Vương Thạc về đến nhà, thấy Tuấn Tú đang ngồi đờ đẫn trên ghế, tài liệu trong tay đến nửa ngày vẫn không thấy lật tờ nào.
"Tuấn Tú, sao lại ngẩn người thế?" Vương Thạc cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha, "Mấy hôm nay thấy em cứ thẫn thờ như thế, có chuyện gì xảy ra à?"
"Không có gì." Tuấn Tú lắc đầu, "Anh, sao hôm nay anh về sớm thế?"
"À, công ti vừa nhận một hạng mục, vài ngày nữa anh đi công tác xa, hôm nay về sớm chuẩn bị mấy thứ." Vương Thạc vừa nói vừa cầm quả táo trên bàn cắn một miếng, "À này, nghe ba bảo, mấy hôm nữa Vương Vĩ sẽ về đấy, nghe nói trường học bên Úc có chuyện gì đó, Vĩ nó chuẩn bị về nước."
"Thế ạ." Tuấn Tú gật đầu, dường như không có hứng với chuyện này lắm, "Vậy mẹ cũng về à?"
Vương Thạc cười khẩy một tiếng, "Đương nhiên, em đã tiếp nhận công ti đóng tàu rồi, bà ấy có thể không lo sao? Anh nghĩ chuyện Vương Vĩ lần này chỉ là mượn cớ thôi. Sao sớm không có chuyện, muộn không có chuyện mà chọn đúng lúc này có chuyện chứ?" Vương Thạc cắn thêm mấy miếng táo, nhíu nhíu mày, bỏ nửa quả còn lại lên bàn, "Nói thật với anh xem, Tuấn Tú, bây giờ em có thể ứng phó được không? Dù sao mấy công ti của ba đều có quan hệ phức tạp với nhau, không cẩn thận sẽ khiến người ta mất lòng đấy."
"Đừng lo," Tuấn Tú cười cười, "Anh, mấy năm em làm cán bộ hành chính không phải làm cảnh, nói thật, chẳng có gì to tát đâu."
"Cũng phải." Vương Thạc gật đầu, "Phải rồi, thời gian này em bận việc công ti suốt, thế bên Kiến Vũ em đã nói rõ chưa?"
"Em nói chuyện với cậu ta rồi."
"Thật à? Kết quả thế nào?" Vương Thạc thoáng cái liền hăng hái, Tuấn Tú chỉ cười lắc đầu, Vương Thạc nghĩ có vẻ không ổn, "Không thành công?"
"Vâng." Tuấn Tú gật đầu, "Kiến Vũ nói cậu ta có bạn trai rồi."
"Nhanh thế cơ à?!" Vương Thạc giật mình, "Lần trước anh gặp cậu ta, cậu ta còn chưa có ai mà. Chuyện này xảy ra quá nhanh rồi. Nhưng mà, Tuấn Tú à, em cứ thế mà rút lui à? Hiện giờ ba đang canh chừng em chằm chặp mỗi ngày đó."
"Rút lui?" Tuấn Tú trầm ngâm, "Em còn phải nghĩ lại đã." Nói xong, đứng dậy về phòng.
Vương Thạc đần mặt ngồi ở sô pha, thằng em này của anh nghĩ gì không biết nữa? Nói nó không lưu tâm đến cậu bé kia lắm thì không đúng, công việc còn nói bỏ là bỏ ngay cơ mà. Để bụng? Nhưng nghe nói người ta có bạn trai cũng không thấy nó sốt ruột a? Nghĩ nửa ngày không ra, anh ta liền cầm quả táo lên gặm tiếp. Người đàn bà kia và Vườn Vĩ đã về, xem ra thời gian tới không được yên ổn rồi. Gặm xong táo, ném hột vào gạt tàn thuốc, Vương Thạc đứng lên vươn vai, quên đi, anh nghĩ nhiều làm gì, chuyện này đâu có liên quan gì lắm đến anh.
—————————***—————————
Từ ngày Kiến Vũ nhận lời với Vương Thanh, hình thức ở chung của hai người không khác trước nhiều lắm. Dù sao Vương Thanh quản lí một tập đoàn lớn như vậy, ba ngày hai bữa đi công tác, Kiến Vũ cũng chạy hai đầu trường học và nhà hàng, thời gian gặp gỡ của cả hai không nhiều hơn trước bao nhiêu. Phùng Thiếu Hoa nhìn thấy vậy, nghĩ đứa con này của ông cùng Vương Thanh không giống những người yêu nhau bình thường lắm. Hồi ấy ông và bạn gái đầu tiên chính thức yêu nhau rồi thì cả ngày đều muốn dính lấy nhau, tuy không thể làm bậy bạ gì nhưng mà nhìn nhau cũng thấy vui a. Thế nào mà con ông hiện tại lại thờ ơ như vậy? Song, Phùng Thiếu Hoa ngẫm lại thấy vậy cũng tốt. Tuy ông đã chấp nhận chuyện con mình yêu một người đàn ông nhưng nếu thực sự cả ngày thấy Kiến Vũ cùng một đứa con trai khác thân thiết trước mặt mình, ông phỏng đoán chưa chắc mình đã chịu được. Có điều ông cụ Tyson nọ thật thú vị, ba ngày hai lượt mang đồ ăn đến bồi bổ cho Kiến Vũ, đại thể là mấy thứ ông cũng không biết tên, Kiến Vũ tuy nhận lấy nhưng không thấy nó có hứng thú lắm, người ta vừa đi nó liền nhét ngay vào miệng cha, nói là bồi bổ thân thể cho cha, kết quả thời gian này Phùng Thiếu Hoa béo lên không ít.
