Nghỉ hè cấp ba, Lâm Đông Đông cùng với ba mẹ Tưởng quay về thôn.
Tưởng Hải Dương đã bị xử phán tù giam, bên cạnh đó, nhà họ Bàng còn đệ đơn tố tụng dân sự, phán nhà họ Tưởng bồi thường tiền chữa bệnh phí hồ lý cùng với cách loại phí dụng khác, tổng cộng 27 vạn nhân dân tệ.
Trước đó mời luật sư bào chữa cũng đã tốn không ít tiền, trải qua một loạt sự việc không hay, 27 vạn tiền bồi thường đối với ba mẹ Tưởng không khác nào chó cắn áo rách.
Phải biết rằng ở quê 10 vạn đã có thể mua được một ngôi nhà lầu cực kỳ lớn rồi.
Cho nên 27 vạn đối với người trong thôn mà nói thật sự là một số tiền lớn!
Tuy tiệm tạp hóa Hải Dương là nhà giàu số một số hai trong thôn, nhưng dù sao đây cũng chỉ là một vùng quê nhỏ mà thôi.
27 vạn này khiến ba mẹ Tưởng phải móc sạch tiền tích góp bao nhiêu năm qua, nhưng vẫn không đủ.
Ba Tưởng bán hết đất đai có thể bán, lại mượn thêm từ thân thích.
Người trong thôn đều nghe đến chuyện của Tưởng Hải Dương, biết nhà họ Tưởng bây giờ đang là lúc cần tiền.
Ba Tưởng mẹ Tưởng làm người nhân từ chính trực, vẫn luôn có được tình cảm của người trong thôn.
Vì vậy những người bình thường mua chịu vay tiền ở tiệm tạp hóa Hải Dương bây giờ cho dù phải đi mượn ở chỗ khác cũng đều đến trả nợ hết.
Những nhà khác hễ là có tiền dư có thể lấy ra được đều chủ động đến tận nhà cho mượn.
Còn nói với ba mẹ Tưởng không cần phải trả sớm, khi nào có thì lại nói.
Bọn Lưu Chấn Tiểu Ngũ nghe nói Tưởng Hải Dương xảy ra chuyện cũng đều quay về.
Hai người mặc dù ra ngoài làm việc nhưng thật sự không góp được bao nhiêu.
Lưu Chấn vẫn tính là nửa học sinh, hai năm qua tích góp được 4.000 đều đưa hết cho ba mẹ Tưởng.
Tiểu Ngũ cũng không có nhiều tiền, 5.000, chừa lại chút tiền sinh hoạt, còn lại đều lấy ra.
Ba Tưởng mẹ Tưởng nói gì cũng không chịu nhận tiền của hai người bọn họ, huống hồ nhà Lưu Chấn với nhà Tiểu Ngũ trước đó cũng đã đưa tiền tới rồi.
Nhưng Lưu Chấn Tiểu Ngũ chết sống gì cũng muốn ba mẹ Tưởng nhận, Tưởng Hải Dương là anh em chơi với bọn họ từ nhỏ đến lớn, khi còn bé bọn họ bị ai bắt nạt Tưởng Hải Dương luôn là người đầu tiên che chở bọn họ.
Hiện tại Tưởng Hải Dương xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ không giúp được cái gì, lo lắng cũng vô dụng, chỉ có chút tiền này mong có thể giúp đỡ ít nhiều.
Từ sau khi Tưởng Hải Dương bị kết án, ba Tưởng mẹ Tưởng đã già đi rất nhiều.
Trước mặt mọi người đều cố gắng chống đỡ, nhưng những đêm mất ngủ, mẹ Tưởng không biết đã khóc bao nhiêu lần.
Bây giờ nhìn những đứa trẻ Lưu Chấn Tiểu Ngũ hiểu chuyện như vậy, mẹ Tưởng lại không kìm được mà chảy nước mắt, cô không biết nói gì, chỉ có thể nói bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan, đều là những đứa trẻ ngoan!
Ba Tưởng cũng dùng phương thức đàn ông biểu đạt vỗ vai Lưu Chấn, nói bọn họ đều là anh em tốt của Tiểu Dương.
