Sáng hôm sau ngay khi ánh nắng đầu tiên len qua rèm cửa chiếu vào trong phòng Tưởng Hải Dương đã dậy trước.
Lâm Đông Đông còn vùi trong ngực hắn ôm chặt lấy eo hắn ngủ say.
Hai người trơn tuột dính sát vào nhau, nơi làn da tiếp xúc đổ chút mồ hôi.
Tưởng Hải Dương mặt mày cong cong nhìn Lâm Đông Đông ngủ một chốc, sau đó dịu dàng hôn lên trán cậu, chuẩn bị xuống giường đi mua đồ ăn sáng.
Hắn cẩn thận rút cánh tay đang bị Lâm Đông Đông gối ra, lại kéo cánh tay Lâm Đông Đông đang khoác trên eo mình xuống.
Nhưng vừa mới ngồi dậy Lâm Đông Đông đã tỉnh.
"Anh?" Lâm Đông Đông lại ôm lấy eo hắn, híp mắt mơ màng hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Tưởng Hải Dương vội vàng nằm lại về trong chăn, ôm Lâm Đông Đông vào lòng hôn lấy hôn để, "Anh đi mua đồ ăn sáng, Đông Bảo Nhi cứ ngủ đi."
"Ò." Lâm Đông Đông nhắm mắt hôn lung tung trên mặt Tưởng Hải Dương một cái, "Về nhanh nha."
"Ừm." Tưởng Hải Dương xoa xoa bờ mông trơn tuột của Lâm Đông Đông, dịu dàng hỏi: "Đông Bảo Nhi muốn ăn cái gì?"
"Xem thử bác bán cháo đại tra có ở dưới lầu nữa không, nếu có thì mua cháo ăn đi."
Tưởng Hải Dương mỉm cười, "Vậy nếu không có thì ăn gì?"
Lâm Đông Đông nghĩ một lát, dùng trán cọ cọ mặt Tưởng Hải Dương, "Em muốn ăn đậu hũ sốt tương."
"Được." Tưởng Hải Dương hôn một cái lên chóp mũi hắn, "Bé cưng ngủ đi, lát nữa về anh gọi em dậy."
Tưởng Hải Dương dém chăn cho Lâm Đông Đông, đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó mắc áo quần.
Lâm Đông Đông bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường, mái tóc lộn xộn ngổn ngang trên đầu, nói với vẻ ngái ngủ, "Mặc quần áo tử tế vào, ngoài trời lạnh lắm."
"Biết rồi," Tưởng Hải Dương kéo dây kéo áo khoác lông lên, "Đông Bảo Nhi ngủ đi."
"Không." Lâm Đông Đông bướng bỉnh nói, sợi tóc trên đầu vì cậu nói chuyện mà run lên một cái, "Anh đội mũ lên đi, em nhìn anh!"
Tưởng Hải Dương lúc nào cũng ỷ vào mình trẻ khỏe thân nhiệt cao, ngày đông cũng không mặc đồ đội mũ tử tế, áo cũng không chịu kéo khóa.
Lâm Đông Đông không biết nhắc nhở hắn bao lần, đừng có nghĩ cơ thể khỏe mạnh thì không lo lắng, lỡ ngày nào đó bị bệnh thì phải làm sao!
Tưởng Hải Dương mặc áo quần đầy đủ, đội mũ ngay ngắn xong thì nhào lên giường hôn Lâm Đông Đông một cái, "Mặc hết rồi, vợ bé nhỏ cứ yên tâm ~"
"Cút!"
"Ha ha ha ~" Tưởng Hải Dương hí ha hí hửng ra cửa.
Đã vào tháng chạp, bên ngoài trời rét căm căm, hơi thở phả ra hóa thành làn khói mờ quẩn quanh mũi miệng, chốc lát sau lại kết thành sương lạnh trên lông mày.
Dưới lầu không thấy bác bán cháo đại tra, Tưởng Hải Dương đi rất xa mới tìm được chỗ có bán đậu hũ sốt tương.