Đầu tuần, Tyson rốt cuộc phải về nước, Kiến Vũ dậy sớm, cùng Vương Thanh ra sân bay tiễn ông.
Tyson cười tủm tỉm nhìn Kiến Vũ, nói, "Nhóc con, đừng cho là ta không biết, mấy thứ ta đưa cho cháu, cháu đều nhét hết cho cha mình."
Kiến Vũ cười cười không nói.
"Nhưng như thế cũng tốt, cháu là đứa con hiếu thảo. Lúc nào cùng Chris đến Mỹ nhé, ta nhất định sẽ chiêu đãi cháu thật tốt." Sau đó, lại nói với Vương Thanh mấy câu rồi tiến vào máy bay.
Kiến Vũ cùng Vương Thanh nhìn nhau một lát, đồng thời thở phào.
"Kiến Vũ, em thật sự đưa hết thuốc bổ mà ông Tyson đem tới cho cha em dùng à?"
"Vâng." Kiến Vũ gật đầu, quay người ra ngoài, "Tôi hỏi qua rồi, mấy thứ đó dùng để bồi bổ thân thể, tôi còn ít tuổi, dùng lãng phí đi nên đưa cho cha tôi."
"Thế à." Vương Thanh sờ sờ mũi, không nói thêm gì. Xem ra ông Tyson không nói với Kiến Vũ chuyện anh vẫn lo lắng, như vậy, liệu có phải đã tránh được một kiếp?
Hai người ngồi trên xe Vương Thanh tới Time quốc tế, hôm nay Kiến Vũ không có giờ học, Phùng ký và Purple Line lại chẳng có chuyện gì quan trọng nên bị Vương Thanh kéo tới đây. Nhìn thấy Sheena và Amanda, Kiến Vũ lên tiếng chào hỏi, hiện tại cậu đã hoàn toàn miễn dịch với chuyện bị mỹ nữ đùa giỡn rồi.
Vừa đi ngang qua, liếc nhìn vào máy tính của April, "April, cô đang chơi cổ phiếu à?"
"Ừ" April gật đầu, lại dựng ngón trỏ bên môi, "Suỵt, cậu Kiến Vũ, đừng có nói với ông chủ Vương, tôi tranh thủ trong giờ làm đấy, bị tóm là mất toi tiền thưởng." Nói xong, làm động tác cứa cổ.
Kiến Vũ gật đầu, nhìn kĩ màn hình máy tính của April, cảm giác biểu đồ trông quen mắt ghê, hình như gặp ở đâu rồi?
"April, cổ phiếu gì đó?"
"Điện tử XX, dạo này tăng nhanh lắm, tôi định chơi một chút, kiếm ít tiền tiêu vặt."
"Thế a." Kiến Vũ suy nghĩ một chút, cổ phiếu này cậu dường như có chút ấn tượng, nhưng không rõ lắm, tạm thời không nên mở miệng thì hơn.
Lúc này, Vương Thanh bước vào, mấy người đều không nói gì nữa.
Vương Thanh và Kiến Vũ vào phòng làm việc của tổng tài, hai người đều mệt đến ngã lăn ra sô pha. Vương Thanh vừa đi công tác về, bị lệch múi giờ còn chưa kịp định thần, mà Kiến Vũ thì bận rộn cả ngày hôm qua, cộng thêm thức đêm đuổi tiến độ báo cáo, hôm nay dậy sớm đi tiễn Tyson, lúc này hai mí mắt đã đánh nhau kịch liệt rồi.
Vương Thanh ngồi một lát, đứng lên nhìn Kiến Vũ nằm nghiêng trên sô pha, mắt không mở nổi liền kéo cậu dậy, "Đừng ngủ ở đây, lát anh còn phải làm việc, sẽ làm ồn đến em, vào phòng nghỉ trong kia nhé."
"Ừm" Kiến Vũ gật đầu, bị Vương Thanh kéo dậy, lung la lung lay đổ ụp lên người Vương Thanh, mắt vẫn không muốn mở.
