Tình Yêu Thôn Quê

Chương 37






Trên đường đổi hai chuyến xe, cuối cùng 11 giờ trưa cũng lên tới thành phố.
Thành phố rất lớn, Lâm Đông Đông sống ở thôn quê hơn hai năm chưa từng đã lâu không nhìn thấy nhiều xe như vậy.

Xe bus xe ô tô qua lại nườm nượp, không giống như trong thôn, chỉ có xe bò với xe ngựa với xe lừa.
À, còn cả xe máy với xe tải van với một chiếc máy kéo! Xe tải van là của nhà Tưởng Hải Dương, ba Tưởng dùng để đi nhập hàng, bình thường đậu sau nhà, dù sao cũng là thứ phí dầu, cho dù tiệm tạp hóa Hải Dương là tư bản trong thôn nhưng cũng phải tiết kiệm mà sống!
Còn xe máy kéo kia, động cơ không khác gì máy bay, mỗi lần nổ máy là cả thôn đều nghe! Khiến cho chó của nửa thôn giật mình sủa inh ỏi, cực kỳ ồn ào!
Tưởng Hải Dương không phấn khích như Lâm Đông Đông, dù sao hắn cũng đi theo ba Tưởng nhập hàng nhiều lần, Tết Trung Thu năm ngoái cũng đi đó, nên không cảm thấy mới mẻ lắm.
Thế nhưng hắn nhìn thấy dáng vẻ nhảy nhót vui mừng kia của Lâm Đông Đông, đột nhiên có cảm giác như dẫn vợ lên phố! Chuẩn, đúng là hắn đang dẫn vợ lên phố mà! Ha ha ~
Sau khi xuống xe, Tưởng Hải Dương dắt Lâm Đông Đông suốt cả đường, hết cách rồi, Lâm Đông Đông không thèm nhìn đường, hết nhìn đông lại nhìn tây, hết nhìn cái này lại tới cái kia! Nếu hắn không giữ, phỏng chừng vừa quay đầu đi một chút đã lạc mất vợ rồi!
Sau khi Lâm Đông Đông nhìn đã mắt rồi, Tưởng Hải Dương mới kéo cậu đi chợ mua những thứ cần thiết, dù sao đây mới là việc chính của chuyến đi hôm nay.
Tưởng Hải Dương bình thường theo ba Tưởng nhập hàng, đã sớm mưa dầm thấm đất, việc mặc cả vô cùng thành thạo.

Ít nhất đối với Lâm Đông Đông là như vậy, lúc nói chuyện với người bán sẽ có khí chất giống như ba Tưởng, nhìn qua vừa bình tĩnh lại chững chạc.


Hơn nữa hắn vốn rất cao, nhìn rất có khí thế!
Cấp ba phải ở lại ký túc xá của trường, bà ngoại nói Lâm Đông Đông mua ít bông với vải về, bà muốn làm cho cậu chăn đệm mới.
Tưởng Hải Dương cũng cần mua những thứ này, hắn bắt Lâm Đông Đông mua đồ giống mình, từ đệm chăn đến vỏ gối, phải mua giống nhau như đúc!
Thế nhưng ở một số khía cạnh, vẻ bên ngoài và nội tâm bên trong Tưởng Hải Dương hoàn toàn trái ngược, những người không quen sẽ không nhìn ra được.
Tưởng Hải Dương thích động vật nhỏ, cho nên lúc xem vải sẽ không kìm được mà nhìn mấy loại có họa tiết hoạt hình hoặc là hình động vật nhỏ.
Người bán để ý thấy vậy lập tức ân cần giới thiệu.

Nhưng hắn vẫn rất mâu thuẫn, hắn cảm thấy những thứ này quá đáng yêu, nếu mang đến trường học thì lại không phù hợp với hình tượng uy mãnh của mình!
Lâm Đông Đông biết hắn nghĩ cái gì, đứng bên cạnh cười gần chết! Ha ha ha, cái tên này sao mà đáng yêu quá vậy!
Cuối cùng là Lâm Đông Đông quyết định, mua vải có hình hoa nhỏ.

