Tôi đẩy cửa bước vào phòng Thương, nó vẫn còn đang say giấc nồng trên chiếc giường... công chúa xinh xắn. Nghe mẹ nó nói rằng hôm qua nó đã ôm một chồng phim Hàn Quốc đến gần sáng, tôi lia mắt quanh để kiểm chứng. Đúng là có một bãi chiến trường ngay trên chiếc bàn gỗ kiểu Nhật ở góc phòng, toàn đĩa là đĩa. Tôi nhăn mặt, cái chứng nghiền phim dài tập của Thương chắc đến chết cũng chẳng bỏ được mất. Tôi là chúa ghét mấy cái phim dài dòng, phức tạp và khá là đau buồn đó...
Tôi bước lại gần giường của Thương, định gọi nó dậy, nhưng mắt tôi chạm phải cái vỏ ốc màu hồng đặt ngay bên cạnh tấm ảnh của cả nhóm. Cách đây vài hôm, Nguyên đã nhắc đến nó bằng cái giọng lè nhè rất dễ ghét, và làm sống dậy bao nhiêu kỷ niệm. Tôi nhấc cái vỏ ốc lên, tự hỏi rằng nếu nó ở trong tay tôi thì cái màu hồng bóng này có giữ được như mới không? Chắc hẳn Thương đã suốt ngày cầm nó trên tay, áp nó vào tai để lắng nghe tiếng sóng và tiếng gió... Tình cảm dành cho Nguyên thật sự đa quá sâu sắc rồi sao?
Thương cựa mình làm tôi giật nảy người, vội đặt vỏ ốc vào chỗ cũ. Thấy Thương vẫn chưa có ý định mở mắt, tôi ngồi xuống, lay cánh tay nó thật mạnh:
- Thương à? Thương... dậy đi!
Nó nghiêng người, rồi ở mắt nhìn tôi, môi nở một nụ cười.
- Lần sau đừng có mà xem phim nhiều như thế nhé? Sức khỏe thì có được là bao?
Tôi lườm nó một cái, giọng dài ra:
- Có dậy nổi không?
Thương chồi dậy, lấy tay day day trán. Mớ tóc hơi xoăn của nó buông lòa xòa trên mặt, che gần hết ánh mắt của nó... Ánh mắt ấy, tôi có cảm giác buồn dịu vợi.
- Hôm trước đi chơi với Nguyên... nghe nói vui lắm phải không?
Tim tôi nảy lên một cái, tôi lắc đầu, cố làm giọng thản nhiên:
- Ừm, cũng như mọi ngày... cậu biết mà! Tụi tớ đi với nhau là... cãi nhau!
- Đôi khi tớ lại thích được như thế đấy!- Thương mỉm cười- Vô tư để không biết thế nào là buồn khổ vì... cô đơn!
Tôi sững người nhìn Thương, rồi cũng rất nhanh đưa ánh mắt ra xa. Tôi cứ luôn luôn nghĩ, dù thế nào, chúng tôi vẫn là những người hiểu nhau nhất... nhưng một câu nói của Thương đã phủ nhận hoàn tòan... Nó chẳng hiểu gì về tôi cả! Không gì hết...
- Hôm nay... tụi mình cùng rủ Nguyên và Khang đi chơi nhé? - Thương rụt rè hỏi.
Tôi đứng dậy, đi lại bên cửa sổ, kéo tấm màn gió sang một bên và nén nỗi thất vọng lại... thật sâu:
- Thế nào cũng được! Tớ vẫn còn trong giai đoạn bị coi là " nô lệ" của các cậu cơ mà?
- Vậy... cậu gọi điện cho Nguyên và Khang đi!
Thương vừa rời khỏi giường vừa buộc mái tóc cho gọn lại ở đằng sau gáy. Tôi ngồi xuống một cái ghế ở gần bàn học, lơ đãng bấm số của Nguyên và chờ đợi.
- Gì thế?
- Mau chuẩn bị và đến ngay nhà Thương nhé! Cho 10 phút!