Vốn phía sau khách sạn có một quán bán đồ ăn sáng có đậu hũ sốt tương, bánh quẩy lúc trời còn chưa vào đông hắn với Lâm Đông Đông có đến ăn một lần.
Nhưng lúc nãy Tưởng Hải Dương tới thì thấy quán đã không còn, mà đổi thành tiệm giặt ủi.
Lúc Tưởng Hải Dương xách theo đậu hũ với bánh rán ngọt chạy về đến khách sạn, Lâm Đông Đông cũng đã dậy rồi.
Cậu chỉ mặc áo len với một chiếc quần lót nằm úp sấp trên bệ cửa sổ chờ.
"Sao giờ mới về?" Tưởng Hải Dương cả người mang đầy hơi lạnh đi vào phòng, Lâm Đông Đông vội vàng chạy tới, nắm tay hai bàn tay đỏ bừng vì lạnh của Tưởng Hải Dương xoa xoa, rầu rĩ nói: "Quên không nhắc anh đeo bao tay, lạnh lắm đúng không?"
"Không lạnh." Tưởng Hải Dương để đậu hũ sốt tương với bánh rán xuống bàn nhỏ đầu giường, cởi áo khoác với mũ ra, "Quán bán đậu hũ sốt tương sau khách sạn đóng cửa rồi, anh đi chỗ khác mua."
"Vậy thì có gì ăn nấy thôi!" Lâm Đông Đông đi tới lau mặt cho Tưởng Hải Dương, hơi sương phủ đầy lông mày hóa thành nước, "Thảo nào em còn nghĩ sao anh đi lâu vậy mà chưa thấy về."
Tưởng Hải Dương cười hôn cậu một cái, "Anh cũng muốn ăn đậu hũ sốt tương, nhanh lại ăn đã, đi cả đường sắp nguội rồi."
Lâm Đông Đông bĩu môi, vừa đi theo vừa nhón chân hôn một cái lên chóp mũi Tưởng Hải Dương, lại nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn nhét vào trong người mình.
"Đông Bảo Nhi," Tưởng Hải Dương vội vàng rút tay mình ra khỏi tay Lâm Đông Đông, "Lạnh lắm! Anh không thấy lạnh, em nhanh ăn đi."
Lâm Đông Đông không chịu nghe, còn dùng sức kéo tay hắn dán lên bụng nhỏ nóng hổi của mình.
"Bé ngoan anh thật sự không thấy lạnh," Tưởng Hải Dương ôm Lâm Đông Đông vào trong ngực khóa lại, không cho cậu tiếp tục lộn xộn, "Anh đi rửa tay bằng nước ấm một lát là không sao nữa, bé cưng ăn trước đi, ngoan."
Lâm Đông Đông bĩu môi, "Hai chúng ta cùng ăn."
Tưởng Hải Dương hết cách chỉ có thể đi vào nhà vệ sinh rửa tay bằng nước ấm.
Lâm Đông Đông kề sát trên lưng hắn hệt như trẻ song sinh dính liền.
Tưởng Hải Dương được Lâm Đông Đông quấn lấy thì vui sướng không thôi, rửa tay xong lập tức quay người nâng mông Lâm Đông Đông bế cậu lên giường gặm cắn một trận.
Ánh nắng dịu dàng ngày đông chiếu vào đầu giường, trong phòng vang lên tiếng cười giòn giã, hai người đùa giỡn lăn lộn trên giường hồi lâu, bờ mông trắng mịn của Lâm Đông Đông bị gặm ra mấy quả dâu tây!
Năm nay tết xuân sớm, nghỉ đông được hơn mười ngày là đến tết Nguyên Đán.
Trong thôn vẫn như cũ, gần đến giao thừa nhà nhà bắt đầu đi sắm tết.
Đời sống các hộ trong thôn hai năm qua dần được cải thiện, hơn nữa năm năm nay được mùa, kinh tế cũng dư dả hơn, đến tết cũng muốn mua gì đó ngon ngon về đón tết.
Việc buôn bán của tiệm tạp hóa Hải Dương năm nay cũng phát đạt hơn, thịt lợn nhập về hai con, rau quả thì từng thùng từng thùng, càng khỏi kể đến hạt dưa đồ uống linh tinh.