Ba Tưởng là trụ cột trong nhà, khó khăn hơn nữa cũng chỉ yên lặng gánh.
Con trai xảy ra chuyện, trong nhà vẫn phải tiếp tục chống đỡ, chỉ cần người một nhà vẫn còn, thì luôn có hy vọng.
Kỳ thực Tưởng Hải Dương rất giống ba hắn, có tinh thần trách nhiệm, luôn có thể khiến người khác cảm thấy an toàn.
Lâm Đông Đông trước khi về thôn, vết thương cũng đã đỡ hơn, thạch cao trên tay trái cũng đã được gỡ.
Bà ngoại ở nhà nghe nói Tưởng Hải Dương vì Lâm Đông Đông mà đánh người thành tàn phế, bị ngồi tù, suốt khoảng thời gian đó đều lo lắng suốt ruột, suýt nữa là bị bệnh một trận.
Lâm Đông Đông về thôn, bà ngoại càng đau lòng không nguôi.
Một đứa trẻ tốt như Tưởng Hải Dương vậy mà phải ngồi tù, Lâm Đông Đông cũng gầy không ra hình dáng, haiz, sao lại xảy ra tai họa như này chứ!
Bà ngoại nghe đến chuyện nhà họ Tưởng cần tiền, mở ngăn kéo nhỏ kiếm hồi lâu, đếm đi đếm lại.
Ngoại trừ số tiền mẹ Lâm gửi cho Lâm Đông Đông, bà ngoại còn lấy hết tiền mình tích góp được, đưa cho Lâm Đông Đông mang đến nhà họ Tưởng.
Từ khi Tưởng Hải Dương xảy ra chuyện, Lâm Đông Đông gần như không còn cười nữa.
Hai tháng nay, cậu không biết làm sao mình có thể trải qua được.
Mỗi ngày hệt như xác chết biết đi, ngủ không được, ăn không ngon.
Trong lòng chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là Tưởng Hải Dương sẽ bị kết áo bao lâu.
Đợi đến khi có phán quyết cuối cùng, cậu cảm giác trời đất giống như sụp đổ.
Chín năm sáu tháng, tổng cộng 114 tháng, 34 20 ngày.
Lâu như vậy.
Tưởng Hải Dương năm nay 19 tuổi, chín năm sáu tháng này, là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của một cuộc đời.
Tưởng Hải Dương làm sao mà qua nổi đây.
Cậu, làm sao mà qua nổi đây.
Lúc ở nhà, Lâm Đông Đông cố gắng để cho mình trông bình thường một chút, không muốn để bà ngoại lại phải bận lòng.
Bà ngoại đau lòng cậu gầy đi, ngày nào cũng nấu những món cậu thích, để cậu ăn nhiều thêm một chút.
Mặc dù không có khẩu vị nhưng cậu vẫn cố ăn để bà ngoại được an tâm.
Chỉ là bên cạnh không có Tưởng Hải Dương, thôn này cũng trở nên thật yên tĩnh.
Những lúc không làm gì Lâm Đông Đông sẽ chạy lên đỉnh núi, ngồi trên đó ngẩn người.
Trên núi có rất nhiều ký ức, mùa hè, cậu cùng Tưởng Hải Dương luôn đứng trên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn, những đám mây đỏ tía phủ kín nửa bầu trời, Tưởng Hải Dương sẽ ở bên trong ánh hào quang, nhẹ nhàng hôn cậu.
Còn có Tết Trung Thu, hai người lên đây ngắm trăng.
Năm Tưởng Hải Dương lần đầu tổ chức sinh nhật cho cậu đã dẫn cậu lên đây chơi trượt tuyết, năm nay cậu 18 tuổi, Tưởng Hải Dương lại dẫn cậu lên núi, đốt bông pháo hoa đẹp nhất cho cậu.
Lâm Đông Đông ngồi trên đỉnh núi hóng gió, trên trán lấm tấm mồ hôi, nước mắt yên lặng rơi.
Trời hoàng hôn vẫn như vậy, chân trời phủ đầy mây tía đẹp như cũ.
Nhưng mà, cái người dịu dàng hôn cậu kia, lại không còn ở đây.
