Ông Vương buông điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên. Tyson bưng trà chiều bước vào, thấy vẻ mặt ông là lạ liền đặt khay trà xuống bàn, bước tới.
"Ông chủ, có chuyện gì à?"
Ông Vương liếc nhìn quản gia của mình, "Nó nói nó muốn đính hôn."
"Ai muốn đính hôn?"
"Chris"
"Lúc nào?"
"Nó bảo càng nhanh càng tốt."
"À" Tyson gật đầu, quay lại bưng chén trà tới, "Ông chủ, hôm nay có hồng trà bá tước, điểm tâm là bánh ngọt hạt dẻ."
Ông Vương theo thói quen nhận lấy chén trà, vừa uống một ngụm, "Không ổn!"
"Cái gì không ổn?" Tyson cười cười nhìn ông chủ của mình, "Trà không ổn sao?"
Ông Vương lạnh cả lưng, "Không phải trà, ý tôi là Chris muốn đính hôn mà sao không thấy ông có vẻ ngạc nhiên gì?"
"Kinh ngạc cái gì?" Tyson ưu nhã ngồi xuống cạnh đó, "Ông chủ, Kiến Vũ là một cậu bé ngoan. Nếu không phải vì cậu ấy còn nhỏ tuổi quá, tôi cho rằng lần này cậu Chris định kết hôn luôn chứ không phải đính hôn thôi đâu." Nói xong, ông nhấc chén trà uống một ngụm, ừm, quả nhiên, hoàn mỹ!
Ông Vương há hốc miệng nhìn Tyson, "Vậy ông bảo bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"
"Đơn giản thôi, chuẩn bị mọi thứ liên quan đến chuyện đính hôn của cậu chủ, sau đó đi Trung Quốc gặp mặt người nhà cậu Kiến Vũ, ấn định chuyện này rồi, phát thiệp mời cho người nhà họ Vương và nhân viên Time, tổ chức đính hôn cả ở Trung Quốc và Mỹ. Nếu cần thiết thì đăng báo công bố." Tyson vừa cười vừa nói một tràng, sau đó dừng một chút, "Đương nhiên còn cần tăng cường giục cậu Perry nhanh chóng "sản xuất" thêm cho ngài một đứa cháu nữa."
"À há" Hiện tại chuyện ông Vương có thể làm là ngoan ngoãn theo lời Tyson, máy móc nhấc điện thoại sắp đặt mọi việc. Đến lúc buông điện thoại ông mới phát hiện, mình vừa quên mất một chuyện quan trọng nhất!
"Tyson, Chris chỉ mới nói nó muốn đính hôn."
"Thì sao?"
"Nó chưa nói Kiến Vũ có đồng ý hay không mà."
"Thế à?" Tyson chống cằm, "Không vấn đề gì, tôi sẽ tới Trung Quốc một chuyến, chuyện bên ấy tôi sẽ đại diện ngài giải quyết."
"Còn tôi?"
"Nhiệm vụ của ngài là giám sát thật chặt cậu Perry, đừng để phát sinh chuyện gì trước khi cậu ấy cùng một tiểu thư gia giáo nào đó sinh được một cậu chủ nhỏ."
Ông Vương há hốc miệng, "Tyson, sao tôi lại có cảm giác độ quan tâm của ông cho Chris và Perry không giống nhau nhỉ?"
"Thế á?" Tyson suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên, sửa lại vạt áo, "Có thể là do cậu Perry là do ngài dạy còn cậu Chris là do tôi dạy dỗ cũng nên." nói xong, cúi người chào ông Vương, bưng ấm trà không ra khỏi phòng.
