*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ tư tuần kế tiếp, Từ Văn hơi bất ngờ vì Dư Lạc đến phòng khám sớm hơn cả trước kia. Bởi bệnh nhân phía trước còn chưa tới, Dư Lạc vào phòng khám luôn, Từ Văn theo sau khép lại cánh cửa màu trắng. Sau khi qua giai đoạn bận rộn, trừ công việc dạy học như thường lệ, Dư Lạc có thể dễ thở hơn trong thời gian ngắn. Đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn là, anh cảm thấy Hoắc Dương đang né tránh mình.
Tuy không quá rõ ràng, nhưng chẳng hạn khi anh tan tầm về nhà, Hoắc Dương sẽ vừa lúc hẹn bạn ra ngoài, hoặc buổi sáng rõ ràng dậy rồi mà anh làm bữa sáng xong vẫn không chủ động đi xuống. Còn ánh mắt nữa, ánh mắt Hoắc Dương đã không bình thường một thời gian rồi. Dư Lạc nghĩ mãi không ra mình sơ suất chỗ nào. Anh chưa bất cẩn bao giờ, mà dù có chăng nữa thì với tính cách của Hoắc Dương cũng sẽ không phát hiện ra. Trong vô thức, anh mím môi thành nụ cười rất nhạt, nhưng chỉ là nụ cười thoáng qua.
Từ Văn tiếp tục đề tài lần trước như dự đoán. Anh ta mặc chiếc áo sơmi không giống lần trước, phối cùng cà vạt màu đỏ tím, ngồi thẳng người trước máy tính. Qua mấy phút, Từ Văn thấy Dư Lạc nhìn chăm chú quyển sách bên cạnh.
Là cuốn sách tranh mà bệnh nhân hôm qua mua cho con nhưng bỏ quên ở đây.
Cuốn sách này là tác phẩm đã được tái bản nhiều lần của một tác giả nổi tiếng. Trên bìa có một con vật với cái tai rất dài, phía dưới in hàng chữ nhỏ theo kiểu chữ trẻ con, làm Từ Văn phải nghiêng đầu đọc.
"Chiều thứ tư, gió thổi, còn tôi đã ngủ khì. Rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng tung bay." Dư Lạc ngồi đối diện chợt cất lời, giọng anh nhẹ nhàng và run lên khe khẽ.
Từ Văn chỉ lặng thinh nhìn vẻ mặt Dư Lạc.
"Thỏ lông xù tới huýt sáo gọi tôi từ ngoài cửa sổ. Đẩy cửa ra, tôi thấy rừng rậm thật là yên tĩnh, ánh nắng thật là dịu êm. Lâu lắm, lâu lắm rồi không được dạo chơi trong rừng." (1)
Một người đàn ông khôi ngô vừa ôm lấy anh vừa đưa túi cho mẹ ở bên cạnh.
"Lạc Lạc thích không?" Râu của bố cọ lên mặt anh, mà anh rất thích được bố ôm thế này.
"Thích ạ."
Anh không nhớ rõ chuyện về sau nữa. Quyển sách kia được lật giở rất nhiều lần, được đặt lên giá sách của tất thảy những ngôi nhà anh từng sống. Anh vẫn nhớ như in tranh minh hoạ trên từng trang giấy.
"Cậu rất quấn bố à?" Từ Văn hỏi với vẻ đắn đo.
Dư Lạc cúi gằm mặt: "Có một thời gian."
Có một thời gian.
Là thời gian trước khi anh đến tuổi thiếu niên, khi anh còn được coi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời. Dù lúc ấy anh đã hơi mờ mịt, đã muốn hỏi một câu ấu trĩ vô cùng: "Rốt cuộc bố muốn một đứa con khoẻ mạnh hay một con rối đẹp đẽ cho thoả lòng sĩ diện?"
Nhưng không có chỗ nào để hỏi, bất kể là người cha ngang ngược cố chấp hay là Từ Văn trước mặt.
Vấn đề ấu trĩ như vậy không phải câu hỏi mà một người trưởng thành lý trí nên có.
Trên đường về trường, Dư Lạc bật radio âm nhạc theo thói quen. Giọng nữ trầm đang khẽ ngân nga giai điệu êm dịu của một ca từ duy nhất, lặp đi lặp lại.
... The moment my eyes struck yours.
Anh bắt đầu kháng cự sự kiểm soát vào lớp 8, nhìn bề ngoài cực giống thời kì nổi loạn tuổi dậy thì. Cứ đến tám giờ rưỡi bố sẽ về nhà, anh cầm trong tay chồng sách địa lý, đứng ở chỗ ngoặt nghe tiếng cửa mở. Ngoài phòng khách có tiếng bước chân và tiếng nói không rõ ràng của mẹ.