Lâm Đông Đông ngày nào cũng đến tiệm tạp hóa Hải Dương, có chuyện cần làm cậu đều sẽ giành làm giúp ba mẹ Tưởng.
Tưởng Hải Dương không ở đây, cậu muốn thay Tưởng Hải Dương chăm nom ba mẹ.
Mặc dù bây giờ cậu còn chưa có năng lực gì, thế nhưng cạu sẽ cố gắng.
Hôm nay Lâm Đông Đông làm xong chuyện ở tiệm tạp hóa lúc chuẩn bị về thì Điền Thu Sinh đến.
Lâm Đông Đông hỏi thăm Điền Thu Sinh một chút, nhưng Điền Thu Sinh lại nhìn chằm chằm cậu không trả lời.
Cậu tưởng Điền Thu Sinh biết Tưởng Hải Dương vì cậu mà đánh nhau đến ngồi tù cho nên trách mình.
Cậu cũng không nói gì nữa, quay người đi.
Điền Thu Sinh nhìn chằm chằm Lâm Đông Đông bóng lưng, trong mắt là tức giận, là đố kị, là phẫn hận.
Nhà cậu ta nghèo, những ngày qua thật vất vả mới thu xếp được chút tiền, bây giờ muốn mang đến cho ba mẹ Tưởng Hải Dương.
Cậu ta mỗi ngày đều lên trấn làm việc vặt, những ngày qua đây là lần đầu tiên chạm mặt Lâm Đông Đông.
Điền Thu Sinh biết Tưởng Hải Dương là vì Lâm Đông Đông mới đánh nhau đến ngồi tù, vậy mà cái tại họa Lâm Đông Đông này còn suốt ngày chạy đến nhà họ Tưởng!
Cậu ta nhất thời cảm xúc hỗn loạn, tức giận che mắt.
Từ năm đầu tiên Lâm Đông Đông đến thôn ấy, Tưởng Hải Dương bắt đầu không còn giống như xưa.
Trước đó Tưởng Hải Dương đều chơi đùa cùng bọn họ, Tưởng Hải Dương còn từng đánh nhau vì cậu ta.
Nhưng sau khi Lâm Đông Đông đến, Tưởng Hải Dương đi chỗ nào cũng muốn dẫn Lâm Đông Đông theo, cả ngày đều ở cạnh Lâm Đông Đông.
Hơn nữa cậu ta phát hiện, Tưởng Hải Dương đối xử với Lâm Đông Đông cực kỳ tốt, khác với cái tốt khi đối xử với người khác.
Tưởng Hải Dương nói chuyện với Lâm Đông Đông rất dịu dàng, Lâm Đông Đông có chút chuyện gì Tưởng Hải Dương sẽ là người đầu tiên phát hiện.
Lúc Lâm Đông Đông cười, Tưởng Hải Dương cũng sẽ không kìm được cười theo, Lâm Đông Đông đi tới nơi nào, ánh mắt Tưởng Hải Dương sẽ theo đến đó.
Mãi đến tận mùa hè năm ấy, bọn họ đi cùng nhau tới bờ Tây bắt vịt trời ngắm đom đóm.
Trong lúc vô tình cậu ta nhìn thấy phía sau bụi cậy, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông vậy mà đang ôm lấy nhau hôn môi.
Lúc đó cậu ta rất sợ hai lén lút chạy về, không dám nhìn tiếp nữa.
Sau khi về cậu ta mới nghĩ rõ ràng, thảo nào Tưởng Hải Dương lại tốt với Lâm Đông Đông như vậy, thì ra Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đang yêu nhau, bởi vì yêu nhau mới có thể hôn môi.
Cùng lúc đó, cậu ta cũng hiểu rõ lòng mình.
Nếu như Tưởng Hải Dương đối với cậu ta, cũng giống như với Lâm Đông Đông như vậy thì thật tốt.
Nhưng sau khi biết được bị mật này, cậu ta vẫn luôn giấy trong lòng, không nói với bất kỳ ai.
Chưa từng nghe đến chuyện nam với nam yêu nhau, cậu ta biết chuyện này hẳn là không tốt, không thể nói.
Tuy rằng cậu ta chán ghét Lâm Đông Đông, thế nhưng cậu ta không thể hại Tưởng Hải Dương.