Hoa hoa cỏ cỏ chắc sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng đàn ông đúng không? Ừm, Tưởng Hải Dương không ý kiến.
Lúc cắt vải, Tưởng Hải Dương bắt bà chủ kéo cho cân xứng, hoa nhỏ viền góc của cả hai tấm vải đều phải giống nhau!
Lâm Đông Đông nhìn hắn lắc đầu bó tay, hình tượng chững chạc trưởng thành đã bị suy nghĩ trẻ trâu này hoàn toàn đạp đổ!
Mua xong đồ, Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông đi mua quần áo với giày.
Tưởng Hải Dương hồi ở trong thôn ăn mặc cũng là loại tốt nhất, con trai của gia đình khác quanh năm suốt tháng không được mấy bộ quần áo, chỉ có ngày lễ tết mới mua được bộ đồ mới, hơn nữa đồ cũ cũng không được vứt đi, giữ lại thỉnh thoảng mặc đổi qua đổi lại.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương thỉnh thoảng sẽ có đồ mới, với cả hai năm gần đây lại đổi tính, không chịu mặc quần áo cũ, mẹ Tưởng đem mấy bộ quần áo đó cho mấy gia đình tương đối nghèo trong thôn.
Lâm Đông Đông lại thuộc về kiểu quanh năm suốt tháng chỉ được mấy bộ quần áo, mặc dù mẹ Lâm định kỳ đều gửi tiền về cho bà ngoại, thế nhưng bà tiết kiệm, lúc nào cũng theo câu nhà nghèo nuôi con trai nhà giàu nuôi con gái(*), bà cảm thấy con trai mặc áo quần gì mà chẳng được, chỉ cần sạch sẽ gọn gàng là đủ rồi!
Vì vậy lúc Tưởng Hải Dương kêu gào nói muốn mua áo quần giống nhau, Lâm Đông Đông ăn ngay nói thật, không thể mua, không có nhiều tiền như vậy.
Tưởng Hải Dương tính toán lại một chút, hồi sáng mẹ Tưởng đưa tiền cho hắn có dặn mua cho Lâm Đông Đông hai bộ quần áo.

Thế nhưng hắn nghĩ lại một hồi vẫn quyết định không nói gì, hắn biết nếu Lâm Đông Đông biết chắc chắn sẽ không cho hắn mua.
Lâm Đông Đông không mua quần áo, Tưởng Hải Dương cũng không còn hứng thú.

Hơn nữa bây giờ đã là 2 giờ chiều, lúc sáng đi từ 7 giờ, đến bây giờ đã hơn nửa ngày, hai người đều đói bụng, vì vậy Tưởng Hải Dương dẫn Lâm Đông Đông đi tìm chỗ ăn cơm.

Trên đường có đủ loại quán ăn, Tưởng Hải Dương để Lâm Đông Đông quyết định.

Mặc dù có rất nhiều thứ hắn chưa từng ăn, thế nhưng vợ bé nhỏ muốn ăn gì thì phải ăn cái đó!
Cuối cùng đi tới đi lui hồi lâu, hai người quyết định ăn lẩu!
Tưởng Hải Dương trước đây đi cùng ba Tưởng lên thành phố có ăn một lần, nhưng mà Lâm Đông Đông chưa từng ăn.

Bữa ăn này Lâm Đông Đông suýt chút nữa là chết vì no, Tưởng Hải Dương không ăn quá nhiều, chỉ bận nhúng thịt rau cho Lâm Đông Đông!
Ra khỏi quán ăn, Lâm Đông Đông được Tưởng Hải Dương đỡ, "Sao lại ngon như vậy chứ!"
Tưởng Hải Dương nhìn dáng vẻ này của cậu thật sự hết cách, hắn xoa bụng cho cậu nói, "Nếu em thích, sau này chúng ta lên đây học rồi, anh sẽ dẫn em đi nữa, anh cũng thích ăn."
Lâm Đông Đông ợ một tiếng, đứng ở ven đường nhìn quanh một chốc, "Hai chúng ta có phải cũng nên về nhà không?"
Lúc này đi từ trong quán ăn ra Tưởng Hải Dương cố ý nhìn đồng hồ, sắp đến 4 giờ, đáng lẽ nên bắt xe đi về.
Thế nhưng hắn không muốn về sớm như vậy, hai người lần đầu tiên cùng nhau ra ngoài, cảm giác hưng phấn vẫn còn chưa nguôi đâu.
"Còn sớm mà ~" Tưởng Hải Dương quay đầu nhìn quanh, "Hai chúng ta đi chơi một lát đã rồi về."
"Vậy đi đâu giờ?" Lâm Đông Đông cũng nhìn quanh, "Chúng ta còn đang mang theo đồ nữa."
Tưởng Hải Dương nhìn khắp nơi một hồi lâu, thấy góc đường có một quán chơi game! Hắn lập tức kéo Lâm Đông Đông đi về hướng kia, "Đi chơi game đi!"
Trong quán game có chút bẩn với khói thuốc mù mịt, một tệ 4 xu, đối với Lâm Đông Đông mà nói có hơi xa xỉ! Thế nhưng Tưởng Hải Dương trực tiếp mua 5 tệ, hai người để đồ xuống bên chân, kéo ghế nhỏ ngồi chơi.
Loại máy chơi game này không khác máy với máy chơi game ở nhà, Tưởng Hải Dương chơi rất thành thạo.
Lâm Đông Đông không có đam mê game nhiều như bọn Lưu Chấn, nhưng được chơi chung với Tưởng Hải Dương cũng rất vui.
Hai người không để ý thời gian, chờ đến khi chơi hết xu, nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 5 giờ rưỡi rồi!
Lâm Đông Đông nhảy dựng lên khỏi ghế, "Thôi xong thôi xong, nhanh lên, xem thử chúng ta có bắt kịp xe khách không?"
Bây giờ chạy thật nhanh thì vẫn có thể bắt kịp xe, về được đến thôn đoán chừng cũng phải tám chín giờ tối.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương vẫn chưa muốn về, hắn nghĩ một chút kéo Lâm Đông Đông đến bên người, thấp giọng nói: "Đông Đông, hai chúng ta hôm nay đừng về đi."
"Hả?" Lâm Đông Đông bối rối, "Không về thì đi đâu đây? Buổi tối chúng ta ngủ ở đâu?"
Tưởng Hải Dương biết phải ngủ ở đâu, trong thành phố có rất nhiều nhà nghỉ, khách sạn, đây đều là kinh nghiệm đi nhập hàng với ba Tưởng!
Hắn kéo Lâm Đông Đông ra khỏi quán game, đi đến một góc phố, nhỏ giọng dụ dỗ: "Có nhà nghỉ lo gì, hai chúng ta đến đó ngủ, hôm nay không về nhà, được không Đông Bảo Nhi?"
"Nhà nghỉ?" Lâm Đông Đông ngơ ngác, "Như vậy cũng được sao?