Vương Thanh cười cười, bế ngang cậu lên, ước lượng một chút, nhíu nhíu mày, sao nhẹ thế? Thế này đâu có giống một thanh niên khỏe mạnh? Xem ra ông Tyson nói có lí, cần phải bồi bổ cho cậu bé thôi, chí ít cũng phải làm cho cậu tăng chừng chục cân.(5kg)
Kiến Vũ mơ mơ màng màng cảm thấy mình được bế lên, mở mắt nhìn một chút rồi vươn tay ôm cổ Vương Thanh, dúi đầu vào vai anh cọ cọ, tìm một vị trí thoải mái, ngủ tiếp. Vương Thanh thở dài, thật hết cách, đây là người hay mèo không biết, đành ôm cậu vào phòng nghỉ, đặt lên giường, ngắm cậu một lát rồi cúi đầu hôn lên trán Kiến Vũ, sau đó kéo ga giường đắp cho cậu. Vừa định bước ra ngoài, Vương Thanh bỗng thấy góc áo bị kéo lại.
Kiến Vũ mở mắt, cong cong khóe miệng, "Còn chút thời gian, tối qua anh cũng chưa được ngủ nhỉ, ở lại đây nằm với tôi một lát."
Vương Thanh nở nụ cười, ai nói cậu bé này lãnh đạm? Nhìn mà xem, săn sóc người ta thế cơ mà!
Cởi vài cúc áo sơ mi, tháo dây lưng, Vương Thanh cũng lên giường, Kiến Vũ xốc một góc ga giường lên, Vương Thanh chui vào, vươn tay ôm thắt lưng cậu, lát sau, hai người đều ngủ say.
Sheena gõ gõ cửa ngoài, một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, có chút nghi hoặc bèn đẩy cửa vào, phòng làm việc không có ai, cô nhìn quanh một lát, thấy cửa phòng nghỉ khép hờ, bước tới liếc vào, úi chà một tiếng rồi vội vã che miệng mình lại, cười cong đôi môi mọng đỏ, khẽ khàng đóng cửa lại, quay người đi ra.
Kiến Vũ đang ngủ, cảm thấy mặt ngưa ngứa, vung tay xua xua vài cái, chợt nghe có tiếng cười khe khẽ. Vừa mở mắt liền thấy Vương Thanh đang đè bên trên nhìn cậu, thấy Kiến Vũ tỉnh, cúi đầu hôn cậu một cái, "Tỉnh?"
"Ừm" Kiến Vũ ngồi dậy dụi dụi mắt, "Mấy giờ rồi?"
"Hai giờ chiều, thấy em ngủ say quá nên không nỡ gọi dậy. Em chưa ăn trưa đâu, đói không?"
Kiến Vũ sờ sờ bụng, đúng là hơi đói.
"Em sửa soạn một chút, chúng mình ra ngoài ăn cơm."
Kiến Vũ gật đầu, "Bây giờ đi ăn, tính là ăn trưa hay ăn tối?"
Vương Thanh cười cười, vỗ vỗ đầu cậu, "Em nói sao thì là vậy." Nói xong, ghì lấy cổ Kiến Vũ, hôn một cái, gương mặt vừa ngủ dậy của cậu hồng hồng, nhìn là muốn cắn một cái, Vương Thanh không có lá gan đó, chỉ dám hôn mấy cái giải thèm.
Kiến Vũ sửa sang xong, Vương Thanh lấy áo khoác cùng cậu ra khỏi phòng. Bên ngoài, mấy cô thư kí vẫn đang chăm chỉ làm việc.
"Sheena, tôi ra ngoài chút, các cô hôm nay cứ tan tầm sớm cũng được."
"Được ạ." Sheena gật đầu, tiếp tục gõ bàn phím, trong lúc làm việc cô rất hiếm khi đùa giỡn. Vương Thanh vừa định ra ngoài, Sheena dường như nhớ tới chuyện gì bèn gọi anh lại, "Ông chủ, ngài Lâm Chấn tổng tài Lâm.co vừa gọi điện cho anh, tôi đang sửa tài liệu nên quên nói với anh."
"À" Vương Thanh gật đầu, có vẻ không chú tâm lắm, "Ông ta có nói là chuyện gì không?"
"Hình như là một công ti con của Lâm.co gặp sự cố, liên lụy đến mấy tầng quan hệ khá sâu, phỏng chừng hiện tại Lâm.co không thể xử lí, chúng ta lại có chút quan hệ làm ăn về mặt địa ốc với Lâm.co, lần này Lâm Chấn hẳn là muốn nhờ anh hỗ trợ."
Vương Thanh trầm ngâm một chút, "Lần sau ông ta gọi điện thì cô cứ nhận điện thoại đi. À mà công ti con nào của Lâm.co gặp sự cố?"
"Là một công ti thương mại tên là HONG."
"HONG?"
Nghe đến tên này, Kiến Vũ bật hỏi một tiếng, Vương Thanh cũng quay lại liếc nhìn cậu, "Là công ti trước kia em và thái tử gia Lâm.co hùn vốn thành lập?"
