Kể ra cũng lạ, Nhược Phi chỉ đùa có mấy câu mà cảm giác bối rối không thoải mái liền biến mất tăm, dường như cô lại có thể tự nhiên đối diện với cậu. Tiểu Hạ định đổi đề tài, song lại chuyển ngay sang chủ đề ngớ ngẩn nhất: “Chu Cầm hôm nay sao không đến? Cô bé không đón Giáng sinh cùng cậu à?” “Tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì cả!” “Thừa nhận một chút thì có chết ai đâu! Kiểu gì cũng phải cho cô bé chút danh phận chứ!” “Ha ha!” Nhược Phi nhún vai coi như không quan tâm: “Uông Dương sao cũng không đến vậy?” “Tối nay anh ấy phải phẫu thuật!” “Hai người vẫn chưa chia tay à?” “Thẩm Nhược Phi! Ngậm cái mỏ quạ của cậu lại! Chúng tôi……..sắp kết hôn rồi!” Tiểu Hạ nói xong liền cảm thấy không gian xung quanh tĩnh lặng tới đáng sợ. Cô không dám đối diện với biểu cảm lúc này của Nhược Phi, vội quay đi, chăm chú nhìn vào chùm đèn thủy tinh, hình như muốn xem xét trên chiếc đèn chùm rực rỡ đó có dính chút bụi nào không vậy……….Tâm trạng cô giờ vô cùng bất định, không rõ phải mất bao lâu Nhược Phi mới nói: “Không thể nào!” “Gì cơ?” “Cô vẫn chưa nhìn thấy anh chàng Uông Dương đang “tăng ca” của cô sao?” Đột nhiên, Nhược Phi cười vô cùng tàn nhẫn. Tiểu Hạ vội quay đầu lại. Cô liền trông thấy Uông Dương vốn dĩ phải đang ở trong phòng mổ, giờ đây đương ăn vận rất chỉnh chu ngồi bên cạnh một cô gái dung mạo khá bình thường, cũng đang nhìn về phía mình, thần sắc vô cùng hoảng loạn. Cô gái kia thì ôm lấy cánh tay hắn ta, trên khuôn mặt tràn ngập nụ cười tình tứ chỉ có hai người yêu nhau mới có! Có lẽ, nhận ra Uông Dương hơi kỳ lạ, cô ta nương theo ánh mắt của hắn, sau đó trừng trừng nhìn Tiểu Hạ, khuôn mặt tràn ngập địch ý. Tiểu Hạ nhìn hai người họ, cảm thấy lồng ngực bị bóp nghẹt không thể thở nổi. “Choang!!!!” Tiểu Hạ đờ người, tay buông thõng, cốc rượu liền rơi xuống sàn, vỡ tan. Tiếng cốc vỡ choang vang lên khiến mọi người đều tập trung chú ý về phía cô, sắc mặt của Uông Dương trong phút chốc biến thành trắng bệch. Dẫu cho cô có cố gắng tự lừa dối, tự thuyết phục bản thân Uông Dương thực sự chỉ yêu mình cô và không hề có người con gái khác, nhưng, sự thật vẫn tàn nhẫn phá tan mọi mong ước của cô. Hóa ra, tình yêu chưa từng quay trở lại……….. “Uông Dương…..” Tiểu Hạ muốn cười, song, nước mắt không nghe lời cứ lăn dài trên má. Cô cảm thấy thế giới xung quanh bỗng nhiên sụp đổ, từng mảnh thủy tinh vỡ nát dưới chân ánh lên gương mặt trắng nhợt tới đáng chê cười của cô, cũng làm cô chói tới không mở được mắt……. “Cô ta là ai?” Cô gái bên cạnh Uông Dương cho dù có trì độn đi chăng nữa cũng hiểu được đang xảy ra chuyện gì, quay sang nghi ngờ nhìn hắn ta, ánh mắt đầy ắp cảnh cáo cùng hằn ý. Uông Dương không đáp, cô ta càng chất vấn: “Cô ta là ai?” “Dịch Hàn………Cô ấy, cô ấy là…….Phan Tiểu Hạ………” Giọng Uông Dương run run, hoàn toàn không thể nói nổi thành câu, khuôn mặt tuấn tú vì lo lắng mà vặn vẹo tới khó coi. Nhược Phi chau mày, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Tiểu Hạ, cử chỉ của cậu dường như muốn đem lại cho cô dũng khí để đương đầu với sự thực phũ phàng. Thẩm Nhược Phi……… Thần sắc Tiểu Hạ vô cùng phức tạp, cô ngước lên nhìn Nhược Phi, giống như người sắp chết đuối may mắn bám được vào mảng gỗ trôi, còn Nhược Phi thì quay sang mỉm cười với cô. Tuy cả hai không dùng ngôn ngữ để trò chuyện, song cô biết, Nhược Phi đang dùng ánh mắt nhắc nhở cô nhất định phải kiên cường, không thể đầu hàng bỏ chạy! Hơi ấm từ lòng bàn tay mang lại cảm giác vô cùng ấm áp, Tiểu Hạ mỉm cười an ủi nhìn Nhược Phi, nhưng, toàn thân cô vẫn lạnh toát, đầu váng mắt hoa, cả cơ thể giống như không phải là của mình nữa! Cô nắm chặt lấy vạt áo của Nhược Phi, dùng toàn bộ sức lực khẽ nói: “Tôi không sao!” “Vậy chúng ta về đi!” “Ừ!” Không khí xung quanh bỗng biến loãng khiến hô hấp trở nên khó khăn cực độ. Nhược Phi nắm tay Tiểu Hạ toan bước ra ngoài, Dịch Hàn đột nhiên chạy ra cản trước mặt Tiểu Hạ. Dịch Hàn biết Uông Dương trước đây từng có bạn gái tên “Phan Tiểu Hạ”, nhưng khi biết cô gái xinh đẹp này chính là người con gái đó thì bỗng nhiên thứ cảm xúc mang tên “đố kị” liền sản sinh, đẩy lùi tất cả lí trí vốn có. Cô ta cố nén cơn ghen đang chực chờ bộc phát, cười lạnh với Uông Dương, song lại nhắm thẳng vào Tiểu Hạ: “Uông Dương, thì ra cô ta là bạn gái cũ của anh – “Phan Tiểu Hạ”, anh đã đá cô ta từ mấy năm trước rồi, sao cô ta vẫn trơ mặt không biết đường biết nẻo, sống chết bám lấy anh? Cô ta không cảm thấy mình rất hạ tiện sao?” Từng câu từng chữ Dịch Hàn thốt ra đều quá cay độc, Uông Dương không dám nói câu nào, mặt mày tím lại. Tiểu Hạ những tưởng khi bản thân nghe xong mấy câu đay nghiến thâm độc đó sẽ tức giận, sẽ cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, song, thứ tâm trạng cô có hiện giờ lại là bình tĩnh tới lạnh lùng. Cô chỉ lặng lẽ nhìn Uông Dương, không nói câu nào, trong tình cảnh này, trầm mặc lại là thứ vũ khí hữu hiệu nhất! Sắc mặt Uông Dương biến hóa liên tục, hoảng loạn trở thành khẩn cầu. Tiểu Hạ đương nhiên biết rõ ánh mắt của hắn ta ẩn chứa điều gì, muốn van xin cô cái gì, song, sao cô phải giúp hắn? “Uông Dương! Sao anh không nói gì vậy? Anh không có gì để giải thích sao?” “Dịch Hàn! Đủ rồi!” “Đủ rồi?Anh dám dùng thái độ đó để nói với tôi hả? Uông Dương! Anh định ăn cháo đá bát phải không? Có giỏi thì nói lại lần nữa tôi nghe xem?” Giọng nói của Dịch Hàn bỗng vang lên the thé, ánh mắt hiếu kì của mọi người đều đổ dồn về phía họ. Uông Dương chỉ muốn thoát ra khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng, hắn không thể, vì hắn có rất nhiều chuyện cần phải giàn xếp cho ổn thỏa. Hắn ta đau khổ nhìn Tiểu Hạ, còn Dịch Hàn vẫn tiếp tục hét lên: “Uông Dương! Chẳng trách gần đây tôi không thấy bóng dáng anh, chẳng trách điện thoại anh lại hay tắt máy, hóa ra là đang chơi trò “nối lại tình xưa” với loại đàn bà đê tiện này! Được lắm! Nếu anh thích nó thì chia tay với tôi thử xem! Anh dám không?” “Đừng nói nữa…….” Uông Dương bất lực mở miệng.(đáng đời đồ khốn) “Tôi cứ nói đấy! Uông Dương! Anh tưởng anh tài giỏi lắm hả? Dám chơi trò “bắt cá hai tay” với tôi? Công việc của anh cũng là do tôi tìm hộ! Giờ định đá tôi hả? Tôi nói cho anh biết, đừng có hòng! Còn cô nữa! Phan Tiểu Hạ! Chia tay rồi còn bám lấy Uông Dương làm cái gì? Gái già thì không cần tới liêm sỉ nữa hả? Thấy sắp ế chồng nên cứ dính lấy bạn trai của người khác phải không? Năm đó cô đã coi thường Uông Dương, bây giờ quay lại là có ý gì? Thấy anh ta “công thành danh toại” rồi thì muốn lợi dụng hả? Tôi khinh nhất là loại đàn bà như cô!”(ek.mụ này ghê nhẩy…) “Câm miệng!” Nhược Phi lạnh lùng quắc mắt nhìn Dịch Hàn: “Cô nghe rõ cho tôi, là bạn trai cô dính lấy bạn gái của tôi, sống chết cũng không buông! Tiểu Hạ của tôi sao có thể để mắt tới thứ đàn ông kinh tởm như hắn? Cô nhục mạ bạn gái tôi, tôi không đánh phụ nữ, vậy nên, tôi đánh hắn!” |