Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 36




Lúc đi vào thấy nhà tối om, Hoắc Dương bật đèn lên với vẻ bối rối. Ánh đèn đột ngột sáng lên làm hắn nhíu mày, nhờ đó cũng nhìn rõ đống sách vứt lung tung trên đất đã sắp chất đống đến tận thảm trải sàn ngoài cửa. Hoắc Dương chưa từng thấy nhà Dư Lạc bừa bộn thế này.

Hắn vội vã đổi dép rồi lên tầng trên, nghe được tiếng đồ vật bị di chuyển trong phòng ngủ sáng đèn. Hoắc Dương gõ cửa, thò đầu vào cười với người ở trong. Dư Lạc quay lưng về phía hắn, đang ngồi xổm sắp xếp giá sách. Nghe tiếng gõ cửa, anh quay lại vẫy vẫy tay. Tủ sách giờ trống không, còn sách để hết lên sofa da lộn màu xanh thẫm.

"Cậu bê chồng tạp chí này xuống tầng một giúp tôi. Đi cẩn thận nhé."

"Ừ, sao tự nhiên cậu lại giày vò tủ sách thế?"

Dư Lạc dọn sách tham khảo ở tầng dưới cùng rồi đặt lên sàn nhà. Anh dựa vào rìa sofa, sau đó cầm cốc lên uống ngụm nước: "Sách cậu mang về còn đang ở ban công không có chỗ để mà. Chuyển tủ này vào phòng ngủ của cậu đi."

Hoắc Dương bê một chồng tạp chí học thuật nặng trịch xuống đặt lên bàn trà, tiếp theo ôm một chồng sách của mình ngoài ban công lên tầng trên.

"Cậu ăn cơm chưa?"

"Tôi không đói lắm. Nếu cậu đói thì gọi đồ ăn ngoài đi." Dư Lạc cầm giấy lên nhìn.

"Tôi không sao, thôi cứ dọn xong đã." Hoắc Dương mở ứng dụng trên điện thoại thì thấy coupon hết hạn cả rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn tờ giấy trên tay Dư Lạc.

Trên giấy liệt kê cặn kẽ cách phân loại sách. Sách văn học xếp tác giả của các thời kì theo trình tự thời gian và quốc tịch. Song, các tác phẩm chuyên ngành Toán hoặc sách Vật lý lại được phân loại theo phương pháp rất đặc biệt, được chia thành cấp bậc tuỳ độ khó.

"Phân loại theo kiểu thư viện hả? Cách cuối cùng của cậu hay đấy, nhưng sách văn học cũng có thể chia như vậy. Sách nhân văn hay khoa học xã hội xếp từ dễ đến khó đều khá phù hợp, không cần phải đào sâu vào tác phẩm đến tận năm sáng tác đâu, trừ khi cậu muốn nghiên cứu chuyên sâu tác phẩm nào đó."

"Mấy sách văn học tôi mua đều đơn giản thôi, không có gì khó đâu. Nhưng thực ra có vài quyển muốn đọc mà chưa mua." Dư Lạc cười cười, chia mấy quyển sách đã lấy ra theo kiểu ước chừng, cuối cùng được ba chồng sách.

Giá sách không to, còn có thể tách ra thành các bộ phận nhỏ. Tủ tháo xong được hai người dễ dàng chuyển qua phòng Hoắc Dương rồi vừa khéo đặt ngay chỗ trống cạnh cửa sổ. Cả hai mất hai, ba chuyến để bê hết sách của Hoắc Dương ở ban công lên, sau đó Hoắc Dương cũng sắp xếp lại bằng phương pháp giống Dư Lạc.

Dư Lạc đứng một bên nhìn sách với vẻ tò mò, thỉnh thoảng sẽ lật xem rồi khép lại. Hoắc Dương liếc nhìn gương mặt nghiêm túc đang hơi cúi xuống của người kia, bỗng thấy hơi ấm mềm mại như tơ lụa tràn đầy cõi lòng.

Hai vạn dặm dưới đáy lòng (1).

(1) Có lẽ là nói lái của "Hai vạn dặm dưới đáy biển", tiểu thuyết phiêu lưu, khoa học viễn tưởng của nhà văn Pháp Jules Verne (Wikipedia).

Dư Lạc ngẩng đầu lên cười: "Hồi đại học tôi rất thích quyển này." Vầng sáng màu cam buổi hoàng hôn bao quanh người anh, nét dịu dàng trong mắt như dính cả lông xù, làm Hoắc Dương muốn xoa lên, làm hắn thấy miệng lưỡi mình khô khốc.

"Sách gì?" Hắn bình tĩnh lại rồi cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay Dư Lạc.

"Thơ của Friedrich Hölderlin (2). Chắc cậu đọc rồi." Dư Lạc nhếch miệng cười như tự giễu.

(2) Nhà thơ và nhà triết học người Đức. Ông là nhân vật then chốt của Chủ nghĩa Lãng mạn Đức và một triết học gia quan trọng với Chủ nghĩa Duy tâm Đức (Wikipedia).

Hoắc Dương nhìn nụ cười ấy lại nhớ, hồi cấp 3 tuy không thể nói là Dư Lạc học lệch, nhưng thành tích các môn Xã hội không thể so với môn Tự nhiên, sau này cũng cứ thế mà học chuyên Tự nhiên. Chỉ Hoắc Dương còn nhớ có một hôm Dư Lạc cúi đầu nhẹ nhàng hỏi mình, "Rừng Na Uy" (3) của Haruki Murakami nói về cái gì, cậu ấy muốn đến thăm Na Uy. Khi ấy Hoắc Dương rất nghiêm túc bảo rằng, quyển sách kia chẳng liên quan gì đến Na Uy hết. Dư Lạc dường như rất xấu hổ, mà hồi đó Hoắc Dương cũng chưa biết cách quan tâm đến cảm nhận của người khác.