Kiến Vũ gật đầu, lại hỏi, "Sheena, chị có biết công ti ấy xảy ra chuyện gì không?"
Sheena không trả lời ngay mà liếc nhìn Vương Thanh một cái, thấy anh gật đầu mới trả lời, "Đây là tin nội bộ, nguyên bản HONG vốn có một nguồn giao dịch ngoại thương cố định, nhà xưởng hợp tác cũng rất tốt, thời gian gần đây đã phát triển tới một qui mô khá lớn, gây được lực ảnh hưởng nhất định trong nước, thế nhưng mấy tháng gần đây lại đổi nhà xưởng cung cấp hàng hóa, mấy đơn hàng liên tục bị hải quan tạm giữ vì chất lượng có vấn đề, hàng ra nước ngoài cũng bị kiện cáo vài lần, hiện tại đa số khách đã bị các công ti khác tranh mất. Hơn nữa, gần đây lại có tin truyền ra, một quản lí nghiệp vụ của HONG hối lộ quan viên cao cấp của hải quan, vị hải quan nọ đã bị song quy (một biện pháp điều tra của đảng cộng sản Trung Quốc khi đang tiến hành kỉ luật với đảng viên: đảng viên cộng sản trước khi nhận sự điều tra của các cơ quan hành pháp sẽ bị đảng điều tra nội bộ và hạn chế tự do thân thể). Hiện tại Lâm.co đang bị điều tra. Nếu là bình thường, dựa vào quan hệ của Lâm.co, chuyện này có thể qua dễ dàng, nhưng quan viên kia hình như làm liên lụy đến vài người khác, hơn nữa hình như lại bị vị nào đó cho vào sổ đen." Sheena chỉ chỉ lên trên, "Hiện tại những người có liên quan đến ông ta đều bị kéo vào cuộc, có lẽ Lâm Chấn lúc này không còn cách nào mới định nhờ ông chủ."
"Nghiệp vụ viên kia tên là gì?"
Sheena suy nghĩ một chút, "Tôi chỉ ngẫu nhiên nghe được, tên anh ta khá đặc biệt, hình như gọi là Lữ Dung."
Kiến Vũ nghe được, ngây người một lúc, Lữ Dung? Cậu trai luôn cười khờ khạo kia?
————————–^ ^————————-
Sân bay quốc tế Bắc Kinh, Lâm Hạo kéo theo vali hành lí gọn nhẹ đi ra, người của Lâm gia tới đón hắn đã nhanh nhẹn bước tới nhận hành lí từ tay hắn xách đi.
"Cậu chủ, cậu đã về."
"Ừ" Lâm Hạo gật đầu, không nói gì thêm, ngồi vào xe, tháo kính râm, nhìn người tới đón, "Chú Trầm, lúc này ông nội gọi tôi về gấp là có chuyện gì thế?"
"Cậu chủ, việc này cậu về hỏi trực tiếp ông cụ đi, đây không phải là việc những người làm chúng tôi biết được đâu ạ."
"Ừm" Lâm Hạo gật đầu, không hỏi thêm, chỉ nhắm mắt, dựa vào lưng ghế, ngồi máy bay lâu như vậy, hắn mệt muốn chết, vội vã gọi hắn về nhà lại không nói cho hắn biết vì sao, Lâm Hạo cảm thấy khó hiểu, "Chú Trầm, tôi muốn nghỉ một lát, đến nhà thì chú gọi tôi nhé."
"Được ạ, cậu chủ." Chú Trầm gật đầu, nhịn không được quay đầu nhìn Lâm Hạo một chút, một thời gian không gặp, cậu chủ dường như chỉ trong một đêm đã trưởng thành rất nhiều, hay có lẽ chỉ là ông nghĩ nhiều rồi.
——————————-&&&——————————-
Lâm gia.
Lâm lão gia tử đang tưới nước cho bồn hoa, Lâm Chấn vội vã bước tới, đưa áo khoác cho cô giúp việc, tiến đến, "Phụ thân, Hạo về rồi ạ?"
Lâm lão gia tử gật đầu, "Vừa về được một lúc, ta bảo nó lên lầu nghỉ ngơi trước."
Lâm Chấn lo lắng hỏi, "Phụ thân, chuyện gấp như vậy, sao ngài không nói luôn với nó?"
Lâm lão gia tử buông bình nước, cầm khăn lau tay, "Anh định nói với nó thế nào?"
Lâm Chấn nghẹn lời, đúng vậy, chuyện này nên nói thế nào đây? Dựa theo tính tình Lâm Hạo, nó tuyệt đối không đồng ý với biện pháp của bọn họ, nhưng hiện tại Lâm gia đúng là đang gặp khó khăn lớn, mà biện pháp đó là cách giải quyết tốt nhất. Lâm Chấn ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh, "Phụ thân, con nghĩ, ta cứ nói thẳng ra. Dù Hạo và Kiến Vũ là bạn nhưng nghĩ tới Lâm gia, Hạo nó có thể sẽ đồng ý."