Tôi tắt máy thật nhanh để khỏi phải nghe lời phản đối... yếu ớt của hắn. Thương mỉm cười với tôi trước khi bước vào phòng tắm. Việc tiếp theo là Khang, tôi gọi cho cậu ta và nghe thấy rõ tiếng cười của ông chú trẻ hắt lại. Khang bảo rằng đã sẵn sàng... bay đến theo lệnh nữ hoàng! Vậy thì " bay" đến trong 5 phút nữa nhé! Tôi... khóai chí ra lệnh! Từ nhà Khang tới đây với tốc độ... 100km/h thì cũng mất đứt 10 phút!
Vừa mới tắt máy thì lại có chuông reo, nhưng được có hai tiếng là... tắc tịt. Tôi vừa càu nhàu, vừa đứng lên, nhóng mắt nhìn xuống cổng qua ô cửa sổ. Con bé Yến đang chễm chệ trên chiếc xe tay ga kềnh càng của mẹ nó, mặt vênh lên tận... ngọn cây bàng bên cạnh. Nó là chúa lười nhấn chuông cổng mà luôn luôn nháy máy chủ nhà để báo sự có mặt của mình!
Tôi đi xuống nhà, uể oải từng bước thật chậm ra cổng. Ngay lập tức bị dội lại bởi giọng kim cao vút của Yến:
- Mày chơi tao à?
- Vô duyên, mới đầu năm mà mày đã chụp mũ người khác sao?
- Tao gọi cho mày cách đây 5 phút rồi! - Yến đề máy.
- Mày nháy chứ có gọi đâu!
Tôi mở cổng để nó phi như gió vào trong. Con này càng ngày càng ngông nghênh quá thể đáng!
Tôi chưa kịp đóng cổng thì Khang đã đỗ xịch xe trước mặt. Nụ cười trên gương mặt cậu ta như một chiến thắng oanh liệt xứng danh thời đại, tôi bậm chặt môi lại. Chắc cậu ta đang ở đâu đó rất gần đây!
- Nữ hoàng cần phải trọng thưởng chứ nhỉ?
- Tội lừa dối nữ hoàng mà cũng có thưởng nữa ư?
Khang cũng phóng xe vào sân giống như Yến vừa làm. Yến nhìn tôi, hỏi với vẻ không thể tin được:
- Tao tưởng hôm nay mày làm " nô lệ" cho riêng tụi tao thôi?
- Đây là ý tưởng của công chúa Thương!- Tôi nhún vai- Đi chơi đông vui thì thích hơn!
Và như thế là sẽ có một trận quậy tưng bừng... cái túi tiền mừng tuổi của tôi đây! May mà mẹ tôi đã cho tôi rất nhiều vì cửa hàng tranh thu được lợi lớn. Thương xuất hiện ở cửa nhà với bộ váy liền mềm mại. Hôm nay trời ấm và nắng nhè nhẹ, rất thích hợp với màu váy ấy! Mái tóc xoăn lọn của nó đã được vuốt keo cẩn thận, nằm im trong những đường nếp làm nổi bật gương mặt trái xoan dịu dàng. Yến kêu thé lên:
- Con này định dìm... chị em của nó bằng sắc đẹp này ư?
Thương cười chúm chím, không nói gì mà bước xuống sân. Cái xe của nó cũng mỏng mảnh dễ thương y như chủ, ưỡn ngực bên cạnh chậu bon sai lớn. Hôm nay, chúng tôi đi xe riêng, giống như một thời tung hoành ngày xưa trên mọi con phố Hải Phòng... Nguyên đã đến cùng với tiếng còi inh tai của chiếc xe khủng long. Hắn lớn tiếng:
- Kiểu này tớ lại giành giải nhất trong cuộc đua tới đích rồi!
- Nếu nghiêm túc thì cậu sẽ gặp khó khăn đấy!- Khang vừa xoay xe cho Yến, vừa trả lời. Nguyên phẩy tay, cười toe toét:
- Nghiêm túc, nghiêm túc...
- Thế thì tớ xin hầu!- Cả Khang và tôi cùng kêu lên. Không hiểu sao tôi có một linh cảm lạ là nếu mình không can thiệp vào ngay lúc này thì chắc chắn sẽ có một cuộc... hỗn chiến chứ nhỉ?
- Không chơi với con gái! Con gái chỉ để dành... là phần thưởng!- Nguyên tiến vào mép sân, nói át cả tiếng xe. Nhưng ngay lập tức giọng Yến bao trùm lên tất cả, chói lói đến mức mọi âm thanh như im lặng hết:
- Nói cái gì hả? Khinh thường con gái từ bao giờ thế thằng kia?
- Em biết lỗi rồi thưa chị hai!- Nguyên vờ khúm núm.
- Thôi, đi nhanh kẻo trễ!
Đó là giọng ôn hòa của Thương! Và mọi chuyện chấm dứt, nhưng bắt đầu ở trên những con phố nườm nượp người. Lúc vắng người thì chúng tôi đi hàng 5, trêu chọc nhau, cười đùa và hát líu lo. Không khí xung quanh bừng lên ấm áp...
Chúng tôi ăn trong một quán quen thuộc, uống trong một bar có đồ uống rất hợp khẩu vị và dạo chơi siêu thị cho đến hết buổi chiều. Buổi tối sau bữa ăn, cả bọn kéo nhau vào sàn nhảy, uốn éo chán chê rồi mới chịu ngồi yên tĩnh trong một căn phòng ấm áp của quán Karaoke Điểm Hẹn.
Nguyên bao giờ cũng mở đầu để khẳng định " thương hiệu" tài năng của mình. Tôi thì chăm chăm gọi đồ uống cho cả nhóm, và không hiểu sao khi tiếp viên mang vào lại có thêm mấy lon bia lạnh nữa. Khang đưa phiếu yêu cầu cho tôi, thì thầm:
- Chọn bài nào dễ hát ấy!
- Sao?
- Sẽ không lộ rằng cậu hát sai nhịp chứ sao?
Tôi liếc xéo Khang một cái, nhưng rồi cũng nghĩ ngợi để ghi tên bài hát cho cẩn thận. Nhưng khốn nỗi độ thẩm âm của tôi quá tệ, đến mức tôi không tài nào nhớ nổi một tên bài hát nổi đình nổi đám nào. Cuối cùng tôi đưa cho Khang, thì thầm lại:
- Cậu ghi cho tớ những bài tớ hay hát ấy!
Khang bật cười:
- Cậu không nhớ tên bài chứ gì?
Uống một ngụm nước chanh leo thơm ngát, tôi gật đầu. Khang ghi một lèo được tới 5 bài hát, rồi chuyển lên cho nhân viên chọn bài. Từ nhỏ, Khang đã như... bảo mẫu của tôi khi mọi thứ cần nhớ thì cậu ta đã nhớ sẵn và nhắc tôi rất đúng lúc. Mãi rồi tôi cũng không buồn vận động đầu óc nữa... Nhưng cũng chính vì thế mà lên đại học tôi đã gặp không ít khó khăn để... tự lập dần dần!
Trên màn hình là bài hát " Yêu thương mong manh" đang rất thịnh hành trong giới trẻ, tôi nhìn sang và thấy Thương đang cầm một mic, còn mic kia Yến đang chuyển cho Nguyên. Giọng của Thương khá nhẹ nên rất hợp với tiết tấu chậm của bài hát... Nếu mà hai đứa đứng lên biểu diễn thì...
- Ra trước màn hình đi!- Yến lên tiếng với vẻ động viên- Phải làm gương cho những người còn lại đấy!
- Được rồi! - Thương cười- Lên thôi Nguyên!
Không hiểu sao tôi lại thấy tim mình chùn xuống, mệt mỏi lạ kỳ. Tôi cố mỉm cười, khi Nguyên nói:
- Phải hát như thế này này, hiểu không Lâm?
