Người lớp một đang giấu mặt sau cửa sổ đều bị dọa sợ, im bặt.
Các loại ánh mắt sợ hãi, ngờ vực, khinh thường rơi xuống trên người Úc Dương.
Nhưng Úc Dương vẫn như cũ, đứng thẳng người, cười nhạt nói: "Đúng vậy, không sai.
Người ngu không xứng đi học."
Tôn Hầu Tử vẻ mặt khiếp sợ, không ngờ tới Úc Dương vậy mà lại trực tiếp nói ra một câu như thế.
"Tôn Hậu, sau khi thằng đại ca cặn bã của mày rời đi, mỗi lần khai giảng mày đều tìm tới làm phiền tao, hỏi tao đem đại ca mày đi chỗ nào vậy." Úc Dương tiến lên phía trước một bước, tới gần Tôn Hậu, nói, "Hôm nay tao nói rõ ràng cho mày."
"Đại ca mày năm đó mặt mũi bầm dập, nước mắt nước mũi giàn giụa chạy đi, là do tao đánh.
Đại ca mày thôi học, là bị tao dọa sợ.
Cơ mà, đại ca mày năm đó khóc lóc quỳ xuống với tao, là do nó tự nguyện.
Vậy nên, tao không phải dùng quá nhiều sức để khiến nó mất mặt tới mức ấy."
Mặt Tôn Hậu đỏ lên, muốn vung tay cho Úc Dương một đấm, lại bị Trần Phi ở bên cạnh lao tới dùng một chân đá.
"Mày cũng không nhìn lại mày, chưa có đánh nhau, mà mày đã thua rồi.
Mạnh miệng lắm à? Chanh chua một chút thì thắng à?" Trần Phi thò tay chỉ thẳng hắn hỏi, "Mẹ mày đẹp lắm đúng không? Toàn thế giới này hẳn đều là mẹ mày, mẹ nó vậy thì mày liều đấy."
Tôn Hầu Tử mặt lộ vẻ dữ tợn: "Mày cũng chỉ là con chó bên người Úc Dương thôi, làm gì đến phần mày..."
Úc Dương ngắt lời hắn, ấn bả vai Trần Phi xuống nói: "Sai, đây là bạn tao.
Mày làm chó dưới chân thằng khác, tao không quản, nhưng bạn tao thế nào, không cần mày ở chỗ này nhiều lời."
"Đại ca mày bị tao đánh khóc, mày lại mỗi ngày giống con chó lạc thấy tao thì gâu gâu hai tiếng, không mất mặt? Đầu óc rất là hữu dụng đấy, đáng tiếc mày không có."
Úc Dương nói xong, túm cổ Trần Phi đi về lớp.
Trần Phi kêu la: "Anh Dương, em còn chưa dạy dỗ nó đâu.
Anh đối với nó quá nhân nghĩa, ngày nào nó cũng chặn đường, tung tin đồn về anh, nhưng bây giờ anh mới đánh nó, mới để nó nhục nhã một phen."
"Được rồi, chúng ta tới trường học là để đánh nhau sao?" Úc Dương dừng bước chân, đánh lên ngực Trần Phi một cái, dạy lại Trần Phi "Chúng ta tới để học cho tốt, biết không? Giải tam giác, định lý sin, hiểu hết chưa? Cả ngày chỉ biết kêu đánh kêu giết, còn ra thể thống gì."
Toàn bộ học sinh lớp một ngồi yên thành tượng điêu khắc.
Học tập cho tốt, cái lời này phát ra từ miệng tên đánh người tới mức để người ta khóc lóc quỳ xuống, không cảm thấy quỷ dị sao?
"Ở chỗ này làm gì đấy?" Một giọng nữ nghiêm khắc từ ngoài hành lang truyền tới, người xung quanh nhanh chóng vọt lẹ.
Sau khi mọi người trở lại vị trí của mình, một người phụ nữ ước chừng 40 tuổi, mặt mày nghiêm túc, chau mày bước lên bục giảng, nặng nề đặt giáo án xuống bàn, tạo ra tiếng động lớn.
Bàn chưa được lau, bụi nhanh chóng bay lên, học sinh ngồi hàng trước che miệng chắn mũi khổ sở tránh né.
Nữ giáo viên xấu hổ, cúi mặt xuống trách cứ: "Học học học, học tới ngu muội rồi à? Không thấy được các lớp khác đang dọn vệ sinh sao? Chỗ bẩn như này mà cũng ngồi xuống học được, một đám đều là con mọt sách hả?"
Người ngồi phía dưới không dám hé răng nói nửa lời, người ngồi đằng trước bị bụi bay vào sặc đến ho khan, dùng sức nghẹn lại, trong lòng mỗi người đều là tức giận bất bình.
Bọn họ ngày thường học rất giỏi, bố mẹ thầy cô đều thích, cũng rất kiêu ngạo.
Bình thường mấy lớp kém hơn người ta nói vài câu gọi là con mọt sách, thì cứ mặc kệ vậy, nhưng giờ là chủ nhiệm lớp hai năm kế tiếp đối đãi với lớp bằng thái độ này...!
