Sau lần giúp đỡ lẫn nhau ấy, Tưởng Hải Dương cực kỳ hài lòng.
Lúc hôn Lâm Đông Đông, hắn cảm giác rất thoải mái, không ngờ chạm vào Lâm Đông Đông lại càng thoải mái hơn gấp bội.
Thế nhưng Lâm Đông Đông vẫn rất băn khoăn, hôn môi không nói, giờ còn sờ cả bộ phận sinh dục của nhau, hai người bọn họ làm vậy hình như không được đúng lắm?
Nhưng Tưởng Hải Dương chỉ cần dùng hai ba câu là đã thuyết phục được cậu, đều là con trai với nhau, sờ một cái thì có làm sao, cũng không phải con gái, không mất mát gì! Với cả đây là chuyện rất thoải mái, tại sao không làm? Tuổi bọn họ bây giờ việc quan trọng nhất là chăm chỉ học tập, không phải là yêu đương với nữ sinh, cho nên, hai người bọn họ giúp đỡ lẫn nhau là phải!
Lâm Đông Đông cảm thấy Tưởng Hải Dương nói rất đúng, nhưng vẫn thấy lạ lạ chỗ nào.
Cậu nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, thế nhưng phải nói một chút, Tưởng Hải Dương không thể làm chuyện giúp đỡ này với người khác! Với ai cũng không được, cả bọn Lưu Chấn cũng không!
Tưởng Hải Dương tức giận cốc đầu Lâm Đông Đông một cái! Hắn sao có thể giúp đỡ người khác! Lại còn bọn Lưu Chấn nữa, hắn trước giờ chưa từng muốn thân thiết với một thằng con trai nào, mới nghĩ tới thôi đã nổi hết cả da gà rồi!
Hắn chỉ muốn một mình Lâm Đông Đông, muốn hôn, muốn ôm, muốn sờ, không vì Lâm Đông Đông là con trai giống mình mà e ngại
Tưởng Hải Dương không nói rõ được vì sao, dù sao thì chính là hắn muốn.
Hắn phấn khích khi sờ dương v*t Lâm Đông Đông, hơn nữa còn cực kỳ yêu thích muốn chạm vào nó.
Hắn lớn đến vậy rồi, ngoại trừ Lâm Đông Đông, đừng nói là sờ, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hàng của thằng nào khác!
Đều là con trai như nhau, có gì hay mà nhìn?
Thời gian tốt đẹp thường qua nhanh, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông trốn trong phòng lén lút hết hôn rồi lại sờ, kỳ nghỉ đông cứ như vậy kết thúc, học kỳ sau của lớp tám chính thức bắt đầu.
Nhưng mà, hai người chỉ lo phóng túng quên trời đất, bài tập nghỉ đông vẫn chưa làm xong.
Lưu Chấn nhìn bọn họ vẻ mặt khiếp sợ: "Hai bọn mày không phải nói ở nhà làm bài tập sao, sao còn chưa làm xong?"
Tưởng Hải Dương đá cậu ta một cái, "Sách bài tập bị rách!"
Lưu Chấn vẫn không hiểu, "Sách bài tập bị rách vậy hai bọn mày ở nhà làm cái gì?"
Lâm Đông Đông cảm thấy Lưu Chấn có thể sử dụng cái tư duy này lúc làm bài thi thì chuyện lên cấp ba chắc chắn không còn là vấn đề.
"Mẹ mày!" Tưởng Hải Dương cười đấm cậu, "Sao mày nhiều chuyện vậy! Hôm qua mới bị rách, được không!"
"Được được được!" Lưu Chấn giơ tay đầu hàng, "Mày nói cái gì cũng được!"
Tưởng Hải Dương đùa giỡn với mấy người bọn họ một lúc lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Đông Đông, nhỏ giọng hỏi: "Có muốn ăn thịt bằm cay không, trưa tôi đi mua."
"Không muốn, cậu tự ăn đi, tôi có mang cơm." Lâm Đông Đông đẩy Tưởng Hải Dương ra, bạn cùng bàn của cậu về chỗ, thấy Tưởng Hải Dương đang ngồi ở đây thì không dám lại gần.
"Bà ngoại cậu ngày nào cũng chỉ nấu khoai tây, sao có thể ăn vậy mãi được." Tưởng Hải Dương không đi, ỷ vào lưng cao chân dài, đặt mông ngồi lên bàn cậu quấn lấy người ta nói chuyện, "Cậu ăn thịt bằm cay, tôi ăn khoai tây, được không? Bà ngoại cậu nấu ăn rất ngon ~"
Lâm Đông Đông cau mày nói, "Không được! Cậu mua thì cậu ăn đi! Tôi không cho cậu khoai tây của tôi đâu!"
