Qua một lúc lâu, Úc Dương có được phản hồi từ đối phương.
Tiểu khả ái của Úc Dương: 【 Rất vui, bạn học cùng lớp khi nhìn thấy tôi cũng rất vui.
】
Úc Dương hơi kém kích động mà nhảy dựng lên, mười ba từ thêm một dấu chấm câu!
Cho tới nay đây là tin nhắn phản hồi nhiều chữ nhất nói về vấn đề ngoài học tập.
Cũng là tin nhắn duy nhất vượt qua giới hạn hai từ.
,: 【 Haha, bạn học của tôi nhìn thấy tôi cũng rất vui 】
Tin nhắn gửi đi thành công, Úc Dương nâng đầu lên một chút, Sử Tài Tuấn ngồi phía trước trộm quay đầu lại quan sát giáo bá xem vì sao cậu ta lại cười trộm như vậy, mắt hai người chạm nhau, Tài Tuấn tức khắc giật mình quay đầu lại, kìm nén bản thân để không cơ thể không run lên, tránh trường hợp giáo bá một chân đạp mình bay đi, lại cao hứng làm mình khóc lóc quỳ xuống.
Úc Dương xấu hổ cúi đầu xem điện thoại, trong lòng thầm nói, tôi cũng không có nói dối, Trần Phi khai giảng thấy tôi, cậu ta rất vui đó chứ.
Tiểu khả ái của Úc Dương: 【 Ừ 】
,: 【 Vừa rồi tôi giảng bài về hình tam giác cho bạn cùng lớp, ai, tôi chỉ biết làm không biết giảng.
Quá đau đầu, rõ ràng chính là như vậy, xem một cái là ra đáp án rồi, một hai phải hỏi quá trình, đau đầu 】
Trình Dã nhướn mày, nhớ tới ngày đó tới trong tiệm, cô bé đó cũng chỉ mười bốn lăm tuổi thôi, đã ở học tới giải hình tam giác?
Trước đây gửi đề cho mình cũng đều là đề cấp ba, độ khó trên trung bình.
Lúc ấy không nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại, có lẽ đây hẳn là thiên tài.
Nghĩ đến đây, Trình Dã đã sớm nhìn cái dấu phẩy kia không vừa mắt, liền thuận tay đổi biệt danh của đối phương thành Thiên tài nhỏ.
Úc Dương hoàn toàn không biết chính mình dựa vào diện mạo của Úc Giai Giai thành công đạt được biệt danh Thiên tài nhỏ.
Tiểu khả ái của Úc Dương: 【 Nếu khó quá có thể không giảng 】
Nghĩ đến nửa tháng qua người nọ không ngừng gửi tin nhắn cho mình, đáy mắt Trình Dã hiện lên một tia ấm áp mà chính cậu còn không nhận ra.
Một người đã rơi vào vực sâu từ rất lâu, dù chỉ là một chút ánh sáng nhàn nhạt của đom đóm cũng có thể khiến người ấy cảm thấy như mình vừa có được báu vật.
Tiểu khả ái của Úc Dương: 【 Có thể hỏi tôi 】
Thiên tài nhỏ: 【 Oa! Được chứ! ( gấu con lăn lộn làm nũng.jpg) 】
Tiểu khả ái của Úc Dương: 【 Ừm 】
Tiểu khả ái chủ động trả lời câu hỏi của mình, còn thảo luận học tập!
Úc Dương vui rạo rực mà tưởng tượng, tiểu khả ái có phải mỗi ngày đều càng yêu mình một chút? Mỗi ngày mở to mắt đều cảm thấy càng thêm yêu anh Dương?
Nghĩ đến đây, Úc Dương đổi thành Giá trị tình yêu thành ( 36/100), sau đó hài lòng bỏ điện thoại đi, cảm thấy mình hôm nay còn có thể học thêm mười từ đơn.
Trong lớp, những người khác lặng lẽ đánh giá Úc Dương, cảm thấy giáo trong lời đồn không có đáng sợ như vậy, giáo bá cười lên cũng rất đẹp trai, cũng vẫn luôn không phát giận làm loạn, còn nghiêm túc hỏi bài……
Trong tiềm thức, mọi người sẽ luôn ưu ái người vô hại hơn, Úc Dương dựa vào cái khuôn mặt đơn thuần vô tội thanh tú kia của mình, dần dần có được tâm lý công nhận của các bạn học.
Nhưng mà, đúng lúc này……
"Anh Dương!" Trần Phi hoảng loạn chạy vào, vẻ mặt nôn nóng, hô to.
Sự yên tĩnh của lớp một nhanh chóng bị phá nát, Úc Dương trơ mắt mà nhìn các bạn học ngồi trong lớp, như là một biển hoa hướng dương mỗi buổi sáng đều chạy theo ánh mặt trời, xoay đầu về một hướng, 45 đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm cậu.
Hơn nữa mọi người đều lo lắng không thôi.
Trong nháy mắt kia, Úc Dương cảm thấy bọn họ mỗi người trên mặt đều hiện lên dòng chữ "Xong đời, tính tình của giáo bá không phong ấn được, muốn gây rối rồi".
"Có rắm mau phóng." Úc Dương nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Trần Phi lớn giọng nói: "Anh Dương, tìm giết đến cửa nhà rồi, vậy mà còn ngồi được? Đi mau lên!".