Tình Yêu Thôn Quê

Chương 72






Mùa đông ngày ngắn đêm dài, bên ngoài trời đã tối đen.
Trong phòng vang vọng tiếng khóc khàn khàn, còn cả từng tiếng hừ nhẹ vì sảng khoái.
Chiếc giường vang lên tiếng cót két theo từng trận đong đưa, đôi cẳng chân trắng nõn thon dài của Lâm Đông Đông khoát lên vai Tưởng Hải Dương, lắc lư theo từng nhịp thúc dữ đội của hắn.
Lâm Đông Đông đã bắn ba lần, cơ thể bây giờ rất mẫn cảm.
Mặc dù cậu đã bắn ba lần, nhưng đây mới chỉ lần hiệp thứ hai của cậu với Tưởng Hải Dương.
Xong hiệp thứ nhất Tưởng Hải Dương vẫn còn thòm thèm chưa thỏa mãn, hai người lâu lắm mới được thân thiết một phen, một hiệp làm sao đủ.
Tinh dịch của Lâm Đông Đông có hơi loãng sau khi bắn ra ba nháy, nhưng lỗ nhỏ mới bị đâm bắn một lần vẫn đang ở trạng thái tốt nhất, mỗi lần hắn đâm ngón tay vào, lỗ nhỏ sẽ ngay lập tức xoắn chặt hắn.
Cho nên Tưởng Hải Dương đã dùng hết kỹ thuật dụ dỗ cậu hôn cả người từ trong ra ngoài, cứ thế bắt đầu hiệp hai.
"Ư...!ha, ưm..." Lâm Đông Đông đong đưa theo từng cú thúc, tiếng nức nở cũng bị đâm đến vỡ vụn.
Eo cậu bị siết chặt, mông bị nâng cao lên.

Cảnh tượng lỗ nhỏ bị dương v*t ra vào mãnh liệt bày hết trước mặt cậu, miệng lỗ màu đỏ tươi theo từng cú đâm rút của dương v*t mà bị kéo ra nhét vào, khiến cậu triệt để mê loạn.
Cái lỗ nhỏ như vậy mà lại có thể ăn được hết cây hàng to dài của Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương chống tay lên người Lâm Đông Đông, đè lên chân cậu gập người cậu lại.

"Đông Bảo Nhi nhìn anh," hắn hung hắn đâm chọc, thở dốc nói: "Nhìn anh chịch Đông Bảo Nhi thế nào này..."
Lâm Đông Đông khóc nức nở lắc đầu, nghẹn ngào gọi người, "Anh...!anh ơi..."
"Sướng hả?" Tưởng Hải Dương rút ra cắm vào như đóng cọc, mông thịt bị đánh vang lên tiếng bạch bạch vang dội, "Đông Bảo Nhi có muốn anh không?"
"Ư ưm...muốn...." Lâm Đông Đông bị chịch đến mức đôi mắt rã rời, làn da từ khóe mắt đến trước ngực đều đỏ bừng, "Muốn...!muốn anh..."
Tưởng Hải Dương cúi đầu liếm mút môi lưỡi Lâm Đông Đông, eo mông hoạt động kịch liệt, "Anh cũng muốn Đông Bảo Nhi...".