Lâm lão gia tử liếc nhìn Lâm Chấn một cái, chẳng nói chẳng rằng, có điều Lâm Chấn cho rằng ông đồng ý, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới vận mệnh cả nhà họ Lâm.
Lúc này Lâm Hạo từ trên lầu bước xuống, thấy Lâm Chấn liền cười cười tiến tới chào, "Ba, ba về sớm vậy? Có phải biết con trai về nhà nên trốn việc về sớm không?"
Lâm Chấn cười cười có lệ với hắn, tắt thuốc trên tay nhưng không trả lời Lâm Hạo. Lâm Hạo thấy tâm trạng ông có vẻ không ổn, định mở miệng hỏi đã bị Lâm lão gia tử cắt ngang.
"Hạo, con ngồi xuống đã. Ta có chuyện muốn nói với con."
Lâm Hạo lại nhìn cha một chút, mặc dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng vẫn ngồi xuống đối diện với ông nội. Lâm lão gia tử thấy hắn trầm ổn như vậy, gật gù, bắt đầu mở miệng, "Lần này gọi con về là vì có chuyện muốn con làm."
"Chuyện gì ạ?" Lâm Hạo hỏi.
"A Chấn, con nói lại chuyện xảy ra với Lâm.co cho nó đi."
"Vâng, thưa phụ thân." Lâm Chấn gật đầu, dừng một chút, nói với Lâm Hạo, "Hạo, kì thực, hiện nay Lâm.co đang gặp một vấn đề lớn..."
Lâm Hạo lẳng lặng ngồi bên, nghe toàn bộ câu chuyện, từ chuyện HONG bị mất khách, chuyện quản lí nghiệp vụ hối lộ các quan chức rồi bị bắt, cho đến chuyện HONG đang bị điều tra, Lâm.co cũng bị dính vào vòng, nghe xong, Lâm Hạo không thể tin nổi nhảy dựng lên, "Ba! Sao mọi người có thể làm ra loại chuyện này?! Ngày trước HONG đi lên như thế nào? Mọi người còn không biết sao? Chỉ vì một ít thành phẩm mà đổi luôn cả nhà xưởng? Lại còn hối lộ hải quan để được thuận lợi vượt qua cửa khẩu? Ba, thế này là phạm pháp mà!"
"Ngồi xuống!" Lâm lão gia tử gõ gõ cây gậy, nhìn Lâm Hạo, "Đây là thương trường, tương lai con cũng phải tiếp xúc, đừng có đem mấy cái nguyên tắc trẻ con trong trường học mà áp vào đây, nghề nào cũng có qui tắc riêng của nó, Lâm.co cũng không ngoại lệ!"
Lâm Hạo há hốc miệng, muốn nói gì đó lại không biết nói thế nào, đành ngồi xuống.
"Những chuyện như thế này, con có thể giúp gì ạ?"
Lâm lão gia tử và Lâm Chấn nhìn nhau, Lâm Chấn mở miệng, "Hạo, để giúp chúng ta qua cơn khó khăn, có chuyện này chỉ có con mới làm được."
"Làm chuyện gì ạ?"
Lâm Chấn suy nghĩ một chút mở miệng, "Hiện nay, chuyện hối lộ hải quan mới tra ra được là do một nhân viên nghiệp vụ của HONG làm, anh ta đã bị bắt, nhưng ba đã nhờ người bảo anh ta không được nói lung tung, hiện nay, vấn đề chúng ta cần giải quyết gấp là, chặt đứt quan hệ của HONG và Lâm.co, đến lúc đó, chuyện này chỉ là chuyện của riêng HONG, chẳng liên quan gì đến Lâm.co ta."
"Chặt đứt?" Lâm Hạo không hiểu, hiện nay bên ngoài ai chẳng biết HONG là công ti con của Lâm.co, chặt đứt thế nào?
Lâm Chấn lại châm một điếu thuốc, "Hạo, hồi trước con và Kiến Vũ thành lập HONG, đã kí hợp đồng góp vốn phải không? Người đại diện pháp lí của công ti là ai?"
"Con ạ, bởi vì con góp nhiều hơn. Hơn nữa Kiến Vũ đã rút vốn khỏi HONG rồi, có còn liên quan gì nữa đâu ạ?" Lâm Hạo vô thức trả lời, sau đó lập tức mở trừng mắt, "Ba! Ba định làm gì?"
Lâm Chấn liếc nhìn Lâm Hạo, "Hạo, Kiến Vũ đã rút vốn hay chưa có thể không dựa vào lời nói một phía của cậu ta! Nhân viên tài vụ làm thủ tục cho cậu ta hồi đó có thể làm chứng cậu ta chưa rút vốn mà chỉ mới nhận phần tiền lời thôi. Còn nữa," Lâm Chấn cười cười, "Người đại diên pháp lí của HONG hẳn là Kiến Vũ mà không phải con. Người nhận Lữ Dung cũng là cậu ta, đúng không nào?"
