Tôi chia tay với Lan sau khi bị bóc lột thảm thương trong cái quán chè Tô Tịch. Nó bảo dù gì cũng là dân... xuất ngoại về, phải khao con bạn... nối khố bị bỏ rơi suốt cả mùa hè nắng nôi cho... đã. Lan phóng đi ngay, còn tôi thì loay hoay với cái xe mất một lúc...
- Để tớ giúp cho!
Tôi quay ra, bắt gặp nụ cười tươi của Trung. Đưa xe cho cậu ấy, tôi bước nhích ra. Trung dựng lại xe bên lề đường, mỉm cười:
- Thấy Lâm mừng quá... Tớ đang có chuyện muốn nói với cậu lắm đấy!
- Cậu... đang đi với bạn sao?
- Nhìn thấy cậu là tớ chia tay rồi. Ta đến một quán nào đó nhé?
Tôi gật đầu. Chắc lại chuyện liên quan tới Nguyên...
- Mùa hè thế nào? - Trung vừa ngắm tôi, vừa hỏi- Cậu càng ngày càng xinh ra...
Tôi phì cười trước câu khen ngợi của Trung. Cậu ta cũng cười, gọi nước rồi nhìn bâng quơ ra ngoài. Trời đã vào thu dìu dịu...Nắng hanh hao đậu trên mấy ngọn hoa sữa xanh mướt... Tôi nghĩ tới những gì đã trải qua, lòng tự nhiên tĩnh lại... Dù cho Trung có nói gì đi nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi nữa...Chẳng phải giờ tôi đã đối mặt được với cái sự thật đã khiến tôi khóc hằng đêm hay sao?
- Chuyện của các cậu, tớ không có quyền có ý kiến!- Trung bắt đầu bằng cái giọng trầm trầm của một ông già trải đời. Tôi thấy cậu ta cười, chán nản- Mỗi người đều có một sự chọn lựa, và tớ thì luôn tôn trọng những sự chọn lựa ấy... dù đôi lúc thấy Nguyên khổ sở quá, tớ đã không cầm lòng được... tớ đã căm ghét cái cách lựa chọn của cậu. Xin lỗi, đó chỉ là đôi lúc thôi.. trong suốt mùa hè ấy mà!
Tôi gật đầu, nắm chặt lấy cốc nước cam đang toả hương ngan ngát. Trung thở dài, khuấy nhè nhẹ tách cà phê:
- Đó là chuyện trước khi cậu về, còn bây giờ thì... bình thường rồi đúng không?
Tôi lại gật đầu, nhớ lại những gì vừa xảy ra khi tôi mới xuống sân bay. Nguyên, Thương và Yến đón chúng tôi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra hết, cuộc sống trước đây lại bắt đầu... không hề có nước mắt. Chỉ có một điều thay đổi... Nguyên đã đối xử với tôi giống như một người bạn thân thật sự, có khoảng cách tinh tế đủ để trái tim tôi yên lành...
-Cậu biết vì sao không?
Trung lại hỏi. Cậu trở nên... đề phòng e ngại từ bao giờ vậy? Mắt tôi có lẽ có hai dấu hỏi to tướng nên Trung đã phẩy tay, gật gật đầu:
- Thôi được rồi... Tớ biết là tớ không hợp với cái cách úp mở này mà...Vấn đề mà tớ rất lo lắng... đó là Nguyên đang... cặp với một cô gái!
Vẻ mặt nghiêm trọng của Trung khiến tôi chú ý nhiều hơn là thông tin mà cậu ta vừa đưa ra. Tôi biết dạo này Thương và Nguyên thật sự như một cặp rồi, và điều này... cũng đã không còn gì phải đau buồn nữa...
- Không phải Thương!
Tôi buông cốc nước ra, ngơ ngác. Nhất quyết là tôi nghe lầm...
- Thương thì tớ biết mà!- Trung khẳng định lại- Đó là một cô bé có tính cách... gần như giống cậu!
Tôi nhói lòng, cúi gằm mặt xuống. Đúng là mọi sự đều liên quan tới tôi... luôn luôn là tôi!
- Cậu ta chỉ đang tự lừa phỉnh mình! Làm sao tìm đâu ra được một người giống cậu chứ?
- Nhưng... cậu nói với tớ chuyện này để làm gì? - Thu hết can đảm, tôi ngẩng lên, vờ lạnh lùng- Nguyên không phải là một đứa trẻ, do vậy cậu ta phải chịu trách nhiệm về hành động của mình thôi... Không phải ai khác!
Trung nhìn tôi một lúc, không nói được gì, có lẽ là do quá bất ngờ trước phản ứng cứng rắn của tôi. Rồi cậu ta thở dài, quay mặt đi. Tôi cũng im lặng, mím chặt môi để ngăn tiếng nấc đang ào lên từ trái tim.
- Cậu ta lúc nào cũng tìm tớ để cùng uống rượu. Khi say thì cậu ta luôn lảm nhảm cậu đang làm gì? Đang vui hay buồn? Có nhớ cậu ta không?... Gọi tên cậu hàng trăm lần... kể cả khi đã chìm vào giấc ngủ... Sao các cậu cứ phải làm khổ nhau như thế chứ? Yêu vất vả thế sao?
- Cậu... đừng nói nữa!- Tôi đưa ta bụm chặt miệng. Nước mắt giàn giụa trên mặt, tôi lại vụng về lau đi. Trung có vẻ bối rối. Cậu ta xoay sở trên ghế, thì thầm:
- Tớ xin lỗi... xin lỗi..
Tôi lắc đầu, gục đầu xuống bàn, nức nở. Trung cuối cùng cũng để tôi khóc thoả thích... và kiên nhẫn ngồi đợi tôi bình tĩnh lại. Tôi cũng đã cố sức tỏ ra kiên cường, nhưng trái tim tôi lúc nào cũng than khóc, lúc nào cũng thương Nguyên... hơn cả bản thân mình. Suốt cả tháng hè, nó đã bị cấm đoán, chỉ được khóc trong thầm lặng mà thôi. Nó nhức nhối và đến lúc này thì không chịu đựng nổi...
- Tớ xin lỗi...- Cuối cùng tôi ngẩng lên, mắt đỏ lựng, còn giọng thì khàn hẳn đi- Nhưng đó là lựa chọn của tớ... Dù vất vả thì cũng là con đường tớ đi. Rồi đến một lúc nào đó... mọi việc sẽ lắng lại. Không mệt mỏi nữa!
- Cậu ngốc thật!- Trung đưa cho tôi chiếc khăn tay của cậu ta, mỉm cười- Nhưng tình yêu không ai ngăn cản được đâu. Càng ngăn cản, càng mãnh liệt! Giờ thì tớ không còn gì phải lo lắng nữa rồi!
Tôi định phản đối nhưng nước mắt cứ chảy mãi nên phải cố sức lau cho hết. Trung khẽ đẩy cốc nước cam lại gần tôi, dịu dàng:
- Uống nước đi nào! Hôm nay, coi như tớ chưa nói gì hết, và tớ cũng chưa nhìn thấy gì hết. Ok chứ?
Tôi gật đầu, muốn nói cảm ơn nhưng cũng không nổi. Trung uống một ngụm cà phê, cười vu vơ khi nhìn ra ngoài đường. Nắng quện thành từng dải dưới tán cây, lấp lánh như bạc. Sau một trận khóc, trái tim tôi im lặng, không đau đớn nữa. Tôi ứơc sao mình đã trải qua một đời người rồi, và khi nhìn lại những ngày tháng này, sẽ chỉ thấy thương cảm mà thôi...