Không ít người trong thôn đã sớm dặn ba Tưởng nhập hàng tết nhiều chút, có nhiều người dù muốn vào thành phố sắm đồ tết nhưng gặp trời mưa tuyết cũng lười đi.
Buổi chiều ngày 28 tháng chạp, tiệm tạp hóa Hải Dương náo nhiệt vô cùng, trong nhà ngoài nhà tấp nập người, người mua thịt người mua cá, bận rộn không ngớt.
Lâm Đông Đông cũng đến giúp đỡ trông hàng, nhiều người thì lắm rắc rối, lỡ bị mất hàng hóa gì đó.
Những ngày tết bia rượu là thực phẩm quan trọng nhất, bình thường không có chuyện gì cũng làm mấy chén, huống chi là tết nhất.
Mua sỉ là rẻ nhất, một can nhựa cao tầm một mét, ai muốn mua thì chuẩn bị chai, mua bao nhiêu thì rót vào chai đã chuẩn bị, người lớn tuổi trong thôn đều thích mua thế này.
Lâm Đông Đông đứng bên thùng rượu, chỗ này là góc tường thuận tiện để quan sát hàng hóa cả phòng nhất, cũng có thể giúp rót rượu cho người ta.
Có một ông cụ sống một mình run rẩy đi vào, cầm chai thủy tinh đến mua rượu.
Chai không lớn nhưng cũng có thể đựng được hơn cân (½) rượu.
Lâm Đông Đông rót rượu vào chai xong thì đưa cho ông cụ, ông cụ run rẩy vặn nắp chai lại nhưng không biết cầm thế nào mà cái chai trượt khỏi tay rơi xuống đất.
Lâm Đông Đông lanh tay lẹ mắt muốn đỡ chai rượu thế nhưng không kịp, còn bị rượu trong chai văng ra dính không ít lên áo lông.
Cái chai rơi xuống đất vỡ tan, ông cụ vỗ đùi than tiếc.
Tưởng Hải Dương nghe thấy tiếng động lập tức chạy từ trong quầy ra, kéo cánh tay Lâm Đông Đông kiểm tra từ trên xuống dưới, hỏi cậu có bị thủy tinh cắt ở đâu không.
Lâm Đông Đông vội vàng nói không sao, rút tay mình khỏi tay Tưởng Hải Dương.
Ông cụ còn đang đau lòng rượu của mình, mà hai đứa nhóc bọn cậu còn ở cạnh liếc mắt đưa tình thì sao được!
Ba Tưởng cũng đi tới hỏi có chuyện gì, ông tìm một chai nước khoáng rót cho ông cụ một chai rượu khác, không lấy tiền.
Ba Tưởng mẹ Tưởng đều là người tốt, người nghèo trong thôn quanh năm đều mua chịu ở tiệm tạp hóa Hải Dương.
Có khi đầu năm ghi nợ cuối năm bán bắp mới có tiền trả.
Ba Tưởng mẹ Tưởng vẫn ghi vào sổ nợ cho người ta mượn, trừ những người có ý chơi xấu, mẹ Tưởng đều nhớ hết.
Nếu có những gia đình thật sự khó khăn, lỡ qua một năm vẫn chưa trả được thì ba Tưởng mẹ Tưởng vẫn không thúc giục gì.
Giống như ông cụ đơn thân này cũng vậy, không con cái không bạn già, cả năm chỉ có thể hy vọng vào một mảnh đất nhỏ.
Một cân rượu đế cũng là tiền, cuối năm giao thừa thật không muốn ông cụ phải tủi thân buồn khổ, ba Tưởng làm vậy cũng coi như hiếu kính người già.
Tưởng Hải Dương dẫn Lâm Đông Đông ra sân sau thay quần áo, áo lông bị ướt một mảng lớn, Tưởng Hải Dương sợ Lâm Đông Đông bị cảm lạnh, hơn nữa mùi rượu đế rất nồng, không dễ ngửi.