Nghe tới đây, Lâm Hạo đã hoàn toàn hiểu rõ ý định của ông nội và cha mình, "Hai người định đổ chuyện này lên đầu Kiến Vũ? Không có khả năng đó đâu! Lúc làm giấy phép kinh doanh, rõ ràng đã viết người đại diện pháp lí của HONG là con rồi."
"Giấy phép kinh doanh viết người đại diện pháp lí của HONG là Kiến Vũ, ba đã nói vậy thì nó đúng là như vậy!" Lâm Chấn lắc đầu, "Huống hồ chuyện này sao lại nói là vu oan? Chúng ta không chỉ cần phải tới cơ quan kiểm sát nói rõ HONG và Lâm.co không có quan hệ gì với nhau mà còn phải kiện Kiến Vũ là người đại diện pháp lí của HONG lại mượn tiếng tăm của Lâm.co kinh doanh. Do hành vi bất chính của cậu ta mà Lâm.co bị tiếng xấu oan, chúng ta muốn pháp luật trả lại danh tiếng cho mình. Cho nên," Lâm Chấn dừng một chút, "Hạo, chúng ta cần con làm chứng, người đại diện pháp lí của HONG là Kiến Vũ, hơn nữa việc kinh doanh của HONG không có liên quan gì với Lâm.co, hoàn toàn do Kiến Vũ thao túng, ngay cả con cũng không có quan hệ gì nhiều, hiểu chưa?"
"Con không làm!" Lâm Hạo đứng phắt dậy, "Con không thể làm chuyện bất lương này!" nói xong liền xoay người bước đi.
"Đứng lại!" Lâm lão gia tử gõ cây gậy thật mạnh, "Hạo, con đừng quên, mọi thứ hiện nay con có, đều do Lâm.co và nhà họ Lâm này cho con. Nếu Lâm.co phá sản, nhà họ Lâm gặp khó khăn, con đừng mơ còn giữ được cuộc sống như hôm nay! Đến lúc đó hoàn cảnh của con còn thảm hơn cả ăn mày trên đường kìa! Con muốn như vậy không? Hả?!"
Lâm Hạo quay lưng về phía ông ta, hổn hển đáp lời, "Ông nội, con tôn kính ông, từ trước tới nay con luôn lấy ông làm mục tiêu phấn đấu, nhưng hiện tại, con phát hiện con sai rồi, sai hoàn toàn rồi." Nói xong liền bước ra ngoài.
"Ngăn nó lại!"
Lâm Chấn kêu lên, chú Trầm và lái xe chạy từ bên ngoài vào, chặn đường Lâm Hạo.
Lâm Chấn đứng lên, nhìn Lâm Hạo, mặt không có biểu tình gì, "Đưa cậu chủ lên lầu hai, lúc nào nó hiểu rồi thì cho ra." Nói xong lại liếc nhìn Lâm Hạo một cái rồi quay lại nói với cha mình, "Phụ thân, con tới công ti trước đã, con còn có một cuộc họp nữa ạ."
"Ừ" Lâm lão gia tử gật đầu, "Anh cứ đi đi, Hạo để ta khuyên bảo nó."
"Vâng" Lâm Chấn gật đầu, mặc áo khoác đi ra ngoài.
Lâm Hạo bị nhốt vào phòng, cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, hắn giận dữ đập vỡ toàn bộ đồ đạc có thể đập trong phòng, nhưng vẫn không ai mở cửa xem tình hình hắn, chỉ có cô giúp việc tới đưa cơm cho hắn, lúc đó cửa phòng vẫn khóa.
Lâm Hạo hất đổ cả bàn ăn, đổ sấp lên giường kéo chăn trùm kín đầu.
Lâm lão gia tử nghe cô giúp việc báo lại tình hình, đứng lên đi đến trước cửa phòng Lâm Hạo, nói qua cánh cửa, "Hạo, cho dù con có tình cảm thế nào với Kiến Vũ kia, con đều phải suy nghĩ cho kĩ, con là người nhà họ Lâm, mang trên mình dòng máu họ Lâm! Nếu gia đình này gặp chuyện không may, con sẽ trắng tay! Con cứ suy nghĩ kĩ đi."
Lâm Hạo nằm trong phòng không hề lên tiếng.
———————-***———————-
Kiến Vũ tập trung tinh thần nhìn biểu đồ cổ phiếu trên máy tính, trước thấy cổ phiếu này trên máy tính của April cậu đã thấy trông rất quen, hỏi lại thì quả nhiên là đầu cổ phiếu này cậu từng đầu tư, và nó hại cậu đến là thảm.