ngôn tình hài
Lâm Đông Đông ôm chặt lấy cơ bắp căng cứng sau lưng Tưởng Hải Dương, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt.
Cậu đã bị làm đến mức thần trí không rõ, chỉ biết đắm chìm vào khoái cảm tột độ của cuộc làm tình điên đảo này.
"Anh...!ưm ha, cho, cho em..." Lâm Đông Đông nức nở khóc gọi, "Nhanh hơn nữa...!nhanh hơn nữa..."
Tưởng Hải Dương lập tức thẳng người dậy, gập đôi đầu gối cậu đè lên điên cuồng đâm rút.
"Nhanh vậy sao Đông Bảo Nhi?" hai mắt Tưởng Hải Dương đỏ quạch, dương v*t căng phồng bị rút ra hoàn toàn rồi lại mạnh mẽ đâm vào, "Còn muốn nhanh hơn nữa không?"
Lâm Đông Đông trôi nổi trong sóng tình, dục vọng lên đến đỉnh điểm, "Muốn, ư ưm...!muốn, anh..."
"Đông Bảo Nhi!" Tưởng Hải Dương gầm nhẹ một tiếng, dùng hết sức đâm dương v*t vào nơi sâu nhất của Lâm Đông Đông, chỉ hận không thể chui cả người vào.
Vách trong ẩm ướt mềm mại xoắn chặt lấy hắn, không ngừng ngọ nguậy ma sát hắn, khiến sướng đến tê dại toàn thân.
"Làm như vậy được không?" Tưởng Hải Dương thẳng lưng gầm lên, dương v*t tráng kiện đâm vào rút ra toàn bộ, cho dù phạm vi lớn như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ, "Đông Bảo Nhi sướng không?"
Hai người mồ hôi đầm đìa, nơi giao hợp ướt đẫm một mảng.
Lâm Đông Đông ý thức không còn rõ ràng, run rẩy trước từng trận khoái cảm, chỉ còn biết phóng túng bản thân gào khóc, "...Ưm ha...!Sướng..."
Đúng vào lúc này, cơ thể cậu đột nhiên co giật kịch liệt, ngón chân cuộn tròn, cơ đùi vô thức run rẩy.
Cùng lúc đó vách trong cũng xoắn chặt lại, giống như muốn đóng kín mọi thứ hoàn toàn.
Tưởng Hải Dương bị siết quy đầu có hơi đau, nhưng đồng thời cũng sướng đến hoa cả mắt!
Khít quá, dương v*t hắn sắp bị xoắn đứt rồi!
Ánh mắt Lâm Đông Đông tan rã, miệng hé mở nhưng lại không phát ra nổi âm thanh gì.

Nước miếng không kịp nuốt chảy dọc theo khóe miệng cuối cùng hòa lẫn với mồ hôi trên cổ.
Cơ thể cậu vẫn còn tiếp tục co giật, đùi lớn run rẩy liên hồi.
Cậu bị Tưởng Hải Dương chịch cho lên đỉnh rồi!
Tưởng Hải Dương không biết chuyện này là sao, nhìn có vẻ Lâm Đông Đông đã cao trào nhưng lại không bắn tinh, đầu khấc chỉ chảy ra một ít chất nhầy.
Mặc dù không hiểu, nhưng Tưởng Hải Dương vẫn rất phấn khích.
Dáng vẻ của Lâm Đông Đông dường như sướng đến dục tiên dục tử, điều này khiến cho tâm lý Tưởng Hải Dương thỏa mãn đạt đỉnh cao!

Tưởng Hải Dương chậm rãi rút ra thử, vách trong vẫn thít chặt như cũ, ra vào có chút khó khăn.
Lâm Đông Đông thấp giọng hừ một tiếng, hình như cuối cùng cũng hơi tỉnh lại trong biển khoái cảm.

Lúc nãy cơn cực khoái kia kéo dài bất thường khiến cậu sung sướng chịu không nổi, gần như lấy mất nửa linh hồn của cậu.(Bạn có thể đọc tiếp ở wordpress hoặc chờ cập nhật sau ở wattpad, mình làm để tránh reup mong bạn thông cảm sự bất tiện này.)
Trương Hoàn mang tâm trạng vui vẻ suốt cả ngày, ngay cả giám đốc Nghiêm đeo cặp kính viễn dày hơn cả để giày cũng phát hiện.
Ông cười trêu: "Tiểu Trương, có bạn gái rồi à?"
Trương Hoàn là phó phòng, trước tới giờ vẫn được giám đốc Nghiêm giúp đỡ trong công việc, giám đốc Nghiêm còn hai năm nữa là về hưu, nhiệm vụ mà ông quyết tâm phải hoàn thành đầu tiên là vấn đề yêu đương của Trương Hoàn, vì để tránh thoát sự tra khảo của giám đốc Nghiêm, Trương Hoàn không có cách nào khác đành lảng sang chủ đề ông cảm thấy hứng thú hơn.
"Không phải, cổ phiếu tôi mua tăng giá."
Quả nhiên, giám đốc Nghiêm vỗ đùi khen giỏi lắm, núi non tổ quốc xanh rờn, mình anh vẫn đỏ rực một khoảng.