—————————-***——————————-
Lâm.co rốt cuộc bị niêm phong, Lâm Chấn và Lâm lão gia tử bị đưa đi cách li để thẩm tra. Nhất thời, những người trước có quan hệ với Lâm.co đồng loạt lẩn tránh thật xa nhà họ Lâm, những kẻ có thủ đoạn cao hơn thì bắt đầu phân chia nguồn khách hàng của Lâm.co. Vương Thanh biết tin này, chỉ cười cười, không nói thêm gì. Hiện tại anh bận tối mặt, cả ngày phải nghĩ cách thuyết phục Kiến Vũ đồng ý đính hôn với anh, không có tinh lực quan tâm mấy chuyện vặt này.
Chuyện Lâm.co rơi đài hôm sau đã lên trang nhất các báo của Trung Quốc, Kiến Vũ biết được thì kinh hãi vô cùng, trước đó không hề có bất kì dấu hiệu nào về chuyện này cả, một gia tộc nói đổ là đổ ngay. Lâm.co có chuyện gì cậu không để tâm, cậu chỉ lo lắng đến Lâm Hạo, dù sao đây cũng là người bạn đầu tiên của cậu từ khi sống lại đến nay. Hiện nay Lâm.co không còn, người nhà bị bắt, Lâm Hạo sẽ thế nào?
Kiến Vũ vừa nghĩ ngợi vừa ra khỏi cổng trường, đi về phía trạm xe bus. Chưa đi được bao xa, cậu chợt nghe thấy phía sau có người gọi mình, âm thanh quen quen, quay lại, Kiến Vũ hơi giật mình, Lâm Hạo
Lâm Hạo nhìn Kiến Vũ, há miệng muốn nói, cuối cùng lại thành một nụ cười khổ, "Kiến Vũ, lâu quá không gặp."
"Ừ" Kiến Vũ gật đầu, muốn hỏi hắn dạo này thế nào lại nghĩ lời đó thừa rồi.
"Nếu không có việc gì, dành cho tôi chút thời gian nhé."
"Được"
Nghe được câu trả lời của Kiến Vũ, Lâm Hạo mỉm cười.
Hai người bước dọc theo con đường rợp bóng cây, Lâm Hạo dường như lảng tránh những chuyện liên quan tới Lâm.co, chỉ nhắc về chuyện lần đầu bọn họ gặp nhau, lần đầu hắn tới Phùng ký tìm Kiến Vũ, chuyện bọn họ ngồi trong cửa hàng cũ ấy bàn chuyện cùng nhau mở một công ti,....
Kiến Vũ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, lúc này, cậu cảm thấy thương cậu trai mới lớn ấy. Không lẫn chút tình ý nào khác, chỉ là thương một người bạn. Nhưng cậu thật không muốn hắn cứ hoài niệm mãi như vậy, cứ thế này chẳng có lợi gì cho hắn.
"Lâm Hạo, đừng nói nữa. Phùng ký đã dời đi, HONG không còn nữa, hiện tại chuyện cậu cần nghĩ không phải những chuyện này."
Nghe Kiến Vũ nói vậy, Lâm Hạo hơi sửng sốt, ánh mắt vốn còn sáng lấp lánh liền nhanh chóng mờ tối, "Đúng vậy, tôi quên mất, đều đã không còn nữa rồi." Nói xong, hắn quay đầu sang, "Kiến Vũ, tôi có thể xin cậu một chuyện này không?"
"Chuyện gì thế?"
"Tôi ôm cậu một lát được không?" Hắn gần như dùng ngữ khí cầu khẩn khi nói điều này.
Kiến Vũ không nói gì thêm, chỉ giang rộng hai tay, ôm hắn vào lòng, lúc này cậu mới phát hiện, cậu trai trong lòng mình đã gầy đến thảm thương. Mà Lâm Hạo cũng chỉ chăm chú xiết lấy cậu, dụi đầu vào cổ cậu, hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp xen lẫn nhau.
Không bao lâu sau, Lâm Hạo buông Kiến Vũ ra, tuy vành mắt đã hồng lên nhưng trong đôi mắt cậu thanh niên ấy đã thêm nhiều lắm kiên định.