(3) Câu chuyện xảy ra với bối cảnh là nước Nhật những năm 1960, khi mà thanh niên Nhật Bản, như thanh niên nhiều nước khác đương thời, đấu tranh chống lại những định kiến tồn tại trong xã hội. Với thủ pháp dòng ý thức, cốt truyện diễn tiến trong dòng hồi tưởng của nhân vật chính là chàng sinh viên bình thường Watanabe Tōru. Các nhân vật trong truyện hầu hết là những con người cô đơn móc nối với nhau (Wikipedia).

Hoắc Dương nhìn tủ đứng có đặt kẹp vẽ một lúc, sau đó nở nụ cười: "Khi ấy tôi còn tưởng Haruki Murakami viết về Na Uy."

"Thế cậu đi Na Uy chưa?" Hoắc Dương bỏ sách trong tay xuống, nhìn vào đôi mắt anh.

Dư Lạc tới giúp hắn dựng sách lên, để từng quyển dựa vào nhau, thế rồi anh bỗng xoa đầu Hoắc Dương: "Hoá ra cậu có hai xoáy trên đầu. Các cụ bảo người có hai xoáy là thông minh đấy."

"Cậu... Tôi... vốn thông minh mà..." Hoắc Dương ngẩn ngơ vì va chạm bất chợt.

"Na Uy rất đẹp... cũng rất lạnh..." Dư Lạc nhìn gương mặt Hoắc Dương với vẻ dịu dàng. Ánh sáng làm nửa người anh ẩn trong bóng tối và phác hoạ những đường nét trên gò má. Giọng anh trầm và nặng nề, tựa như đang trở lại mùa đông năm ấy khi lái xe qua biên giới giữa Thuỵ Sĩ và Na Uy.

Phải tới hơn chín giờ hai người mới xếp xong toàn bộ sách. Bởi Hoắc Dương khăng khăng nhận quét tước dọn dẹp, Dư Lạc vào bếp nấu nướng đơn giản. Anh nấu hai phần cháo bát bảo bằng nồi gốm, vì làm theo khẩu vị của Hoắc Dương nên không cho đường phèn, chỉ đập vỡ lạc, hạnh nhân và vừng để rắc lên trên cháo. Trong tủ lạnh có tương thịt đã băm sẵn, Dư Lạc nhìn Hoắc Dương ngoài sofa rồi quyết định làm bánh thịt lợn.

Sau khi bưng đồ ăn lên, Dư Lạc vẫn kiên trì tập trên máy chạy bộ nửa tiếng, tắm vội rồi mới bắt đầu ăn cơm. Ăn uống no nê xong, Hoắc Dương lấy ra một cái hộp được gói bằng giấy màu xám. Dư Lạc nhận ra tiệm này. Đây là một cửa hàng cao cấp, cứ đến Quốc tế Phụ nữ trường sẽ tặng socola mua ở đây làm quà cho giáo viên nữ. Tuy anh không biết mùi vị ra sao nhưng giá chưa bao giờ rẻ.

Có lẽ là mua quà cho ai, hoặc nhận quà của ai. Dư Lạc đưa mắt về phía bàn, nhìn chăm chú vào những món ăn rõ ràng có phần đơn giản. Hoắc Dương để hộp lên bàn chậm rì rì, xong nói một câu nhẹ hều: "Trung tâm thương mại tổ chức hoạt động."

Dư Lạc ngẩng lên xem hộp với vẻ ngờ vực. Đúng là cửa hàng đó, nhưng tiệm này chưa giảm giá bao giờ. Anh yên lặng nhìn Hoắc Dương.

"À, tôi định mua hộp giấy ăn, nhưng mà mót quá nên mới mua đại."

"Cậu mót quá thì mua cái này làm gì?" Dư Lạc nhìn chữ "hazelnut" viết nghiêng ở góc và hoa văn tối màu trên giấy bọc.

"Tôi chẳng biết cậu thích vị gì nên mua đại thôi."

"Cậu ăn thử đi, cùng lắm tôi chạy hai tiếng nữa với cậu?"

Dư Lạc: "..." Hoá ra là mua về cho mình ăn.

"Tôi còn tưởng cô bé nào mua tặng cậu." Dư Lạc lấy muỗng sứ men ngọc bích xúc nửa thìa cháo, thổi chậm rãi rồi mới đưa lên miệng.

"Công ty chúng tôi ít nữ lắm, có mấy đứa thì chỉ thèm khát đùi của các chị gái thôi."

Uống xong cháo, Dư Lạc mới bẻ một miếng socola nếm thử. Tuy đôi mắt nhìn Hoắc Dương như muốn tìm hiểu điều gì, nhưng vẻ mặt anh không nhiều cảm xúc, còn chẳng có tí vui vẻ nào, cứ như ăn một hòn đá nhạt thếch vậy. Hoắc Dương bỗng thấy lòng mình nặng trĩu.

Socola có vị hazelnut giống loại hồi bé Hoắc Dương nhét vào miệng mình, tuy vị ngọt nhàn nhạt nhưng hương cacao lại thơm nồng. Dư Lạc nheo mắt lại.

Ngon quá.

"Ngày mai tôi làm bánh tart phô mai socola cho cậu."

"Tiền công à?"

"Tiền đặt cọc."