Lâm Đông Đông nói muốn về nhà bà ngoại thay, đồ của Tưởng Hải Dương lớn quá cậu mặc không vừa.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương không cho, nói trong tiệm còn chưa hết bận, không cho Lâm Đông Đông về.
Hai người đi vào phòng nhỏ Tưởng Hải Dương tìm trong tủ quần áo một cái áo len màu trắng, là đồ mẹ Tưởng mua cho hắn cách đây không lâu.
Lâm Đông Đông mặc áo vào, chiếc áo dài che quá mông cậu, nhưng vẫn rất đẹp, áo màu trắng thuần cổ cao, chỗ eo còn có họa tiết cây gai dầu.
"Đông Bảo Nhi," Tưởng Hải Dương ngồi trên giường kéo Lâm Đông Đông qua ngồi trên đùi hắn, "Em mặc đồ màu trắng nhìn rất đẹp."
Lâm Đông Đông ôm cổ hắn cười hỏi: "Cái nào đẹp?"
"Cái nào cũng đẹp." Tưởng Hải Dương ôm eo Lâm Đông Đông, nghiêng đầu hôn một cái trên mặt cậu, cười hì hì nói: "Giống hệt như Tiểu Bạch anh nuôi trước đây, em còn trắng hơn cả Tiểu Bạch nữa."
Lâm Đông Đông cười khúc khích đang định nói gì đó thì cửa đột nhiên bị đẩy ra!
Lâm Đông Đông sợ hết hồn, ngay lập tức nhảy xuống khỏi người Tưởng Hải Dương.
Cậu hoảng hốt nhìn về phía cửa, là Điền Thu Sinh.
Hai người vốn chỉ định thay quần áo nên không khóa cửa.
Tưởng Hải Dương trước tiên kéo Lâm Đông Đông ra phía sau mình che chở, xoa đầu cậu an ủi, sau đó quay đầu nhìn Điền Thu Sinh đứng trước cửa: "Mày làm gì vậy?"
Lúc nãy khoảnh khắc Điền Thu Sinh đẩy cửa ra Lâm Đông Đông đã lập tức nhảy xuống khỏi người Tưởng Hải Dương, cũng không biết Điền Thu Sinh có nhìn thấy cái gì không.
Mặt Điền Thu Sinh không chút biểu cảm, chỉ nhìn một vòng quanh Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông, sau đó nhỏ giọng nói với hắn: "Mẹ anh bảo anh nhanh ra ngoài hỗ trợ."
Tưởng Hải Dương nhìn chằm chằm cậu ta mấy giây, khẽ gật đầu, "Biết rồi."
Điền Thu Sinh liếc mắt nhìn Lâm Đông Đông một cái, sau đó quay đi.
Tưởng Hải Dương lập tức xoay người lại ôm Lâm Đông Đông vào lòng, xoa gáy cậu dịu dàng an ủi: "Đông Bảo Nhi đừng sợ, không sao, cậu ta không nói gì lung tung đâu."
Tim Lâm Đông Đông vẫn đập thình thịch, lúc nãy nghe thấy tiếng mở cửa còn tưởng là mẹ Tưởng hay ba Tưởng, tóc gáy trên người dựng đứng hết cả lên!
Mặc dù nói sớm muộn gì cũng sẽ thẳng thắn mọi chuyện với ba Tưởng mẹ Tưởng, nhưng cậu thật sự không muốn hiện tại bị phát hiện theo cách này.
"Đông Bảo Nhi đừng sợ." Tưởng Hải Dương ôm chặt Lâm Đông Đông, tiếp tục dỗ dành an ủi, "Quá lắm thì ba mẹ sớm biết chuyện, nhưng có anh ở đây, em đừng sợ.
Điền Thu Sinh cũng sẽ không nói gì lung tung đâu, hơn nữa ban nãy hai chúng ta cũng không làm cái gì hết."
"Ừm," Lâm Đông Đông cọ cọ cổ Tưởng Hải Dương, nhắm mắt nhẹ giọng nói, "Em không sợ."
Nếu mà thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì cũng hết cách, đành phải đối mặt.