Nhưng cậu ta không hại Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương lại bị Lâm Đông Đông hại!
Tưởng Hải Dương lại vì Lâm Đông Đông mà phải chịu gần mười năm tù!
Sau khi biết chuyện này cậu ta vừa lo lắng vừa tức giận, hôm nay lại còn thấy Lâm Đông Đông đến đây, cậu ta quả thật tức muốn chết!
Điền Thu Sinh đẩy cửa đi vào trong tiệm tạp hóa, trong nhà không còn người khác, chỉ có ba Tưởng mẹ Tưởng ở đó.
Cậu ta trước tiên để tiền xuống, không chờ ba mẹ Tưởng nói gì đã mở miệng: "Sau này đừng để Lâm Đông Đông đến đây nữa, nếu không phải vì cậu ta Tưởng Hải Dương cũng không xảy ra chuyện!"
Mẹ Tưởng vội vàng giải thích, "Không trách Đông Đông được, là do người khác chọc đến Dương Dương trước."
Điền Thu Sinh nghe mẹ Tưởng gọi Lâm Đông Đông thân thiết như vậy thì càng thêm tức giận hơn.
"Các người căn bản không biết cái gì hết!" cậu ta siết nắm đấm bật thốt lên, "Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương yêu nhau!"
Ba Tưởng mẹ Tưởng ngẩn ra, như là không hiểu những lời này của cậu ta có ý là gì.
Mẹ Tưởng mở miệng trước, "Cháu nói cái gì? Ai yêu ai?"
Điền Thu Sinh nói đến đây không biết là tức giận nhiều hơn hay đố kỵ nhiều hơn.
Chuyện này cậu ta đã giữ rất lâu, nếu mở miệng rồi thì không nhịn nữa.
"Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương yêu nhau!" Điền Thu Sinh nói chắc nịch, "Mùa hè năm lớn 7 lúc đến bờ Tây bắt vịt trời ấy, cháu đã nhìn thấy hai người họ hôn môi.
Trước tết năm nay, lúc đến phòng nhỏ sân sau, cháu còn nhìn thấy Lâm Đông Đông ngồi trong ngực Tưởng Hải Dương nữa!"
Chuyện này giống hệt như sấm sét giữa trời quang, ba Tưởng mẹ Tưởng nhất thời đều không nói được lời nào.
Sau một hồi sững sờ, ba Tưởng lạnh lùng nói, "Đừng có nói lung tung, chuyện này không thể nào!"
"Cháu không nói lung tung, cháu cũng không nói với ai khác," Điền Thu Sinh kích động đến mặt đỏ rần, "Đều là do Lâm Đông Đông, nếu không Tưởng Hải Dương cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!"
"Được rồi!" mẹ Tưởng quát ngắt lời cậu ta, "Cháu về nhà trước đi."
Ba Tưởng nhét tiền lúc nãy Điền Thu Sinh để xuống vào túi cậu ta, "Cháu về nhà đi, sau này đừng nói lung tung."
Điền Thu Sinh nói tiền này là muốn giúp Tưởng Hải Dương, thế nhưng ba Tưởng me Tưởng nói cái gì cũng không nhận.
Cuối cùng Điền Thu Sinh thấy ba Tưởng mẹ Tưởng đều lạnh mặt, chỉ đành cầm tiền ra về.
Điền Thu Sinh vừa đi, ba Tưởng lập tức đóng cửa lại, mẹ Tưởng ngồi sau quầy che mặt khóc nức nở.
Vốn Tưởng Hải Dương bị ngồi tù cô đã đau khổ lắm rồi, không ngờ còn cả chuyện khó mà tin nổi này nữa!
Chuyện Điền Thu Sinh nói, tám chín phần mười hẳn là thật sự.
Cũng giống như những đứa trẻ khác trong thôn, Điền Thu Sinh cũng chơi với Tưởng Hải Dương từ nhỏ tới lớn, ba Tưởng mẹ Tưởng cũng biết đứa trẻ nào như thế nào.
Điền Thu Sinh không hay nói, nhát gan, cũng sẽ không nói dối những chuyện không có thật.
Nếu Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương thật sự không có gì, cậu ta tuyệt đối sẽ không dám nói vậy!