Anh về nhà tay không, còn sách địa lý được đặt vào khe hở giữa tường và tủ trang trí chỗ cầu thang.
... The moments my eyes struck yours.
Sau khi anh ngủ, một cuộc lục soát sẽ diễn ra như thường lệ. Anh phải bảo vệ sách địa lý của mình.
Anh giả vờ ngủ rồi dỏng tai nghe tiếng góc áo sột soạt của bố và tiếng đồ vật trên bàn bị di chuyển. Lát sau, bên giường vang lên tiếng thở dài.
Cánh cửa khép lại cũng là lúc anh mở mắt ra.
Xe xếp thành hàng dài chờ đèn đỏ phía trước. Dư Lạc đeo tai nghe Bluetooth lên để nhận một tin nhắn thoại ngắn ngủn.
"Dư Lạc, cậu kí giúp tôi bưu kiện chuyển phát nhanh nhé." Là giọng Hoắc Dương.
Dư Lạc tháo tai nghe mà lòng hơi thất vọng, hoá ra gửi tin nhắn thoại chỉ vì chuyện này.
Nhật kí liên quan đến Hoắc Dương bị phát hiện vào giữa mùa hè cuối cùng của cấp 3, cũng vì bản thân bất cẩn. Hoặc có lẽ, bố càng ngày càng đề phòng và cẩn thận.
Ông ta không cho phép con mình thoát khỏi bàn tay khống chế.
"Con nhất định phải trở thành đứa con xuất sắc nhất nhà họ Dư."
Tay Dư Lạc nắm rìa vô lăng rất chặt. Anh bật lại bài hát ban nãy.
Xin lỗi, làm bố thất vọng rồi.
Có lẽ bố chẳng cần lời xin lỗi thiếu chân thành mà đầy phẫn uất này. Từ lúc nhìn thấy con mình viết về một thằng con trai khác trong cuốn sổ, bố đã đủ thất vọng rồi.
Sau khi tiễn Dư Lạc, Từ Văn yên lặng nghỉ ngơi một lát. Tình trạng giấc ngủ của Dư Lạc đã cải thiện nhiều, cũng có thể vì quá bận rộn, quá mệt mỏi nên phải ngủ. Từ Văn dặn Dư Lạc theo dõi tới tuần sau rồi quyết định việc dùng thuốc.
Dù Dư Lạc không hay nhắc tới nhưng bố anh hẳn là một người rất nghiêm khắc với con cái. Bởi vậy, anh phải lớn lên trong một môi trường có áp lực nặng nề. Đơn giản mà nói, nếu người bình thường về nhà để thư giãn, anh lại chuyển sang sống dưới một gánh nặng khác. Nhìn ra được Dư Lạc đã bằng lòng đối mặt với những chuyện này, tình trạng cũng tốt hơn trước nhiều. Song, nỗi đau khi phơi bày vết sẹo có thể rất nghiêm trọng, mà Từ Văn vẫn không dám chắc Dư Lạc chấp nhận được tới đâu.
Con người đôi khi cần đến dũng khí, nhưng Dư Lạc không nói ra nguyên nhân khiến anh thay đổi. Từ Văn chỉ dựa vào vài lời của anh mà đoán, hẳn là có một người càng quan trọng hơn với Dư Lạc.
"Cậu ấy" mà anh nhắc tới vu vơ (2).
(2) Đại từ nhân xưng "anh ấy" và "cô ấy" trong tiếng Trung đồng âm nhưng cách viết khác nhau. Dư Lạc nói từ thứ nhất nhưng Từ Văn hiểu là từ thứ hai.
Dư Lạc lái xe tới garage ở cửa nam của trường, nhưng không ra ngoài ngay mà tựa lên ghế ngồi một lát. Không gian nhỏ mang đến cho anh cảm giác an toàn.
... The moments my eyes struck yours.
Anh nhìn tay mình đặt trên vô lăng, trên mu bàn tay có một vết sẹo mờ, vì lẫn ở giữa màu xanh của mạch máu và màu trắng của da nên nhìn không rõ, nhưng chỉ mình anh biết, vết sẹo ấy phải qua nửa năm mới khỏi hẳn. Trong nửa năm ấy, có khi đêm đi phòng vệ sinh không bật đèn rồi lỡ đập tay lên tường, từ tận sâu vết thương sẽ có cảm giác đau đớn rách toạc như lúc ban đầu.