Chỉ cần ở bên Tưởng Hải Dương, cậu sẽ không sợ gì hết.
Lúc hai người đi ra nhà trước Điền Thu Sinh đã về rồi.
Mẹ Tưởng kêu hai người bọn họ nhanh tới giúp một tay, thay bộ đồ Bắc Kinh làm sao?(?)
Hết thảy đều rất bình thường, xem ra Điền Thu Sinh không nói cái gì.
Lâm Đông Đông thở phào nhẹ nhõm, dù sao thuận theo kế hoạch cũng tốt hơn nhiều.
Tất bật đến tận giờ cơm chiều, trời cũng đã tối, tiệm tạp hóa Hải Dương lúc này mới xem như vãn khách.
Ba Tưởng cả ngày hôm nay chưa được ngồi một lần, liên tục ra ra vào vào khuân đồ, bây giờ mới xem như ngơi tay ông vội vàng chạy vào quầy ngồi nghỉ một lát.
Mẹ Tưởng cũng ngồi trong quầy uống nước, mắt không rời sổ sách, nói lại tình hình xuất nhập hàng hóa của ngày hôm nay.
Bây giờ gần như là không có chuyện gì nữa, Lâm Đông Đông cười hì hì chào hỏi ba mẹ Tưởng nói phải về nhà ăn cơm.
Mẹ Tưởng cười híp mắt kêu Lâm Đông Đông ở lại đây ăn, giúp đỡ cả ngày trời, cũng nên đãi cậu một chút ~"
Lâm Đông Đông vội vã xua tay, nói mình chỉ đứng trông đồ thôi chứ cũng không giúp được cái gì, hơn nữa phải về ăn cơm với bà ngoại.
Tưởng Hải Dương vốn cũng muốn giữ Lâm Đông Đông ở lại nhưng giờ hai người cả năm đều ở trên thành phố học, nghỉ hè cũng chỉ được một tháng, Lâm Đông Đông muốn ở bên bà ngoại nhiều hơn cũng đúng.
Hắn biết người già thường thích quây quần náo nhiệt, thích được có người ở bên.
Cho nên hắn cũng thường xuyên sang nhà bà ngoại, cùng Lâm Đông Đông bầu bạn trò chuyện với bà.
Ba Tưởng cầm lấy ly nước mẹ Tưởng đưa uống một ngụm hào hứng nói chờ Tưởng Hải Dương lên lớp 12 gia đình ta sẽ mở siêu thị nhỏ trên thành phố.
Lần trước đi đến Nhất Trung với mẹ Tưởng thăm Tưởng Hải Dương ông đã cẩn thận thăm dò hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy mở một siêu thị gần đó cũng rất được.
Lần đầu tiên đưa Tưởng Hải Dương đi nhập học ông đã có ý tưởng này, chờ sang năm sẽ tính toán kỹ hơn một chút.
Mùa thu năm nay Tưởng Hải Dương sẽ lên lớp 12, lúc đó ông với mẹ Tưởng đến đó mở siêu thị, cũng để Tưởng Hải Dương khỏi phải trọ ở trường, dù sao ở nhà vẫn tốt hơn.
Lâm Đông Đông nghe vậy thì rất vui vẻ, xem ra tiệm tạp hóa Hải Dương thật sự muốn phát triển lớn mạnh.
À quên, nếu mà tiến quân lên thành phố vậy thì phải gọi là siêu thị Hải Dương.
Tưởng Hải Dương cũng vui, ba hắn vẫn luôn mong muốn mở chi nhánh trên trấn, mà mong muốn này sắp trở thành hiện thực rồi ~
Hơn nữa đến lúc đó hắn lại đón Lâm Đông Đông đến ở cùng, không cần phải chen chúc trong ký túc xá nữa.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, yên lặng mỉm cười.
Cuộc sống thật tươi đẹp, tương lai ngập tràn hy vọng.
Lời editor: Tui xoá lời note chỉ uo trên wordpress lúc trước rồi, mặc dù có tác dụng thật nhưng tui lười quá, wordpress không hợp với đứa lười như tui.
(⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄ (⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄ (⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄.