đi hộp diêm mà Hoắc Dương cho anh.

Giữa khói thuốc lững lờ, anh đứng bên khung cửa sổ bẩn thỉu, nhếch một bên khoé miệng thành nụ cười chất chứa những cảm xúc không bình thường. Đôi mắt anh xoáy sâu vào một góc, từ căn phòng này có thể nhìn thấy dãy hàng lang phía bên kia toà nhà. Khi cánh cửa hành lang hé mở, Bạch Dã Côn bước ra từ bên trong rồi rón rén đóng cửa lại, biển tên trên cửa ghi rõ rành rành ấy là văn phòng của hiệu phó. Dư Lạc đứng một lúc lâu mới ném tàn thuốc vào thùng rác, sau đó xoay người về phòng làm việc của mình.

Gần đây văn phòng chẳng có người nên cửa sổ đã phủ một lớp bụi. Dư Lạc sửa sang lại đống đồ không nhiều không ít của mình, chỉ cần bỏ vào một cái thùng chứa đồ to một chút là được. Những thủ tục còn lại còn lâu mới xử lý xong, bởi vậy hôm nay không phải mang về vội. Dư Lạc đun nước sôi bằng ấm nước, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi đi tìm Hoắc Dương, tiện ăn cơm ngoài hàng luôn.

Lúc bước vào, Bạch Dã Côn thoáng sửng sốt như không biết hôm nay Dư Lạc về trường. Y ngập ngừng một lát mới mở miệng: "Khéo thật, đàn anh cũng ở trường. Anh có việc à?"

"Có phải Điện Tam bảo (1) đâu, không có việc thì không được đến à." Dư Lạc cười đáp.

(1) Điện Tam bảo, hay còn gọi là "Ba ngôi báu", đề cập tới ba cơ sở chính của Phật giáo: Phật, Pháp, Tăng. Ngoài ra, nó là ẩn dụ cho những nơi không có việc gì thì không nên đến, nếu đến tức là có việc muốn cầu (Baidu + Wikipedia).

Bạch Dã Côn chưa từng thấy anh nói chuyện với giọng này, hắn ngẩn ra một lúc mới mỉm cười: "Đàn anh đùa hay thật đấy."

Nước chưa sôi mà ấm nước đã kêu o o. Dư Lạc cầm chìa khoá, "Tôi đi đây, lấy nước ra uống đi."

"Ơ..." Bạch Dã Côn chỉ mới duỗi tay ra, còn chưa kịp phản ứng lại.

Dư Lạc đóng cửa mà chẳng thèm nhìn y.

Trong lúc chờ tin, Hoắc Dương đã dọn xong phòng làm việc, nếu không phải vì đi làm nhân viên vệ sinh không thích hợp lắm, hắn hơi muốn làm hết hộ cô lao công.

Dư Lạc gọi cho hắn ngay khi lên xe, "Anh ra rồi, giờ tới dưới văn phòng của em."

"Thế nào rồi?" Hoắc Dương xoa vai, tới giờ mới cảm nhận được những cơ bắp lâu không vận động đã tê mỏi. Hắn khẽ cất lời: "Qua nửa tiếng nữa mà anh còn chưa gọi là em tới trường anh đấy."

"Ừm, không sao rồi, giờ chỉ chờ làm thủ tục thôi. Tối ăn gì đây?"

"Chưa nghĩ ra. Anh tới quán cafe của bọn em trước đi." Hoắc Dương vắt quần áo treo trên ghế lên tay rồi ôm theo laptop, ngang nhiên về sớm ngay trước mặt Tần Lượng.

Mông Mông thấy hắn đến thì cười chào rồi quay lại làm việc. Buổi chiều là lúc người đi làm ra uống trà chiều, còn cả nhóm shippers xếp thành hàng dài nữa, bởi vậy quán bận rộn vô cùng.

"Anh không biết là quán nào nên mới đỗ xe ở garage dưới hầm thôi." Dư Lạc gọi tới.

"Em chờ anh ở cửa." Hoắc Dương đi vài bước về phía garage thì nhìn thấy Dư Lạc bước tới từ đằng xa.