"Được mà, không sao đâu!" Tưởng Hải Dương chỉ lo cậu không đồng ý, "Hai chúng ta đi thuê phòng, hôm nay không về nhà, chỉ có hai chúng ta.

Xem như...!Xem như tổ chức sinh nhật cho anh, được không Đông Bảo Nhi, đừng về ~"
Đúng rồi, ngày hôm nay còn là sinh nhật 17 tuổi của Tưởng Hải Dương nữa.
Lâm Đông Đông đồng ý nhưng vẫn lo lắng nói, "Không về như vậy, người trong nhà phải làm sao? Bà ngoại vẫn còn đang chờ em nữa."
"Anh gọi điện về nhà!" Tưởng Hải Dương vui vẻ nói, "Để mẹ anh đến nhà nói với bà ngoại một tiếng, em ở với anh bà ngoại cũng yên tâm."
Trong thôn chỉ có mấy nhà có điện thoại, nhiều người có việc gì đều gọi cho hàng xóm, nhờ hàng xóm chuyển lời.
Tưởng Hải Dương tìm buồng điện thoại công cộng, nói với mẹ Tưởng chơi chưa đã, ngày mai sẽ về, nhờ mẹ sang nói với bà ngoại Lâm Đông Đông một tiếng, để bà đừng lo lắng.
Mẹ Tưởng vẫn rất yên tâm với con trai mình, chỉ dặn đừng chơi hăng quá, dù sao trong thành phố cũng không có người quen.
Mọi chuyện được giải quyết xong, Tưởng Hải Dương vui vẻ muốn bay lên.

Buổi tối có thể ngủ cùng với Đông Đông, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ, thoải mái hơn nhiều so với ở nhà!
Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông đi tìm một nhà nghỉ có vẻ ngoài tương đối sáng sủa, bình tĩnh giao tiền thuê một phòng.
Phòng nằm trên lầu hai, rất sạch sẽ, cách bài trí trông rất bắt mắt, tường trắng giường lớn.
Hai người đều là lần đầu tiên thuê phòng, vừa vào trong là tò mò nhìn khắp nơi.
"Ai ya, có thể tắm rửa này!" Lâm Đông Đông đứng trong phòng tắm vui vẻ nói vọng ra, "Đây giống như nhà tắm công cộng mà lúc trước em từng đi trong thành phố."
Tưởng Hải Dương thả đồ xuống nơi góc tường, đi vào trong phòng tắm ôm lấy Lâm Đông Đông từ phía sau.
Hai người đứng trước bồn rửa mặt, Tưởng Hải Dương nhìn vào trong gương, nghiêng đầu hôn một cái lên môi người trong ngực, thấp giọng nói: "Đông Bảo Nhi, cuối cùng cũng có lúc chỉ có hai chúng ta ~"
Lâm Đông Đông cũng nhìn hắn trong gương, nhoẻn miệng cười, "Chỉ có hai chúng ta, vậy anh muốn làm gì?"
Tưởng Hải Dương xoay mặt cậu lại, cúi đầu tựa trán mình lên trán cậu, ánh mắt nặng nề thấp giọng nói, "Anh muốn em."
(*) 穷养儿富养女" Cùng dưỡng nhân phú dưỡng nữ: Con trai cần được nuôi theo kiểu cần kiệm để rèn tính chịu thương chịu khó từ khi còn nhỏ, còn con gái thì nên yêu thương và phải đáp ứng được nhu cầu vật chất cần thiết để bồi dưỡng tâm hồn và đạo đức, có như vậy sau này mới biết bảo vệ bản thân trước những cám dỗ vật chất, tránh bị lừa gạt khi vào xã hội..