Bốn giờ rưỡi.
Anh xoa vùng giữa lông mày rồi chầm chậm thở ra.
... The moments my eyes struck yours.
Giữa tiếng nhạc lặp lại, anh định mở cửa xe, nhưng rồi nhắm mắt tiếp để yên lặng lắng nghe giọng hát khàn khàn.
I was lost.
I was found.
I was free.
I was bound.
The moments my eyes struck yours. (3)
Anh tắt máy, mở cửa xe ra ngoài.
(3) The Moment - Elysian Fields, đã bổ sung trong Playlist
- --------------------------------------------
(1) Theo lời tác giả, quyển sách trong phòng khám của Từ Văn là "Bí mật rừng xanh" của Cơ Mễ. Vì đã quỳ gối đầu hàng trước các bài review tiếng Trung nên mình sưu tầm sơ sơ thôi: giới thiệu plot + trích đoạn phỏng vấn tác giả + bonus hình minh hoạ cute hột me
1. Plot:
"Bí mật rừng xanh" đưa độc giả đến với giấc mộng ban ngày của thời thơ ấu. Vào một buổi chiều gió thổi, chú thỏ lông xù tới huýt sáo gọi một cô bé và mở cánh cửa đưa em vào rừng. Trong câu chuyện, dấu vết của những giấc mơ được khắc hoạ vô cùng rõ ràng. Cô bé ngủ một mình trước cửa sổ và mơ giấc mộng đẹp để vượt qua buổi chiều cô đơn. Thế giới tuyệt đẹp trong mơ và thành phố lạnh lẽo đơn điệu trong thực tế tạo thành sự tương phản mãnh liệt. Sự đối lập này làm nổi bật cảm giác cô đơn trống vắng của cô bé. Sự xuất hiện của những biểu tượng tự nhiên như thỏ lông xù và rừng rậm thể hiện mong muốn của người dân thành thị hiện đại về không gian tự nhiên. Kết thúc câu chuyện, thỏ lông xù rời đi mà không nói lời tạm biệt, còn cô bé lại nằm trước cửa sổ chờ giấc mơ tiếp theo. Với trẻ em, một thành phố không có ước mơ rất cô đơn, và chống lại nỗi cô đơn cùng những người bạn tưởng tượng là sức mạnh độc nhất của thời thơ ấu.
Nguồn: Baidu
Công: (90% là) Google Translate
2. Phỏng vấn tác giả Cơ Mễ:
"Có người hỏi tôi: "Thông điệp của truyện là gì?"
Bản thân tôi cũng không chắc nữa. Tôi chỉ vẽ những bức tranh trong tim mình. Một giấc mộng và một lời tiên tri; một khung cảnh tôi hằng mong nhìn ngắm mỗi sớm mai yên tĩnh; có thể là hình ảnh đại diện cho những khát khao trong đời vào khoảng thời gian ấy; có thể là một mảnh ghép trong ký ức thời thơ ấu; cũng có khi là những mường tượng của tôi về cô con gái sơ sinh.
Khi đọc lại đoạn văn trên, tôi cảm nhận được nỗi buồn. Lý do là bởi nhiều thứ trong cuộc sống mất đi trước cả khi ta có cơ hội nói lời tạm biệt. Khi ấy, tôi sợ rằng tôi sẽ mất trước khi tôi có cơ hội tạm biệt những người xung quanh. May thay, đây chỉ là cuốn sách đầu tiên, và hành trình sáng tạo của tôi mới mở đầu (3)."
(3) Tác giả phát hiện mình mắc ung thư máu năm 1995. Đây cũng chính là lý do thôi thúc ông sáng tác cuốn sách tranh đầu tiên, "Bí mật rừng xanh" và xuất bản năm 1998. May là sau này ông từ từ hồi phục và còn cho ra đời rất nhiều tác phẩm khác.
Nguồn: Jimmy Liao | Part 1 - Picturebook Makers
3. Bonus hình:
Nguồn: Jimmy Liao | Part 1 - Picturebook Makers và https://www.3mbang.com/p-1000453.html
"Chiều thứ tư, gió thổi, còn tôi đã ngủ khì. Rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng tung bay."
"Thỏ lông xù tới huýt sáo gọi tôi từ ngoài cửa sổ."
"Đẩy cửa ra, tôi thấy rừng rậm thật là yên tĩnh, ánh nắng thật là dịu êm."
"Lâu lắm, lâu lắm rồi không được dạo chơi trong rừng."