"Kiến Vũ, mai tôi xuất ngoại rồi. Lẽ ra hôm nay tôi đi rồi nhưng vẫn muốn gặp cậu một lần." Nói đến đây, Lâm Hạo mím môi, "Có lẽ, lần này đi rồi, cả đời này tôi cũng sẽ không về nữa. Kiến Vũ, tôi chỉ có một thỉnh cầu, xin cậu đừng quên tôi! Xin cậu hãy luôn nhớ rằng, trong số bạn bè cậu, có một người tên là Lâm Hạo."
"Lâm Hạo, tôi sẽ không quên cậu, tôi hứa!"
Nghe được lời khẳng định của Kiến Vũ, Lâm Hạo nở nụ cười, mà nương theo nét cười ấy, là hai hàng nước mắt đắng chát.
Hôm sau, Kiến Vũ không tới sân bay đưa tiễn, chỉ đứng trong sân ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt mênh mông, lòng thầm cầu mong cuộc sống sau này của người bạn ấy được an bình thuận lợi.
..........
Vương Thanh bước ra khỏi phòng, thấy được vẻ trầm tư của cậu, nhíu nhíu mày, "Vũ, em đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì" Kiến Vũ lắc đầu, "Anh nói ngày kia ông Tyson tới đây?"
"Đúng vậy" Vương Thanh nở nụ cười, "Anh đã nói chuyện chúng mình định đính hôn với người nhà, ông ấy lần này tới đây là đại diện cho ông nội tới bàn chuyện với bác."
"Em đồng ý đính hôn lúc nào?"
"Chẳng phải em cũng chưa phản đối đấy thôi?"
Vương Thanh cười, nắm lấy eo Kiến Vũ, cụng nhẹ trán cậu, "Vũ, đồng ý nhé? Anh không muốn buông em ra đâu, đôi khi, thậm chí còn muốn nuốt luôn em vào bụng mà giấu đi. Anh biết em có những băn khoăn của mình, thế nhưng liệu em có thể tạm để chúng sang một bên, chỉ nghĩ đến một người là anh, xem anh có phải là người đủ tư cách cùng em nắm tay suốt đời? Liệu anh có thích hợp gia nhập sinh hoạt sau này của em? Kiến Vũ, xin hãy nghiêm túc cân nhắc một chút, được không?"
Kiến Vũ trầm mặc nhìn Vương Thanh, sau đó thở dài, vùi đầu vào lòng anh, thôi, nếu đã xác định là người này, vậy đính hôn đi. Vương Thanh ôm siết lấy cậu, hôn lên mái tóc đen mềm của người trong lòng, thỏa mãn mỉm cười.
Hai ngày sau, Tyson tới Trung Quốc, vừa xuống máy bay, ông không tới chỗ Vương Thanh mà cho xe đi thẳng tới nhà Kiến Vũ, nói rõ mục đích chuyến đi đồng thời hỏi ý kiến Kiến Vũ.
"Kiến Vũ, cháu ngoan của ta, từ nhỏ Chris có một thói quen không tốt, những thứ cậu ấy thích sẽ không cho người khác chạm vào. Lần này cậu ấy nói muốn đính hôn với cháu cũng không ngoài dự liệu của ta, nhưng ta muốn nghe ý kiến của cháu, cháu nguyện ý đính hôn với cậu ấy? Hay là nói, cháu nguyện ý ở bên cậu ấy suốt đời?" Tyson chăm chú nhìn Kiến Vũ, "Nếu cháu còn điều gì lo lắng, xin hãy nói thẳng ra, ta đại diện cho người lớn trong nhà, nếu có thể, cũng sẽ thành bậc cha ông của cháu, ta mong muốn nghe được lời thật tâm từ cháu."
Kiến Vũ nhìn Tyson, cười nói, "Ông Tyson ạ, cả đời là một thời gian quá dài, cháu không thể bảo đảm điều gì, nhưng chí ít hiện tại, cháu thích anh ấy, chuyện đính hôn cháu cũng đã đồng ý với anh ấy."