Tiếng piano dạo đầu vang lên da diết, Thương nhìn Nguyên rất dịu dàng cùng với một nụ cười yêu thương khi hát:
" Anh, mình đã trao nhau nhiều hơn đã hứa. Mà vì sao đôi khi em thấy yêu thương thật quá mong manh.
Người hỡi, tình mình tựa như những áng mây trôi về đâu? Vẫn mong cho mình mãi bên nhau dài lâu."
Nguyên cũng đáp lại bằng giọng nam trầm, ấm áp tình yêu:
" Em, lòng vẫn khát khao được yêu mãi thế. Dù mai đây đôi ta đâu biết yêu thương mình sẽ ra sao.
Người hỡi, tình mình tựa như những năm tháng kia đổi thay. Hãy yêu nhau để có nhau mãi về sau".
Yến nghiêng người sang tôi, rù rì:
- Trông cứ như hai đứa nó yêu nhau ấy nhỉ?
- Rất đẹp đôi!- Tôi gật đầu.
Nguyên và Thương quay vào nhau để hát đoạn điệp khúc. Mắt Thương long lanh hẳn lên, và nó nắm lấy tay Nguyên, nghiêng đầu:
" Người yêu nhé nhìn em lần nữa. Hứa một lời sẽ mãi bên nhau. Và em sẽ nhìn anh và hát. Em sẽ mãi yêu anh hơn lời em nói...
Dù năm tháng đổi thay người hỡi, những ngọt ngào vẫn mãi trao nhau. Bàn tay vẫn tìm nhau trìu mến, và ta sẽ mãi yêu cho dẫu mai đây về đâu..."
Đó là tình yêu của Thương! Bàn tay Thương nắm chặt tay Nguyên như không muốn rời ra nữa... Và tôi đang dần dần trở thành người thứ ba đe dọa hạnh phúc ấy...
- Cậu có thấy vị gì không?
Tôi đặt cốc nước xuống, ngơ ngác nhìn Khang.
- Cứ uống mãi như thể là...
- Ngon mà!- Tôi cười méo xệch.
- Bởi thế mà tớ luôn phải làm bảo mẫu cho cậu!- Khang đẩy kính lên, mỉm cười- Cậu chỉ biết lo cho người khác mà không buồn lo cho mình... Mọi cái sẽ dễ dàng hơn nếu như chúng ta cùng công bằng với nhau... trong mọi chuyện!
- Lại luật à? - Tôi vuốt vuốt mái tóc, khẽ lắc đầu- Khi đã trở thành thói quen thì sẽ không cảm thấy đau nữa đâu!
Tôi vỗ nhẹ tay khi Thương và Nguyên kết thúc bài hát. Đúng là tôi đã quen nhường nhịn Thương mọi điều, và ra sức để Thương được hạnh phúc... Bây giờ, không cớ gì mà tôi lại từ chối giúp nó cả...
- Thế nào? - Nguyên ngồi xuống bên cạnh tôi, lấy luôn cốc nước tôi vừa uống tu liền một hơi- Hay đúng không?
- Perfect!- Yến nheo mắt- Thương biểu cảm như một cô gái đang yêu ấy!
Má Thương hồng rực lên dưới ánh đèn màu nhẹ. Khang đưa cho tôi mic, dịu dàng:
- Bài của cậu rồi đấy!
- À, ờ...
Không ai hát cùng tôi cả, nhưng tôi cũng không có cảm giác ngại ngùng gì nữa. Trong tôi là hỗn độn một mớ gai nhọn, lăn qua lăn lại tạo thành như vệt xước dài... cả tâm hồn và thể xác. Nguyên ngồi sát bên tôi, tựa đầu vào thành ghế. Tôi biết hắn đang nhìn tôi, và điều này khiến tôi muốn khóc... Tôi không muốn mất đi cái gì hết... nhưng sao ai cũng bắt tôi chọn lựa?
- Hát mà cũng không tập trung được!