Tưởng Hải Dương không biết bị cái tật xấu gì, cảm giác như xem cậu thành con gái mà dỗ dành! Giống bọn con trai trong trường theo đuổi con gái, còn mua đồ ăn vặt, cậu đâu phải con gái! Còn nữa, quan hệ giữa hai người cũng không phải là tôi theo đuổi cậu hay cậu theo đuổi tôi! Hứ!
Tưởng Hải Dương mất hứng, nghệt mặt ra, đang muốn nói thêm cái gì thì chuông vào học vang lên.
Lâm Đông Đông ngồi hàng thứ hai, Tưởng Hải Dương ngồi hàng cuối cùng, vị trí của hai người chéo nhau, suốt một tiết học, Tưởng Hải Dương không biết nhìn chăm chú vào gáy Lâm Đông Đông bao nhiêu lần,
Hắn không thích việc Lâm Đông Đông từ chối mình, rõ ràng hai người đều tốt như vậy, tại sao Lâm Đông Đông cứ luôn từ chối hắn hết cái này đến cái kia chứ?
Tối hôm qua lúc đưa Lâm Đông Đông về nhà, Tưởng Hải Dương lấy bim bim tôm với nước ngọt cho cậu, cậu lại không cần.
Hôm nay đi học, Tưởng Hải Dương muốn cùng ăn cơm với cậu, không nỡ để cậu ngày nào cũng phải ăn đậu, khoai, cậu lại không chịu!
Nhóc con Lâm Đông Đông này! Thật sự là làm người ta tức chết, sao lại không biết điều như vậy chứ! Bọn Lưu Chấn chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa đối tốt với bọn nó như vậy đâu.
Tất nhiên bây giờ Lâm Đông Đông đi theo hắn thì hắn phải đối xử với cậu tốt nhất!
Hết cách rồi, hắn không phải là không có nghĩa khí.
Chỉ là có mấy thứ không phải cứ dùng thời gian quen biết để phân xử được.
Giống như vợ tương lai của hắn làm sao quen biết hắn lâu bằng bọn Lưu Chấn, nhưng hắn cũng đâu thể đối xử với vợ giống như với bọn Lưu Chấn được? Chắc chắn không thể!
Tưởng Hải Dương cảm thấy bản thân nghĩ rất rõ ràng, không thấy chỗ nào kỳ lạ.
Tưởng Hải Dương vô cớ bắt đầu chiến tranh lạnh đơn phương với Lâm Đông Đông, ra chơi cũng không tìm Lâm Đông Đông nói chuyện, ngồi phía sau chém gió với bọn Lưu Chấn.
Thế nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn phía trước, muốn xem thử Lâm Đông Đông đang làm cái gì.
Nhưng mười phút trôi qua, Lâm Đông Đông vẫn không quay lại nhìn Tưởng Hải Dương một cái! Cậu cúi đầu viết bài, thỉnh thoảng lại nói nói cười cười với bạn cùng bàn, căn bản không biết Tưởng Hải Dương đang hờn dỗi sau lưng mình.
Tưởng Hải Dương cảm thấy Lâm Đông Đông là đầu gỗ, ngốc nghếch! Hai giờ ra chơi liên tiếp, Lâm Đông Đông đều không để ý đến hắn!
Đến lúc hết tiết ba, Tưởng Hải Dương cuối cùng không nhịn được nữa.
"Cậu làm cái gì vậy?" Tưởng Hải Dương đi tới bên cạnh bàn Lâm Đông Đông, nghiêm mặt hỏi.
Lâm Đông Đông giơ sách bài tập ra, "Làm bài tập, còn chưa làm xong nữa."
Tưởng Hải Dương hất cằm, ra vẻ kiêu ngạo nói, "Đi, đi vệ sinh."
Lâm Đông Đông lắc đầu, "Tôi không muốn đi."
"Sao không đi?" Tưởng Hải Dương trừng mắt nhìn.
"..." Lâm Đông Đông thật sự muốn bổ não tên này ra xem bên trong có gì! Không đi vệ sinh thì còn có thể vì sao nữa? Đương nhiên là không có nước tiểu thôi! Cậu bây giờ không còn là người hầu nữa, hừ, không có nước tiểu còn lâu mới đi nhà xí với hắn!
Tưởng Hải Dương kéo lấy cánh tay Lâm Đông Đông, ngạo nghễ nói, "Phải đi!"
"Này, này, Tưởng Hải Dương!" Lâm Đông Đông bị hắn chọc giận, "Cậu bỏ tôi ra! Tôi không muốn đi vệ sinh, bên ngoài lạnh lắm!"
Nhưng phản kháng cũng vô dụng, Tưởng Hải Dương siết lấy cổ cậu dùng vũ lực áp chế, lôi cậu đi ra bên ngoài!