"Ah, thế thì tốt rồi." Tyson thở phào, quay sang Phùng Thiếu Hoa, "Xin thứ cho tôi mạo muội, liệu có thể gọi ngài là ngài thông gia chứ ạ?"
Khóe miệng Phùng Thiếu Hoa giật giật, đối với chuyện đính hôn của con mình và Vương Thanh, hiện giờ ông vẫn chưa hiểu, hai đứa tìm hiểu chưa được bao lâu đã đính hôn?
Thấy vẻ mặt ngẩn ra của Phùng Thiếu Hoa, Tyson biết ngay, thời gian tới cần nhiều công sức đến thuyết phục vị thông gia này đây, nhưng không sao, ông mà ra tay thì sẽ thuyết phục được thôi! Nghĩ nghĩ, Tyson càng cười thân thiết hơn. Mà Phùng Thiếu Hoa, lúc này đột nhiên rùng mình một cái.
Một tuần sau, tin Vương Thanh – tổng tài Time quốc tế – đính hôn đã xuất hiện trên trang đầu các tạp chí của Mỹ. Tuy chỉ có ảnh của một mình vị tổng tài trẻ tuổi tài hoa này nhưng mỗi người đọc dòng tin bên dưới đều tò mò không ngớt về một nửa kia của anh, bởi vì anh đã giới thiệu người ấy bằng nhân xưng "he" mà không phải "she"! Nhất thời, các phương tiện truyền thông đều nối đuôi nhau tới Trung Quốc, Kiến Vũ không thoát khỏi sự quấy nhiễu này, cũng may truyền thông trong nước không hứng thú lắm với vụ đính hôn này, bằng không cậu sẽ bị vây chặt tay chân!
Vương Tuấn Tú ngồi trên máy báy từ Mỹ về nước, anh vừa kí kết một đơn hàng lớn. Lật tờ báo được nhân viên trên máy bay mang tới, xem qua tin tức chính, Vương Tuấn Tú giở sang tin tức giới giải trí, vẻ thoải mái trên mặt giây lát biến mất, tin tức tổng tài Time đính hôn được đặt lên hàng đầu khiến con ngươi anh co rút lại, bởi vì bên cạnh đó anh thấy một cái tên vô cùng quen thuộc – Kiến Vũ.
Đính hôn? Là người mà anh đang nghĩ tới sao? Tuấn Tú siết chặt tờ báo, trên tay nổi đầy gân xanh, ngón tay lại trắng bệch.
—————————————————————–
Kiến Vũ nhìn mấy con số dôi ra trên tài khoản, cười tít cả mắt. Hôm qua cậu xem xu hướng biểu đồ giá cổ phiếu đó cũng đã phù hợp với mong muốn, tuy chưa tới cực đại song Kiến Vũ lo có điều bất trắc nên bán ra toàn bộ số cổ phiếu có trong tay, kiếm không nhiều lắm nhưng so với chuyện năm ấy trắng tay vì nó thì tâm trạng hiện tại của cậu thật tốt.
Phùng Thiếu Hoa bưng đồ ăn từ trong bếp ra, thấy con trai ngồi cười tủm tỉm một mình bèn hỏi, "Vừa nhặt được tiền à, sao từ lúc vào nhà vẫn thấy con vẫn vui không khép miệng thế?"
"Gần như thế ạ." Kiến Vũ hớn hở đón khay đồ trong tay cha, trên khay có món sườn kho tàu, cậu hít hà một chốc, thò tay bốc một miếng ném ngay vào miệng, lập tức vội hà hơi cho đỡ nóng, "Cha, sườn này ngon quá, sao con không làm ra được hương vị như thế nhỉ?"
"Ranh con, đi rửa tay đã!" Phùng Thiếu Hoa gõ đầu con trai, "Sang năm là hai mươi rồi, sao vẫn như trẻ con thế."
"Hì hì" Kiến Vũ vui vẻ sờ đầu, chạy đi rửa tay rồi bê nồi cơm lên.