Tôi giật mình vì cảm giác mát lạnh ở trên má. Nguyên đang dí lon bia của hắn vào mặt tôi, cười nhăn nhở:
- Sai nhạc hết rồi!
- Vậy có chấp nhận được không? - Tôi buông mic xuống, nhìn thẳng vào mắt Nguyên- Nếu tớ làm sai hết?
- Không chấp nhận được!- Nguyên bậm môi, lắc đầu- Cậu không được phép làm sai điều gì... kể cả chọn lựa!
- Nói gì mà mình chả hiểu!- Yến chen vào, giành lấy mic ở tay tôi- Để tao hát vậy... Công nhận bài này hay, mày làm nó phí ra!
Tôi nhếch nhẹ môi, cười không nổi nữa. Nguyên nắm chặt tay tôi trong bóng tối, gằn giọng với một âm điệu thấp:
- Không được nghĩ vớ vẩn nữa!
- Tớ không vớ vẩn... Cậu thôi áp đặt mọi chuyện vào tớ đi!
Tôi rút mạnh tay và ngồi xích sang bên cạnh Khang. Tôi phải dứt khóat sớm thôi, không thì những tổn thương mới chớm này sẽ trở nên sâu sắc... và chúng tôi sẽ chẳng thể quay lại nữa...
Trời đã rất khuya, chúng tôi dàn hàng 5 để ra về. Tự nhiên Yến nổi hứng muốn ngắm trời đêm trên sông... và bắt chúng tôi ra ngoài ngoại thành. Gió thổi lồng lộng. Trời đen thăm thẳm. Dòng sông óng ánh dưới ánh điện đêm từ thành phố hắt lại. Chúng tôi đứng trên bờ đê, thỏa thích hét... Tôi trút lòng mình vào gió, và sông, vào trời đêm bao la... Ừm, kể cả mớ gai nhọn kia nữa... Tôi không cần nó để nhắc nhở cảm xúc đau buồn, cũng như... tình cảm mong manh với Nguyên... Tôi từ bỏ cái quyền đó... Từ bỏ hòan toàn!
- Về thôi! Gần 3 giờ sáng rồi đấy!
- Mình đua xe nhé? - Nguyên đề nghị- Đường vắng lắm!
- Ok!- Yến hứng khởi- Yêu cầu cậu không được chạy hết tốc lực của xe, được chứ?
- Nhường phụ nữ đi trước!- Nguyên nhún vai.
Thường thì chúng tôi hay thông qua một vấn đề nào đó rất nhanh khi Yến và Nguyên thỏa thuận được với nhau. Tôi, Thương và Yến cùng phóng xe lên trước. Lại giống như xưa... và đây là lần cuối cùng! Tôi mỉm cười, tăng ga và bỏ Yến cùng Thương ở phía sau...
Một lúc sau, Nguyên và Khang đã đuổi kịp và bắt đầu bỏ rơi chúng tôi. Nhưng khoảng cách không nhiều lắm, và tôi nghĩ chắc cũng vượt được. Điều đó thật sai lầm, Khang và Nguyên đang cố tình để khoảng cách đó, vừa không để chúng tôi đuổi kịp vừa để biết rằng không có chuyện gì xảy ra với chúng tôi ở phía sau...
Thương đuối dần, tôi phải giảm ga để chờ nó. Phía trước, Khang đã chậm hơn Nguyên vài mét...
Chúng tôi bắt đầu chuyển sang đường lớn... Ngay khúc quanh, một chiếc xe tải từ phía sau lao lên với vận tốc của... một tàu siêu tốc. Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng Khang kêu lên:
- Nguyên... Xe đấy!
Phía trước xe Nguyên chỉ còn cách chiếc ô tô... một tích tắc. Trong ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn xe, của làn sương mờ... tôi thấy chiếc xe ô tô kéo theo xe Nguyên một đoạn và hất xuống vệ cỏ bên đường... Nguyên bị tung ra khỏi xe, lăn mấy vòng trước khi nằm bẹp trong đám cỏ đen thẫm...