Nguyên nhân là, đây là cổ phiếu của một xí nghiệp sản xuất kĩ thuật cao, thuộc diện chính sách ưu đãi của nhà nước, cổ phiếu vừa lên sàn liền tăng liên tục, bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên là 20.16 đồng/cổ phiếu, chưa tới hai tháng đã tăng lên 25 đồng, rất nhiều người bị hấp dẫn, bất quá ngày vui ngắn chẳng tày gang, mấy tháng sau giá đã rớt xuống 16.09 đồng, cho đến năm thứ hai thì giá trị mỗi cổ không còn 1/10, truy cứu nguyên nhân, té ra là do sức mạnh của chính sách bảo hộ sở hữu trí tuệ không đủ lớn, sản phẩm điện tử của xí nghiệp bị làm giả liên tục ở các thành phố, doanh ngạch của xí nghiệp liên tục giảm sút, một đầu cổ phiếu vốn đỏ rực một quãng dài nhanh chóng biến thành một mảnh xanh mượt, rất nhiều người lọt hố. Năm ấy Kiến Vũ cũng nằm trong số những nhà đầu tư này, trước cậu nghe một người chơi cổ lão luyện nói nên mua chi cổ phiếu đó, người nọ vốn là một cao thủ đầu tư ngắn hạn, ai ngờ lại bị cổ phiếu này làm cho lật thuyền trong mương (aka chết đuối trong vũng nước cạn)! Vị cao thủ nọ thấy tình hình không ổn đã sớm thả tay, chỉ có con chim non Kiến Vũ này bị cuốn vào, không chỉ mất sạch lãi trước đó mà cả phần tiết kiệm nửa năm đều bị ném vào, ngay cả học phí cũng suýt nữa thì bồi cả vào đó. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Kiến Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hôm nay cổ phiếu này đang ở tầm 20 đồng, Kiến Vũ nhớ không lầm thì nếu hiện tại cậu mua, chừng hai tháng nữa sẽ lãi không ít.
Mua, hay không mua?
Kiến Vũ phân vân một chút, cắn răng, mua! Tuy hiện tại cậu không thiếu tiền nhưng kí ức kiếp trước khiến cậu muốn giật lại một chút. Nghĩ đến là làm, hôm đó Kiến Vũ chạy luôn tới sàn giao dịch chứng khoán, mua vào 5 vạn. Tuy không nhiều nhưng năm xưa Kiến Vũ mất cho cổ phiếu này đúng chừng ấy. Kiến Vũ nhớ tới câu chuyện về búa vàng và búa sắt, biết mình không thể quá tham lam, huống chi, hôm nay mua cổ phiếu này chỉ vì muốn báo lại mối thù kiếp trước mà thôi.
Hôm đó, trong bữa cơm, Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ có vẻ là lạ, liền hỏi, "Con à, làm sao thế? Cãi nhau với vương Thanh à?"
"Không ạ" Kiến Vũ lắc đầu, "Cha, con mua ít cổ phiếu, chờ kiếm được lãi rồi chúng ta mở thêm một chi nhánh cho Purple Line." nói xong lại cúi xuống ăn cơm.
"Đưa nhỏ này, con nói có lãi là có ngay đấy à!" Phùng Thiếu Hoa cười cười, gắp thịt cho Kiến Vũ.
"Con nói được là được mà!" Kiến Vũ gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nhai nhai, cười híp mắt, "Thơm quá à!"
Time quốc tế.
Vương Thanh nghe Sheena báo cáo xong, cau cau hàng lông mày đen nhánh, ngẩng đầu, "Sheena, chuyện này, cô chắc chứ?"
"Chắc chắn, thưa ông chủ." Sheena gật đầu, "Tin này là tôi nghe từ cục trưởng Trương, vì lần trước chuyện cậu Kiến Vũ anh đã từng nhờ ông ta cho nên lần này, người nhà họ Lâm tới chỗ ông ta nhờ việc, ông ta nghĩ cái tên Kiến Vũ này nghe rất quen, hỏi han thêm mới biết chính là người mà anh từng muốn giúp, sau khi tiễn người nhà họ Lâm liền gọi ngay tới đây."
"À há" Vương Thanh gật đầu, khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế, khóe miệng cong cong lộ ra một nụ cười không rõ ý, "Xem ra, cục trưởng Trương thức thời đấy."
"Ông chủ, anh xem có nên thông báo một tiếng cho cậu Kiến Vũ không?"
Vương Thanh suy nghĩ một chút, gõ gõ mặt bàn, "Đừng nói cho cậu ấy vội, chẳng phải chuyện khó khăn gì, cho Kiến Vũ biết ngược lại không tốt lắm. Vì hạnh phúc sau này của tôi, không thể để cho cậu ấy gầy thêm nữa."
Sheena há miệng, lại chẳng biết nói thế nào, quả nhiên lão tổng tài nói đúng, đôi khi, ông chủ của các cô, vô cùng không biết xấu hổ!