Bữa tối của hai cha con rất đơn giản, một đĩa sườn chua ngọt, một đĩa rau xào, một bát canh củ cải hầm xương bò, gần đây Kiến Vũ nghe người ta nói ăn tủy có lợi cho sức khỏe nên thỉnh thoảng vẫn mua xương lợn hay xương bò để Phùng Thiếu Hoa hầm canh, uống canh xong lại đập dập xương hút tủy. Tuy Phùng Thiếu Hoa chưa thấy có tác dụng cụ thể nào nhưng dù sao vẫn là tấm lòng của con trai, hàng xóm láng giềng đều biết ông có đưa con hiếu thảo vô cùng, mỗi lần gặp ông đều khen ngợi và ao ước không thôi.
Phùng Thiếu Hoa múc cho con một bát canh, đặt muôi xuống, "Con à, chuyện của con và Vương Thanh thế là quyết định rồi? Thấy ông gì đó (Tyson) bảo cuối tuần sau ông nội cậu ta về nước để tổ chức gặp mặt hai bên chính thức."
"Vâng" Kiến Vũ uống một hớp canh, "Thanh bảo định để hai nhà cùng ăn một bữa cơm, con cũng có ý này. Dù sao thì hai đứa con đều là nam, làm rầm rộ lên lại khiến người ta chú ý, phiền lắm ạ.", nói xong lại gắp một miếng sườn bỏ vào bát Phùng Thiếu Hoa.
Phùng Thiếu Hoa gật đầu, "Cha cũng nghĩ vậy. Con này, nghe nói các con còn định tới Mỹ làm thủ tục à? Vậy sau này con cũng phải sang đó sống luôn?"
"Không đâu ạ" Kiến Vũ cười nói, "Cha đừng nghĩ nhiều làm gì, chỉ làm thủ tục thôi ạ, hơn nữa công ti anh ấy còn ở đây, lại còn Phùng ký với Purple Line nhà mình nữa, làm sao bỏ lại mà xuất ngoại được? Huống hồ con còn muốn chăm lo cho cha, anh ta mà có ý đấy là con đá anh ta ngay, cóc ba chân thì hiếm chứ đàn ông hai chân chạy đầy đường kìa."
"Nói linh tinh gì đấy!" Phùng Thiếu Hoa gõ đầu cậu một cái, đôi mắt lại lấp lánh ý cười.
Hôm đó, sau bữa tối, Kiến Vũ gọi điện cho Vương Thanh, nói lại ý của cha cậu và cậu, đính hôn cũng được nhưng đừng làm long trọng quá, hai nhà cùng ăn một bữa cơm là xong. Vương Thanh còn đang cân nhắc xem ở đây thì nên làm thế nào, dù sao tình huống bên này cũng hơi khó nói, về Mỹ thì dễ hơn, nhưng mà Kiến Vũ đã nói rằng, anh mà muốn làm to thì cứ đi mà làm, cậu không có thời gian theo "ủng hộ" đâu, nói xong liền cúp máy luôn. Vương Thanh nhìn nhìn ống nghe, thở dài bất đắc dĩ.
"Sao thế? Bạn đời bé nhỏ lại giao việc khó cho à?" Tyson ngồi bên vừa ung dung gọt táo vừa cười hỏi.
"Ông Tyson đừng cười cháu nữa mà." Vương Thanh cười khổ, "Giờ cháu mới phát hiện một điều, cứ gặp phải chuyện với cậu ấy là cháu đành chịu thua."
Tyson cười gật đầu, cắt táo thành miếng nhỏ, cắm tăm lên rồi đẩy sang cho Vương Thanh, "Chris, từ nhỏ cháu có một tật xấu là hay đem giấu kín những thứ mình thích đi, không cho người khác thấy. Cháu thích Kiến Vũ, ta biết, nhưng cháu không thể lại đem thói xấu ấy áp dụng vào cuộc sống của hai đứa. Hiện tại nếu hai đứa đã là bạn đời, cháu nên cùng cậu ấy thương lượng mọi chuyện liên quan. Cậu ta không phải một kẻ ngây ngô không có chính kiến mà là ngang hàng với cháu, đều là người đàn ông thành thục. Cháu không thể nhốt cậu ấy trong lòng bàn tay mình, thay cậu ấy quyết định mọi việc. Nếu cháu làm vậy, hai đứa không thể lâu dài."