Vừa ra khỏi lớp học, cơn gió mang theo những hạt tuyết nhanh chóng quét ngang mặt.
"Mịa ~" Lâm Đông Đông chơi chung với nhóm người Tưởng Hải Dương lâu cũng học được cách chửi thề, lúc tức giận nổ mấy câu.
Gió thổi luồn vào cổ áo, cậu bị lạnh rùng mình một cái, "Tưởng Hải Dương cậu bị điên à! Tôi không mắc tiểu, không muốn đi vệ sinh!"
Tưởng Hải Dương liếc mắt nhìn cậu một cái, kéo mũ phía sau áo bông lên cho cậu cột chặt lại, tiếp tục ngang ngược lôi người đi về phía trước, "Không mắc tiểu cũng phải đi!"
Lâm Đông Đông không giãy dụa miệng cũng mím chặt.
Hết cách rồi, chỉ cần há miệng một cái là gió như lưỡi dao sẽ lập tức luồn vào trong cuống họng.
Tưởng Hải Dương lôi người vào trong cầu tiêu, cũng may là mùa đông, mùi không nặng.
Nếu là mùa hè, Lâm Đông Đông có chết cũng không chui vào đây ngửi mùi với hắn.
"Cậu nhanh đi tiểu đi!" Lâm Đông Đông rụt cổ, "Xong rồi thì về, ở đây lạnh quá."
Tưởng Hải Dương nhìn chóp mũi Lâm Đông Đông bị gió thổi đỏ hồng, bỗng nhiên cong môi cười.
Hắn không hiểu sao lúc nãy mình tức giận, cũng giống như bây giờ, không hiểu sao đột nhiên vui vẻ.
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương mềm giọng gọi, đưa tay vuốt ve chóp mũi Lâm Đông Đông, không biết muốn nói cái gì.
Lâm Đông Đông ngả người về phía sau né tránh, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, may quá, không có ai!
"Cậu làm cái gì vậy?" Lâm Đông Đông bắt lấy bàn tay Tưởng Hải Dương, tránh cho hắn lại làm loạn, cậu nhỏ giọng nói: "Đang ở trong trường đấy!"
Tưởng Hải Dương không để ý lắm, "Tôi cũng đâu có làm gì, với cả ở đây cũng đâu có ai."
Lâm Đông Đông không định đứng đây nói tào lao với hắn, "Cậu có tiểu không? Không tiểu thì nhanh về lớp thôi."
"Trưa hai chúng ta ăn cơm với nhau đi, được không?" Tưởng Hải Dương trở tay nắm lấy bàn tay Lâm Đông Đông, cúi đầu cụng trán lên trán cậu, "Tôi mua thịt bằm cay về, cậu chờ tôi, cho tôi ăn khoai tây miếng."
Tên này! Lâm Đông Đông nhịn không cười, lại muốn chọc hắn, "Không cho cậu ăn khoai tây."
"Tại sao?" vẻ mặt Tưởng Hải Dương đong đầy tủi thân, Lâm Đông Đông kìm không được bật cười thành tiếng.
"Ha ha ha ha ~ đồ ngốc!" Lâm Đông Đông vừa cười vừa nói, "Bởi vì bà ngoại tôi sáng nay làm đậu phụ hầm."
"Cậu cố ý trêu tôi!" Tưởng Hải Dương cũng cười rộ lên, nhìn Lâm Đông Đông đắc ý vì thực hiện được ý xấu, hàm răng trắng lóa lộ ra, hắn không kìm được cúi người xuống hôn một cái, lại nhân lúc Lâm Đông Đông chưa phản ứng kịp liếm một cái lên môi cậu.
"Này ~" Lâm Đông Đông giơ tay lau miệng, xấu hổ nói: "Người khác thấy bây giờ!"
Tưởng Hải Dương nghiêng đầu cười đắc ý.
Lâm Đông Đông không làm gì được hắn, "Cậu rốt cuộc có định đi tiểu không, sắp vào học rồi đấy!"
"Không tiểu ~" Tưởng Hải Dương ôm lấy cổ cậu đi ra ngoài.
"Không tiểu thì cậu tới nhà xí làm cái gì!" Lâm Đông Đông tức giận muốn đánh hắn.
Tưởng Hải Dương cúi đầu ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói một câu, "Muốn hôn cậu ~"
Bước chân của Lâm Đông Đông khựng lại, không kìm được mà liếc mắt nhìn Tưởng Hải Dương.
Ánh mắt trời mùa đông không mạnh, tia nắng nhợt nhạt.
Tưởng Hải Dương đứng quay lưng về phía mặt trời, khẽ nhướng mày nhìn cậu cười.
Lâm Đông Đông cảm thấy dường như ánh mắt nắng đều rơi hết vào trong đôi mắt Tưởng Hải Dương..