Anh lấy giấy lau khuôn mặt mướt mồ hôi, "Vào nhanh đi, sắp lên bốn mươi độ rồi đấy."

Khi điều hoà hạ nhiệt trong người ngay tức thì, Dư Lạc chọc ống hút vào cốc, nói với Hoắc Dương: "Chắc khai giảng sẽ bảo anh tới trường làm thủ tục. Mai lái xe chuyển đồ ở văn phòng về."

"Họ nói gì?" Hoắc Dương đỡ trán với vẻ mặt hung dữ, "Có phải thô lỗ với anh lắm không?"

"Không đâu, giải quyết việc chung thôi. Đều là mấy kẻ lõi đời, dù khó chịu với anh cũng không biểu hiện ra mặt đâu."

"Em chẳng giúp được gì." Hoắc Dương xúc một thìa kem, thìa xoay một vòng rồi lại rớt xuống.

"Ai bảo thế?" Cái tay dưới bàn của Dư Lạc vỗ vỗ quần Hoắc Dương, "Rõ ràng là giúp nhiều lắm mà."

Hoắc Dương đỏ bừng cả mặt, trừng mắt với Dư Lạc rồi chạy ra quầy bar phụ việc.

Dư Lạc tựa lên sofa nhìn hắn vụng về giúp Mông Mông đóng gói, sau đó ôm laptop qua, lên mấy website nhìn sơ qua hành trình du lịch.

"Anh Hoắc Dương!" Mông Mông kêu lên, "Anh mau quay lại đi, anh gọi em Nhiên ra giúp em nhá!"

"Rồi rồi rồi..." Hoắc Dương rửa tay xong thì đến chỗ bàn dài gọi cô bé mới đến.

"Em ra đấy làm cô bé vướng tay vướng chân chứ gì." Dư Lạc gãi tai Hoắc Dương, "Ngồi giúp anh xem tuyến đường nào."

"Gì cơ?"

"Đi Bắc Âu ấy, chọn thành phố đã."

Họ chuẩn bị về nhà khi nhiệt độ hạ xuống. Quán đã vắng người, đến Mông Mông cũng dựa vào tường chơi điện thoại. Hoắc Dương kiểm tra lại hoa lần trước thì thấy phần lớn đã được hái để cắm hoa, ngoài ra còn vài chậu nhỏ đặt ở khu vườn trong góc.

"Dư Lạc!"

"Sao vậy?" Dư Lạc đi về phía vườn, "Hoa em trồng à?"

"Là họ trồng, nhưng mà chuyển về nhà cũng được phết." Hoắc Dương khoanh tay.

"Ô! Anh Hoắc Dương, hoa này là em giữ cho anh đấy!" Mông Mông cũng ra theo, "Mấy chậu này không hợp với màu sắc trong quán, để ở nhà hợp hơn."

"Vậy mang về đi, anh phụ trách làm vườn." Dư Lạc nhoẻn miệng cười, ngồi xổm trên bậc thang sờ những chiếc lá xanh thẫm.

Ở trên xe, Hoắc Dương xem hành trình khám phá Bắc Âu mà dân du lịch từ khắp nơi chia sẻ, cau mày nhìn suốt cả quãng đường. Cuối cùng Dư Lạc không chịu được nữa, bèn duỗi tay phải ra tắt điện thoại của hắn.

"Anh làm gì đấy?" Hoắc Dương ngẩng đầu với vẻ khó chịu.

"Đừng xem nữa, anh tới rồi nên không phải lên kế hoạch. Giờ sớm quá, mấy cái đó không dùng được đâu."

"Chính anh bảo em chuẩn bị, em tìm mấy ngày rồi." Tuy hờn dỗi nhưng Hoắc Dương không dám quấy rầy người lái xe, chỉ đành nghịch điện thoại, hết bật lại tắt.

"Anh sợ em không có gì làm mà, tiện thể xem xem em thích thành phố nào." Dư Lạc nghiêng đầu mỉm cười, "Ngoan nào, đừng giận nhé."