Vương Thanh nhón một miếng táo bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó ngẩng nhìn ông, "Ông Tyson, đây là kinh nghiệm của bản thân ông ạ?"
"Cháu nói thế cũng được." Tyson nhẹ nhướng mày, "Thế nhưng Trung Quốc có câu cách ngôn là, không nghe lời người già, có hại ngay trước mắt. Ta khuyên cháu nên suy nghĩ nhiều hơn về việc này."
"Vâng, sau này cháu sẽ chú ý hơn ạ. Cảm ơn đĩa táo của ông." Nói xong, anh cầm một quả lên, "Cháu không thể gọt đẹp như ông được."
Tyson cười lắc đầu, "Không cần cảm ơn, hồi trước đi săn ở Y, ta có thể lột da sói rất hoàn hảo, gọt quả táo thì đã là gì."
Vương Thanh nhìn dáng cười ưu nhã của Tyson và ánh kim loại lành lạnh lóe lên từ con dao gọt hoa quả trên tay ông, không tự chủ được nuốt nước bọt. Thảo nào ông ấy hợp với Kiến Vũ, cả hai đều thích dùng dao a.
———————–^ ^———————–
Hôm sau, Kiến Vũ tới trường rất sớm, gần cuối kì rồi, mà kì này cậu lại chọn nhiều môn bắt buộc, muốn thuận lợi qua được thì cậu phải đầu tư nhiều thời gian hơn vào việc học, hiện tại công việc ở Purple Line và Phùng ký đã đi vào quỹ đạo, vài ngày không có cậu cũng không sao, còn nếu có chuyện xảy ra, các quản lí nhà hàng cũng có thể xử lí tốt.
Kiến Vũ mua bữa sáng, định vừa ăn vừa đi lên thư viện chiếm chỗ, chẳng ngờ mới được vài bước đã gặp ngay một người ngoài dự liệu.
"Vương nhị ca?"
"Chào buổi sáng, Kiến Vũ." Vương Tuấn Tú xuống xe, lên tiếng.
"Chào anh." Kiến Vũ gật đầu với anh ta, "Anh đến đây sớm như vậy là có chuyện ạ?"
"Tôi tới tìm cậu." Vương Tuấn Tú bước tới trước mặt Kiến Vũ, "Có chuyện muốn xác nhận với cậu một chút."
"Thế ạ." Kiến Vũ ném phần còn lại của bữa sáng vào thùng rác cạnh đó, lau miệng, "Vương nhị ca, anh định hỏi chuyện gì ạ?"
Vương Tuấn Tú giơ ra một tờ báo, "Người được đề cập đến trên này là cậu?"
"Cái gì?" Kiến Vũ nhận tờ báo, nhìn đến tin tức đăng trên đó thì hai mắt trợn to, không ngờ chuyện này đã lên báo rồi!
"Kiến Vũ, người đính hôn với tổng tài Time quốc tế là cậu à?"
Kiến Vũ ngẩng đầu, tạm chưa nói đến chuyện Vương Thanh chưa hỏi cậu đã tự ý tuyên bố vụ đính hôn của hai người, Vương Tuấn Tú là gì của cậu mà tới chất vấn chuyện này?
Kiến Vũ hít sâu một hơi, "Vương nhị ca, Kiến Vũ trên tin tức này, đúng là tôi."
Nghe cậu nói xong, ánh mắt Vương Tuấn Tú tối sầm, hai tay nắm chặt, "Vì sao? Cậu là vì anh ta nên cự tuyệt tôi? Tôi có chỗ nào kém anh ta?"