Ba Tưởng mẹ Tưởng tỉ mỉ nhớ lại biểu hiện của Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông, càng nghĩ càng hoảng sợ.
Tưởng Hải Dương đối xử với Lâm Đông Đông đúng thật không giống bình thường, hai người giống như không thể tách rời, ngày nào cũng phải ở bên nhau, Tưởng Hải Dương cũng rất để bụng những chuyện bà ngoại của Lâm Đông Đông...
Bọn họ lại nghĩ đến lúc Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông những lúc cạnh nhau thái độ biểu cảm, Tưởng Hải Dương chăm sóc Lâm Đông Đông tỉ mỉ thế nào, đủ loại chi tiết nhỏ...
Trước đây bọn họ chỉ cho là Tưởng Hải Dương xem Lâm Đông Đông thành em trai ruột, nhưng bây giờ nhìn từ góc độ khác, chẳng khác nào là người yêu!
Lẽ nào tất cả những chuyện này đều là bởi vì quan hệ đó của hai người? Đứa con trai tốt đẹp như vậy của bọn họ, vậy mà, yêu đương cùng với một đứa con trai?
Sau đó Lâm Đông Đông lại đến tiệm tạp hóa Hải Dương, mẹ Tưởng im lặng quan sát cậu, càng nghĩ càng thấy chuyện này thật hoang đường, làm sao có thể là thật được?
Ba Tưởng trước sau đều không nói gì, sống gần nửa đời người, chuyện lạ nào mà chưa được nghe.
Dù lý trí ông phân tích lời Điền Thu Sinh nói có lẽ không phải giả, nhưng ông vẫn không có cách nào để tin, chuyện này sao có thể xảy ra với con trai ông.
Lâm Đông Đông cũng cảm thấy được một chút thay đổi, mẹ Tưởng dường như lạnh lùng với cậu hơn rất nhiều, còn luôn dùng một ánh mắt khó lý giải để nhìn cậu.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, Lâm Đông Đông lại theo thường lệ đi đến tiệm tạp hóa Hải Dương xem, có chuyện gì cậu có thể giúp đỡ được không.
Ba Tưởng ở trước cửa lái xe, chuẩn bị lên thành phố nhập hàng.
Trước đó bận rộn chuyện hầu tòa, tiệm tạp hóa không có ai trông, nhiều đồ không kịp bán đã bị hỏng hết, còn một ít dầu, muối, dấm chua,..
người trong thôn hay mua cũng hết.
Mặc dù trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng tiệm tạp hóa vẫn phải buôn bán như trước, cuộc sống cũng phải trôi qua.
Dù sao còn nợ người ta rất nhiều tiền, huống chi Tưởng Hải Dương giờ ngồi tù, đến khi ra cũng phải gần 30 tuổi, cái gì cũng không có sao được, bọn họ cũng phải tính toán lo lắng cho con trai sau khi ra tù nữa.
Lâm Đông Đông vội vàng nói với ba Tưởng cậu cũng muốn đi cùng, có thể giúp ông chuyển hàng các thứ.
Trước đây Tưởng Hải Dương còn ở nhà, hắn đều sẽ đi theo giúp ba Tưởng nhập hàng.
Mẹ Tưởng đứng trước cửa liếc nhìn Lâm Đông Đông một cái, lạnh nhạt nói" "Không cần, cháu về đi."
Lâm Đông Đông sững sờ nhìn mẹ Tưởng lại ngoan ngoãn cười, nói: "Không sao, cháu đi cùng cũng có thể giúp được mà."
Ba Tưởng lặng lẽ thở dài, "Không cần, hàng không nhiều, cháu đi về trước đi."
Lâm Đông Đông nhìn ba Tưởng lại nhìn mẹ Tưởng một chút, chậm chạp gật đầu, vẫn cười ngon ngoãn như trước: "Được, vậy cháu về trước, chiều lại đến giúp chú giỡ hàng, cháu về nha dì."
Mẹ Tưởng nhìn bóng lưng gầy gò của Lâm Đông Đông, sốt ruột thở dài.
Haiz, rõ ràng đều là những đứa trẻ ngoan, sao có thể...!Đây là cái nghiệt gì chứ!.