Thương gần như vất cái xe của nó ra khỏi người, lao về phía Nguyên đang nằm. Tôi không nhúch nhích được nữa, không muốn đi về phía ấy... Và cầu xin đừng ai quay lại nói với tôi một điều gì... Xin đừng...
Cả nhóm đã tới chỗ Nguyên. Tôi chỉ thấy những cái đầu cúi xuống... và Thương ôm chầm lấy người Nguyên... khi hắn nhổm được dậy. Lúc ấy, tôi mới đủ sức để rời khỏi xe, bước những bước chệnh choạng tới đám ồn ào những tiếng nức nở, tiếng cằn nhằn... và cả tiếng cười ấy. Trước mắt tôi là Nguyên trong vòng tay của Thương, gương mặt có những vệt xước dài cùng với nụ cười tươi như hoa buổi sớm... Mắt hắn chạm mắt tôi, và ngay lập tức hắn nói:
- Không sao... Chuyện tránh chiếc xe đó chỉ là chuyện trẻ con thôi mà!
Trái tim tôi đã ngừng đập khi hắn bị cuốn vào chiếc xe, và tôi suýt nữa thì nghĩ đến chuyện mình sẽ chết nếu như Nguyên không đứng dậy được nữa... Vậy mà hắn còn cười được!
- Cậu làm tớ sợ quá! Sợ quá đi thôi! - Thương nức nở trên vai Nguyên, không còn quan tâm gì đến cảm xúc của chúng tôi nữa. Nguyên vỗ nhè nhẹ lên vai nó, an ủi:
- Tớ thì làm sao có thể bị gì chứ? Thôi nào... không sao rồi mà!
Tôi quay đi, không nói một lời. Tưởng chừng như bầu trời vừa sụp xuống đối với mình nhưng với hắn thì... chỉ là một trò chơi!
- Lâm...
Tay tôi bị giữ lại. Nguyên nhìn tôi, băn khoăn:
- Cậu giận tớ ư?
Tôi hất tay hắn ra, thờ ơ:
- Cậu có thế nào cũng không liên quan tới tớ!
Tôi nhìn mấy đứa đang đứng ngơ ngác ở phía sau, lạnh lùng:
- Tớ buồn ngủ rồi, về đây!
Và mặc kệ những ngạc nhiên, những băn khoăn tôi leo lên xe, phóng thẳng. Gió mơn man tóc và mặt khiến tôi có cảm giác trở lại... Nhưng cái hình ảnh ấy còn đọng mãi với một nỗi đau...
Tôi về nhà là gần 4 h sáng, mệt mỏi lê người lên giường, mắt mở chong chong nhìn trần nhà. Cạn khô những ý nghĩ, nhưng lại ào ạt những hình ảnh hãi hùng, đủ sức bóp nghẹt trái tim tôi một lần nữa... Tôi để nước mắt mình rơi xuống ướt thẫm gối...Trái tim bắt đầu run rẩy sợ hãi... Tôi bám chặt vào chăn, ngăn mình bật khóc... Chút nữa là tôi mất Nguyên rồi... Chỉ tại hắn không cẩn thận... chỉ tại hắn thôi...
Chuông điện thoại rung trên bàn tạo thành những tiếng kèn kẹt như người ngạt mũi. Tôi lấy một chiếc gối khác bịt chặt đầu lại...Nhưng tôi không thể chịu đựng được lâu, tôi vùng dậy, vớ lấy cái điện thoại, toan ném đi. Một cơn gió thổi tung tấm màn gió mỏng tạo một khoảng trống để trong một tích tắc tôi có thể thấy bóng ai đó đứng dưới cổng nhà. Điện thoại dừng rồi lại rung, kiên nhẫn trong tay tôi... Tôi gạt nước mắt, rời khỏi giường:
- Alô...
- Tớ đang ở dưới này...
- Tớ ngủ rồi.
- Tớ sẽ đứng đến khi nào gặp được cậu!
