Bình tâm ngồi ngẫm lại, xem ra cuộc hẹn chuẩn bị đầy công phu này, hoàn toàn không hề mang lại cho Tiểu Hạ vui mừng như mong đợi, trái lại, còn khiến cô cảm thấy mệt mỏi rã rời. Nếu như ở cùng với Nhược Phi, cô sẽ trực tiếp nói thẳng với cậu là chân bị đau, không đi được, muốn tới một rạp chiếu phim khác gần hơn để xem, cũng bất chấp hình tượng mà mua một đống bỏng ngô về, ngồi lai nhai từ đầu tới cuối phim.
Nhưng trước mặt Uông Dương thì hoàn toàn không thể.
Uông Dương đã từng là thần tượng cô tôn sùng và ái mộ, ở cùng với anh ấy, cô phải chú ý đến lời ăn tiếng nói, cử chỉ hành động của mình, việc nào cũng phải vô cùng cẩn trọng giữ kẽ, thật sự luôn khiến cô vô cùng mệt mỏi. Tuy trong thâm tâm, cô vẫn giữ một vị trí dành cho Uông Dương, nhưng tại sao khi hẹn hò với anh ấy, cảm giác lại không giống như trước nữa? Lẽ nào, muốn quay lại quãng thời gian như trước đây thật sự khó khăn đến vậy sao?
Haizzzzzz
Vẫn là phải từ từ cố gắng thôi!
Sau đó, Tiểu Hạ và Uông Dương lại hẹn hò thêm mấy lần, tiến triển tuy có chậm chạp nhưng cũng xem như là thuận lợi. Mặc dù không còn cảm giác hồi hộp tim đập chân run như lúc xưa, nhưng tính cách chín chắn, không chấp nhặt của hai người bọn họ thật sự rất hợp nhau.
Uông Dương là người khoan dung độ lượng, Tiểu Hạ cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, đầu óc thiển cận, hai người họ luôn nghĩ cho nhau, việc nào cũng ưu tiên đối phương trước, cho nên quan hệ của họ vô cùng hài hòa.
Uông Dương thường tới trường học tìm cô, dựa vào ưu thế công việc cùng ngoại hình xuất chúng, anh ta rất được nữ sinh viên ái mộ, còn Tiểu Hạ cũng dần dần quen với cuộc sống có Uông Dương bên cạnh. Sau khi Nhược Phi rời đi, mẹ Tiểu Hạ có gọi điện đến trách móc, sao lại để cậu dọn nhà, sống ở ngoài một mình, cô chỉ cười trừ đáp lại, không hề giải thích gì cả.
Đúng vậy, có gì hay để bàn cãi đâu? Là do Nhược Phi luôn thích cô, lại còn cưỡng hôn cô nữa! Thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện……
“Đúng rồi! Phòng làm việc Phi Phi hiện giờ đang ở, con đã đi xem chưa vậy? Điều kiện thế nào?”
“Chắc là cũng được!” Tiểu Hạ hàm hồ nói.
“Phan Tiểu Hạ! Rảnh thì nên thường xuyên đi tới đó chăm sóc Phi Phi! Hai đứa không phải là bạn tốt nhất của nhau à? Sao giờ quan hệ của hai đứa lại lạnh nhạt như vậy?”
“Đúng ạ……..Hai chúng con đã từng là bạn tốt của nhau…….” Tiểu Hạ thoáng sững người, sau đó thì cười khổ.
Tan tầm, Uông Dương gọi điện tới nói anh ta có ca mổ, cho nên vô cùng xin lỗi, tối nay không thể ăn cơm cùng với cô được. Tiểu Hạ đột nhiên nghĩ ra, từ lúc hai người quay lại tới giờ, toàn là Uông Dương chủ động tới gặp cô, còn cô thì chưa có lần nào như thế cả, vậy nên, không tránh khỏi tự trách móc bản thân. Cô dò xét hỏi Uông Dương qua điện thoại: “Uông Dương! Có cần em tới bệnh viện đợi anh không? Gần đó có một nhà hàng bán đồ ăn rất ngon, để em mua cho anh một ít mang tới nhé!”
“Không cần đâu!” Uông Dương vội vàng từ chối: “Anh không biết lúc nào thì mới xong, cho nên em không cần phải đợi anh!”
“Đành thôi vậy……..” Tiểu Hạ có chút thất vọng.
“Tiểu Hạ, anh xin lỗi!”
“Không sao đâu mà! Hẹn gặp lại anh!”
“Ừ! Em nhớ phải ăn tối đó nha!”
“Em biết rồi!”
Tắt điện thoại, Tiểu Hạ thu dọn giáo án, lái xe về nhà. Tan ca là giờ cao điểm, đường xá xe cộ đi lại như mắc cửi, lại có rất nhiều đèn xanh đèn đỏ, Tiểu Hạ đợi mà sốt ruột. Lại là một cái đèn đỏ nữa, cô nhàm chán ngoái đầu nhòm qua cửa kính, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe ô tô vô cùng quen thuộc, đỗ ngay bên cạnh.