Vương Thanh làm như không thấy được vẻ mặt của Sheena, nói tiếp, "Sheena, cô bảo Alise tìm hiểu xem, có phải nhân viên tài vụ hồi ấy làm thủ tục rút vốn cho Kiến Vũ bị nhà họ Lâm nắm được thóp không, đồng thời thông báo cho cục trưởng Trương, nếu người nhà họ Lâm tìm ông ta, ông ta cứ dây dưa thêm thời gian cho tôi, đừng vội từ chối, cũng đừng nhận lời ngay!"
"Vâng, thưa ông chủ."
"Còn nữa," Vương Thanh ngừng lại một chút, "Cô tìm hiểu xem có phải thái tử nhà họ Lâm đang ở trong nước hay không?"
"Ông chủ, ý anh là?
"Nhà họ Lâm đã dám đi nước cờ này, như vậy, quân then chốt là thái tử nhà họ phải ở đây, bởi vì người kí hợp đồng với Kiến Vũ là cậu ta, không phải Lâm.co. Nếu không phải thế, cô cho là con cáo già Lâm Thần kia còn chờ gì mà chưa động thủ? Ai chẳng biết cục trưởng Trương là quỉ hút máu lục thân (cha mẹ, vợ/chồng, anh em, con cái, ông bà, cha mẹ vợ/chồng) không nhận? Cho dù ông ta và Lâm Chấn là anh em đồng hao (vợ của họ là chị em ruột), lại coi như cùng họ, thế nhưng ông ta là kẻ chỉ biết đến tiền và quyền, muốn lấy tình cảm đến nhờ ông ta giúp, Lâm Thần cho rằng bây giờ còn là 10 năm trước sao?" Vương Thanh nói xong, hừ mũi cười một tiếng, Lâm Thần, xem ra nói ông là nhà giàu mới nổi là cất nhắc ông nhiều rồi. Kế tiếp, ông sẽ biết kẻ dám tính kế lên đầu một người không nên tính kế sẽ có kết cục thế nào, Lâm.co? Có còn lí do để tồn tại sao?
Sheena thấy Vương Thanh không định nói thêm gì liền cúi chào rồi đi ra ngoài. Lúc này, điện thoại trên bàn Vương Thanh reo vang, anh tiếp điện thoại, nghe được thanh âm bên trong đó thì cười hí mắt đầy ôn hòa, con ngươi màu lam long lanh những gợn sóng mỹ lệ, "Kiến Vũ, bảo bối, cuối cùng em cũng biết gọi cho anh, nhớ anh không?"
Đầu kia điện thoại, Kiến Vũ cầm ống nghe đen mặt, nếu không nể Phùng Thiếu Hoa đang đứng ngay bên cạnh, phỏng chừng cậu đã ném điện thoại xuống đất, sau đó dẫm thêm vài nhát cho bõ ghét!
Hít sâu một hơi, Kiến Vũ mở miệng, "Thanh, cha tôi bảo tôi hỏi anh xem, thứ bảy tuần này có muốn tới nhà tôi ăn một bữa cơm không?"
"Ăn cơm?"
"Phải" Kiến Vũ hơi buồn bực một chút, vì sao cha cậu luôn quan tâm đến chuyện cậu và Vương Thanh gần đây thế nào, đã bảo không có chuyện gì đâu, cậu cũng đâu phải con nít ranh vài tuổi đầu, cả ngày muốn quấn lấy nhau. Nhưng mà Kiến Vũ lại quên mất, trong mắt người khác, cậu đúng là một cậu nhóc mới mười mấy tuổi đầu thôi.
"Nếu anh bận rồi thì thôi!"
"Rỗi ấy mà," Vương Thanh vừa cười vừa nói, tiện tay lật lịch trên bàn, trang thứ 7 rõ ràng viết "hội nghị công ti", Vương Thanh nhìn thoáng qua, lấy bút đánh một dấu gạch chéo thật to, sau đó buông bút, lại cười cười, "Hôm đó anh chả có chuyện gì đâu. Ăn cơm trưa hay cơm tối? Hay là mời bác ra ngoài, chúng ta đi ăn, anh đặt chỗ trước?"
Kiến Vũ suy nghĩ một chút, "Thế cũng được, để mai tôi tới công ti anh, chúng ta bàn cụ thể hơn."
"Được"
Kiến Vũ buông điện thoại, quay lại đã thấy Phùng Thiếu Hoa tươi cười nhìn cậu, "Cha, cha nhìn gì con thế?"
Phùng Thiếu Hoa cười lắc đầu, không nói gì thêm, chỉ chắp tay sau lưng, vừa khẽ ngâm nga vừa đi ra ngoài, Kiến Vũ cào cào đầu, nghe cẩn thận một chút, thì ra Phùng Thiếu Hoa đang ngâm nga một đoạn kịch Hoàng Mai (một loại hí khúc của tỉnh An Huy có xuất xứ từ Hoàng Mai – Hồ Bắc), chim trên cây thành đôi thành cặp, vợ chồng cùng trông nom việc nhà!
Kiến Vũ phiền muộn rồi, này là chuyện gì xảy ra đây!