Cả lớp đều cảm thấy mấy năm nay chắc sẽ không yên ổn được.
Loại giáo viên với cái tính này so với mấy tên giáo bá có thể còn đáng sợ hơn, mấy tên ấy không vui còn có lý do, loại giáo viên này sẽ là kiểu, học sinh quét tước vệ sinh lớp thì cho rằng không quan tâm học hành, học sinh không dọn vệ sinh lớp thì bị cô gọi là con mọt sách, đầu óc thiếu suy nghĩ, trong lòng chỉ sinh giận dữ.
Úc Dương tựa lưng vào ghế ngồi, không hề sợ hãi mà nhìn giáo viên trên bục giảng, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nữ giáo viên này tên là Diêm Tinh Tinh, tính tình bất ổn có tiếng.
Bây giờ cô còn đang nói nhóm người này là con mọt sách, đừng tin, chờ vào năm học bắt đầu có thành tích, sẽ chạy đến phòng giáo viên khoe thành tích lớp mình tốt, nhân tiện nói móc lớp kém hơn, mấy lời khó nghe đều nói được, đến cả chính bản thân cổ cũng không cảm thấy mình như vậy chỉ là đang đắc tội với người khác.
"Úc Dương! Em cười cái gì?" Diêm Tinh Tinh nhìn quét lớp một vòng, đang mở cờ trong bụng vì uy nghiêm của mình làm đám học bá này sợ co người, đột nhiên thấy có một người không hề sợ, lửa giận trong nháy mắt bùng cháy.
Úc Dương kinh ngạc sờ sờ miệng bản thân, mình cười á?
Cả lớp đều biết người này là giáo viên nổi tiếng ở trường Nhất Trung thành phố Miên, cả lớp chỉ nghĩ tới chuyện có thể không chọc tới cô thì tuyệt đối không chọc tới, ngay cả Trần Phi trước giờ là tên lỗ m ãng cũng thành thành thật thật cúi đầu, hướng về phía mẹ sư tử kia tỏ vẻ đã bị thuần phục.
Chỉ có Úc Dương, cứ vậy ngẩng đầu lên, giống như hạc trong bầy gà, quả thật rất chói mắt.
Đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của Diêm Tinh Tinh, Úc Dương thở dài.
Vậy mới bảo, tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa*, còn muốn giết gà dọa khỉ.
Không nghĩ tới, đây không chỉ có lửa thôi đâu, còn tính thịt gà, là muốn nướng cậu rồi.
Không khí lớp học quỷ dị mà trầm mặc, thấy Diêm Tinh Tinh còn tức giận nhìn chằm chằm mình, Úc Dương càng cảm thấy mình hiện tại đang bị nướng chín, còn thơm ngào ngạt, tỏa ra khói nghi ngút.
A, mình là một bé gà nướng, dâng miệng Tinh Tinh lập uy danh, gà nhỏ bản lĩnh lớn ~
Úc Dương trong lòng hát một câu nhạc thiếu nhi tự sáng tác, dưới áp lực, chậm rãi nhấc tay: "Báo cáo cô, thành thật xin lỗi.
Vừa rồi em mất khống chế biểu cảm."
"......"
Cả lớp vẫn duy trì im lặng trong một giây, lúc sau lại đột nhiên phát ra một trận cười lớn.
Nhạc Hoàn lén lút đưa tay ra sau, nhấn tặng nút like.
Bản lĩnh của nam sinh gan lớn kia lại lần nữa được phát huy: "Đỉnh, mẹ nó, đỉnh vc."
Diêm Tinh Tinh sắc mặt xanh rồi lại tím, cuối cùng đóng giáo án, mở miệng nói làm bay cả đống bụi: "Em! Biến ra ngoài! Nhanh!"
Bốn mươi mấy cái đầu, lén lút, tò mò ngẩng lên một chút, muốn nhìn coi là ai xui xẻo tới vậy, lại bị đuổi đi.
Úc Dương ngồi ở hàng sau cùng, xem núi này ngó núi nọ, giống quân vương đứng trên cao tuần tra giang sơn, lợi dụng sự ưu thế về địa lý, ngay lập tức đã biết ngươi Diêm Tinh Tinh chỉ là đứa nào.
Sự im lặng bị tiếng quát của Diêm Tinh Tinh phá tan, một nam sinh gập sách giáo khoa lại, đứng lên, choàng mũ, tay cắm túi quần nghênh ngang đi ra ngoài.
Úc Dương huýt sáo một tiếng, tiễn vị huynh đệ này đi.
Ai ngờ, vừa mới huýt sáo, ánh mắt Diêm Tinh Tinh giống như súng laser bắn phá trên mặt Úc Dương.
Tiếng huýt sáo dừng lại, Úc Dương đứng lên, đá văng ghế bằng một chân, Bàng Anh Tài ngồi phía trước càng lúc càng run lẩy bẩy, bước đi hướng về phía bục giảng.
Diêm Tinh Tinh trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Úc Dương càng ngày càng tới gần, thanh âm có phần hơi vội vã: "Em muốn làm gì?".