Kiến Vũ ngạc nhiên chưa hiểu, sao chuyện này có vẻ giống tình huống trong mấy phim tình cảm thế nhỉ? Đương nhiên, nếu giới tính của cậu sửa lại một tí thì hoàn mĩ hơn.
"Vương nhị ca, tôi nghĩ đây là chuyện riêng của tôi. Anh đã từng nói với tôi, anh không thích tôi, cho nên chuyện tôi lựa chọn một người tôi thích là tự do của tôi, việc hôm nay tôi sẽ coi như chưa xảy ra, sau này, tốt nhất chúng ta không nên gặp mặt nữa."
Kiến Vũ nói xong, quay người định bước đi, Vương Tuấn Tú lại nhanh hơn một nhịp ngăn cậu lại, nắm chặt lấy cánh tay cậu.
Kiến Vũ giật mấy cái không được bèn gắt, "Anh buông ra!"
Vương Tuấn Tú vẫn nắm chặt tay cậu, chăm chú nhìn vào mắt cậu, nói, "Vậy nếu tôi nói tôi thích cậu?"
"Cái gì?" Kiến Vũ cau mày, muốn giật tay ra.
"Tôi nói, tôi thích cậu."
Nghe ra lời anh ta, Kiến Vũ ngẩn người, há hốc miệng, không biết nói gì, có người nói thích cậu nhưng Kiến Vũ chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy kì cục sao ấy, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.
Hai người đang giằng co, phía sau bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc, "Buông tay anh ra!"
Kiến Vũ quay lại, thấy Vương Thanh lạnh lùng bước tới, nhìn chằm chằm vào bàn tay Vương Tuấn Tú đang siết lấy cánh tay Kiến Vũ, con ngươi màu lam lóe lên, dằn từng tiếng, "Buông. Tay. Anh. Ra!"
Vương Tuấn Tú nhìn người vừa bước tới, khóe miệng nhếch lên, "Tổng tài của Time quốc tế?" Thấy đối phương gật đầu, anh ta liền buông cánh tay Kiến Vũ ra, "Rất vui được gặp anh, tôi là Vương Tuấn Tú."
"Vương Tuấn Tú?" Vương Thanh nhíu mày, "Rất vui được gặp anh."
Kiến Vũ xoa xoa tay, không ngờ Vương Tuấn Tú khỏe như vậy, nghĩ nghĩ một chút, cậu mở miệng, "Vương nhị ca, chuyện hôm nay tôi không muốn nhắc lại. Về chuyện anh vừa nói, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy, hiện tại tôi đã có người mà mình muốn gắn bó lâu dài, cho nên đành xin lỗi anh vậy."
Vương Tuấn Tú không trả lời cậu ngay mà chỉ nhìn Vương Thanh chăm chú, một lát sau, khi Kiến Vũ cho rằng anh ta sẽ không trả lời thì đột nhiên lại nhận được một câu, "Kiến Vũ, làm cậu thấy khó xử là lỗi của tôi. Thật xin lỗi cậu. Chuyện hôm nay đúng là tôi cân nhắc chưa chu toàn."
Kiến Vũ lắc đầu, "Không sao."
"Vậy," Vương Tuấn Tú lại quay sang Vương Thanh, "Tôi xin chúc mừng hai người đã đính hôn. Sau này sẽ còn gặp lại." nói xong, anh ta nhanh chóng tạm biệt Kiến Vũ, lên xe đi mất.
Kiến Vũ không lưu ý nhiều, ngược lại, Vương Thanh nhìn theo xe Vương Tuấn Tú, trầm tư.
Mà lúc này, ở trong xe, qua kính chiếu hậu nhìn hình bóng Vương Thanh và Kiến Vũ ngày càng mờ đi, Vương Tuấn Tú nhếch môi cười thâm thúy.
Đính hôn, phải không?
Nhưng mà, còn chưa kết hôn, không phải sao?