(*)
(*) Đoạn này chơi chữ nói về cổ phiếu chứng khoán, người Trung Quốc có quan niệm xanh là xuống đỏ là lên.
Vì vậy ông lại kéo Trương Hoàn bàn luận chuyện chứng khoán, Trương Hoàn không biết bị phun bao nhiêu nước miếng mới có thể thoát khỏi vuốt quỷ.
Buổi tối, Trương Hoàn lại đi chỗ cũ ngồi chồm hổm chờ, anh vừa cắn sandwich vừa tính, anh ngồi đây tổng cộng 24 ngày, 9 lần nhìn thấy Thẩm Trường Ninh, xác suất là 38%, quá đỉnh!
Trương Hoàn cảm thấy mình đã nắm rõ kha khá quy luật sinh hoạt của Thẩm Trường Ninh, hắn thường tan làm vào khoảng 7 giờ hoặc 9 giờ, ngoài hai giờ này mà không thấy người thì tám phần mười hắn không ở đó.
Hôm nay đã hơn 9 giờ 30 rồi, xem ra là không đến, Trương Hoàn thất vọng chuẩn bị lái xe về, thuận tiện mua đồ ăn khuya, xe còn chưa khởi động đã nhận được điện thoại của Dương Hạo.
Quan hệ xã hội của Trương Hoàn rất mỏng manh, nguyên do chủ yếu là anh không giỏi trong cách duy trì quan hệ với mọi người, Dương Hạo xem như là một trong số ít bạn tốt của anh.
"Đang làm chi đó?" Vẫn là giọng nói địa phương đặc biệt nghe như sắp kiệt sức này.
"Không làm gì, đang trên đường."
"Ùi, mới tan làm à? Mạ nó, có người đầy tớ của dân như cậu đúng là hạnh phúc của những người nộp thuế bọn tôi đó!"
"Bớt tào lao, nói chuyện chính đi." Trương Hoàn bị Dương Hạo chọc cười.
"Tôi muốn đến nương nhờ cửa nhà cậu, có lẽ phải ở một thời gian."
"Được."
Cúp máy, Trương Hoàn còn suy nghĩ có phải Dương Hạo gặp phải chuyện gì hay không, anh cảm thấy có chút kỳ quái, còn chưa kịp gọi lại cho bạn tốt đã nhìn thấy Thẩm Trường Ninh xuất hiện trước cửa, hơn nữa còn đi thẳng tới đây.
Thiên linh linh! Địa linh linh! Chuyện gì xảy ra vậy? Mình bị phát hiện rồi sao? Nếu hắn hỏi thì mình phải trả lời sao đâyyyyy? Ai đến dạy mình gào khóc ăn vạ với!!!
Chỉ thấy Thẩm Trường Ninh đi thẳng về phía xe anh, mở cửa sau, ngồi vào, sau đó phun ra một địa chỉ Tiểu khu Cảnh Thần.
Ế?
Mất hơn nửa phút sau, Trương Hoàn mới phản ứng lại mình bị hiểu nhầm thành xe đen!
Xe đen (黑车) là phương tiện chưa qua bất kỳ thủ tục liên quan nào của cục quản lý giao thông vận tải, chưa được cấp phép hoạt động nhưng đang hoạt động trái phép với các dịch vụ trả phí.