Ngồi bên ghế điều khiển là một cô gái tóc xoăn, đang chốc chốc lại quay sang nói với người lái xe, trông bọn họ có vẻ rất thân mật.
Tiểu Hạ thảng thốt, bất giác chỉ muốn nhìn cho rõ, cô gái ngồi bên cạnh đó rốt cuộc là ai, nhưng chính lúc này, đèn chuyển xanh, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe đó phóng đi, rồi hòa vào dòng xe cộ. Tim cô đập thình thịch, không biết người đàn ông vừa nãy nhìn thoảng qua có phải là Uông Dương đang “bận phẫu thuật” hay không, chỉ cảm thấy lòng ngày càng bấn loạn. Cô lái xe trong bao lâu, bản thân cô cũng không nhớ rõ, đợi đến cô định thần lại, thì mới phát giác, cô đã đi tới gần phòng tranh của Nhược Phi………
Sao lại tới nơi này……
Tiểu Hạ chăm chú nhìn phòng tranh đang được tu sửa, xuống xe, ngắm nghía quan sát bên ngoài, xem ra phòng tranh này cũng sắp sửa xong rồi. Quán cà phê thông thường hoặc những nơi khác, luôn dùng xi măng để trát ngoài, còn bức tường bên ngoài của phòng tranh này, lại dùng những tấm gỗ lớn nhỏ, kích cỡ khác nhau xếp thành, nhưng không hề mang lại cảm giác lộn xộn rối rắm, ngược lại, cho người ta cảm giác cổ kính, đẹp đẽ rất tự nhiên.
Tiểu Hạ ngắm công trình kiến trúc vẫn chưa hoàn thành, lòng dấy lên hiếu kỳ, chỉ muốn tận mắt nhìn ngắm bên trong xem có giống như bên ngoài, tinh tế mà đầy vẻ nghệ thuật hay không. Cô lách qua những mảnh vụn gỗ thừa, tiến vào bên trong, không ngờ, một công nhân tu sửa đột nhiên chắn đường cô: “Cô à, nơi này còn đang tu sửa, vẫn chưa mở cửa cho người ngoài vào xem, phiền cô quay ra cho!”
“Ông chủ của các anh có phải họ Thẩm không?” Tiểu Hạ bực bội.
“Đúng vậy! Không biết cô là……”
“Tôi là người thân của cậu ta!”
Tiểu Hạ nói đoạn, đi thẳng vào trong, nhưng không thể liệu được rằng, mình lại bất ngờ chạm mặt với một cô gái. Cô gái đó buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo đầm màu hồng phấn, da trắng mắt to, là một mĩ nhân trẻ trung đẹp lung linh. Tiểu Hạ cảm thấy cô gái trẻ này có chút quen quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra nổi, đang ngượng ngập thì cô gái đó mỉm cười chào hỏi: “Chị Tiểu Hạ phải không ạ?”
“Đúng vậy, cô là…….”
“Em là Chu Cầm đây mà! Chị không còn nhớ em sao?”
Tiểu Hạ lúc này mới nhớ ra cô gái này là ai.
Cô bé là đàn em cùng học cấp ba của Nhược Phi, có vẻ ngoài xinh xắn, thành tích học tập lại cao, được coi là tiểu hoa đán trong trường. Năm ấy, cô bé bị một tên xã hội đen nhằng nhẵng theo đuôi quấy rối, là Thẩm Nhược Phi ra tay cứu giúp, qua việc đó, cô bé cứ dính chặt lấy Nhược Phi. Năm thứ hai đại học, Nhược Phi sang Mỹ, cô bé cũng đi theo luôn, nghe nói là học cùng trường với cậu, Tiểu Hạ thỉnh thoảng vẫn hay lôi việc này ra châm chọc cậu.
Nhưng nói ra cũng kỳ quái, có một tiểu mĩ nhân nhiệt tình như lửa đeo đuổi Nhược Phi, cậu ta lại vẫn lạnh nhạt thờ ơ, nhiều lần còn chọc cho cô bé phát khóc, Tiểu Hạ ở giữa phải nhúng tay vào giàn hòa.
Mấy năm không gặp Chu Cầm, không ngờ cô bé bây giờ còn xinh đẹp hơn lúc trước, thật sự khiến Tiểu Hạ nhất thời không nhận ra. Cô không biết quan hệ của Nhược Phi và cô bé là như thế nào, cho nên khách sáo nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, Tiểu Chu Cầm! Em về nước rồi sao?”
“Dạ phải ạ! Em được nghỉ phép, nên về nước thăm Nhược Phi!”
Chu Cầm xưng hô cái tên Thẩm Nhược Phi vô cùng thân mật, khiến lòng Tiểu Hạ đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô không biết quan hệ của hai người họ tự lúc nào đã tiến triển tốt đẹp tới mức này, thốt nhiên nhớ lại hôm đó, cô nhìn thấy có hai người đang ôm nhau bên cạnh vườn hoa dưới lầu. Giờ nhớ lại, cô gái đó hình như cũng bận đầm màu hồng phấn……..
Lẽ nào, người con gái đó chính là Chu Cầm???