Nhưng mà, Trương Hoàn có sán dây lợn trong đầu mới sửa đúng cho hắn nhé.
Trương Hoàn biết Tiểu khu Cảnh Thần, là bất động sản Cá Cựu, nằm ở phía Tây thành phố, cách đây không xa, khoảng chừng nửa giờ chạy xe.
Anh cảm thấy đời này mình chưa từng lái xe nghiêm túc như vậy, không gian trong xe chật hẹp, anh có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Thẩm Trường Ninh, còn cả mùi rượu thoang thoảng.

Đấu tranh một lúc lâu, anh cuối cùng lén nhìn hắn qua kính chiếu hậu, Thẩm Trường Ninh nhắm mắt tựa người vào ghế, hình như đang ngủ, khuôn mặt hơi đỏ.
Trương Hoàn đoán rượu Thẩm Trường Ninh uống chắc mạnh lắm,chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ say, mặt anh đỏ bừng.
Tiếng tim đập rộn ràng, anh châm một điếu thuốc để bình tĩnh lại.

Có thể là vì ngửi thấy mùi khói thuốc, Thẩm Trường Ninh trong kính chiếu hậu đột nhiên nhíu mày, Trương Hoàn sợ tới mức mở cửa sổ ném thẳng điếu thuốc ra ngoài, sau đó căng thẳng nhìn thoáng qua Thẩm Trường Ninh, nhưng cũng may hắn vẫn không tỉnh lại.
Dù cho Trương Hoàn ngàn vạn lần không muốn, chạy xe ở tốc độ thấp nhất, thì cuối cùng vẫn đến cửa Tiểu khu Cảnh Thần, Thẩm Trường Ninh không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đưa cho anh tờ một trăm, sau đó xuống xe.
Trương Hoàn nhìn bóng dáng Thẩm Trường Ninh chậm rãi đi vào trong tiểu khu, đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng vẫn thuận theo trái tim, xuống xe đi theo vào.
Ban đêm tiểu khu gần như không còn ai, anh sợ nên không dám đi tới gần, chỉ có thể theo sau từ phía xa, nhìn cái bóng mơ hồ của Thẩm Trường Ninh, nhìn hắn đi vào trong một tòa nhà.
Trương Hoàn bước nhanh đến, là tòa nhà số sáu, anh đứng dưới lầu, muốn nhìn thử xem Thẩm Trường Ninh ở tầng mấy, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy căn hộ nào sáng đèn.
Hành lang của một tầng bỗng nhiên sáng lên, sau đó có đèn một căn nhà được bật đâu.
Bà mẹ nó, tiểu thuyết đúng là thứ lừa đảo.
Nhưng mà hôm nay đã thu hoạch được một niềm vui ngoài ý muốn, chút nhạc đệm này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng Trương Hoàn, lúc lái xe về nhà cả người anh như muốn bay bổng.
Thẩm Trường Ninh đã nói chuyện với mình, ei! Đây là lần đầu tiên Thẩm Trường Ninh nói chuyện với mình, ei!
Không đúng, không phải là lần đầu tiên, Trương Hoàn nghĩ tới có một lần khác, lần đó bọn họ đã nói chuyện với nhau.
Hồi cấp ba, Trương Hoàn vô tình phát hiện Thẩm Trường Ninh cực thích uống sữa chua mật ong, nhưng nhãn hiệu này kinh doanh không tốt, đang trên đà phá sản, cho nên không dễ mua được.

Buổi trưa Trương Hoàn đạp xe đi đến một nơi rất xa để mua nó, sáng ngày hôm sau lén bỏ vào trong giỏ xe Thẩm Trường Ninh, anh không dám làm vậy thường xuyên, sợ bị Thẩm Trường Ninh biết được, một tháng chỉ bỏ mấy lần.

Có một ngày, anh vừa mới lén để sữa chua vào trong giỏ xe, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói của Thẩm Trường Ninh, "Bạn học, cậu có biết ai để cái này vào đây không?".