Giờ thì cái điện thoại của tôi được buông tha một cách đột ngột. Tôi quăng nó xuống giường, mệt mỏi lê người xuống nhà, mở cửa thật khẽ và lướt qua sân... tới cổng. Mở chiếc cổng gỗ nặng nề đủ cho mình có thể lách người ra, tôi nhìn lên và bắt gặp ngay vẻ mặt bơ phờ của Nguyên. Dấu tích tai nạn vẫn còn thấy rõ trên mặt và bộ quần áo sờn rách. Bên cạnh hắn là chiếc xe khủng long thảm hại thu mình dưới ánh điện vàng vọt... Tôi khe khẽ lắc đầu:
- Cậu không ngủ được là không có nghĩa ai cũng phải thức cùng cậu đâu nhé!
Nguyên bước lại gần tôi từng bước cà nhắc... Cái " không sao" của hắn cũng khá là thảm thương ấy chứ? Tôi nhăn mặt... ngăn cho mình đừng có mà bật khóc tại đây!
- Cậu không cần phải gai góc nữa!
- Cậu nên đến bệnh viện xem lại cái đầu đi... bắt đầu có triệu chứng rồi đấy!- Tôi hất đầu công kích- Không có chuyện gì thì về đi... để cho người khác ngủ nữa chứ?
Tôi quay đi, nhưng ngay lập tức bị Nguyên kéo lại, rất mạnh đến nỗi tôi bị mất thăng bằng, ngã ập vào người hắn. Tôi định thần lại rất nhanh, tuy nhiên, không thể bằng vòng tay cứng như... thép nguội của Nguyên đang siết chặt lấy tôi...
- Này... này...
Tôi chỉ la lên được có mấy chữ vô nghĩa, rồi im luôn khi Nguyên gục đầu vào vai tôi, thì thầm:
- Cậu có biết tớ sợ như thế nào khi sắp lao vào chiếc ô tô đó không? Tim tớ tưởng như là ngừng đập chỉ vì tớ nghĩ tới cậu, nghĩ đến chuyện chiếc ô tô kia sẽ bắt tớ xa cậu vĩnh viễn... Và tớ sẽ làm cậu đau buồn, khóc mãi không thôi...
- Cậu... cậu mà cũng biết sợ ư? - Tôi gục mặt xuống vai Nguyên, cay đắng hỏi lại.
- Tớ xin lỗi vì đã làm cậu sợ, Lâm à! Xin lỗi cậu... xin lỗi...
Tôi vùng ra, bắt đầu gào trong tiếng khóc:
- Cậu là đồ tồi, đồ tồi... cậu biết không hả? - Tôi đấm mạnh vào ngực hắn, nức nở- Cậu tưởng cậu xin lỗi mà được sao? Cậu làm người ta chết vì sợ hãi rồi còn cười được nữa... Cậu... chết quách đi!
Nguyên ôm chặt lấy tôi, còn tôi cũng vừa khóc vừa vòng tay quanh cổ hắn... Hơi ấm của hắn đang dần xua đi nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy tâm trí của tôi lúc này... Nguyên không sao cả, hắn vẫn ở đây và sẽ luôn ở đây bên tôi...
Hình như Nguyên đang hôn mơn man trên những sợi tóc của tôi... Cảm giác ấm nóng trượt dần xuống má rồi chờn vờn trên môi tôi. Khi tỉnh ra thì tôi lại bị cuốn vào nụ hôn sâu thẳm của hắn... Không phải cái chạm môi như lần trước mà là một nụ hôn thực sự... Tôi chỉ đủ sức để nhận ra điểm khởi đầu, rồi bị nhấn chìm trong bóng đêm ào ạt cảm xúc...
Tôi nhón chân lên trong vô thức để đáp lại sự nhiệt tình của Nguyên, thì... phải, đúng lúc vô thức ấy, chút lý trí sau cùng đẩy tôi trở lại. Tôi bừng tỉnh khi trước mắt tôi là đôi mắt u buồn của Thương... Tôi đã ném tất cả vào bầu trời đêm, và để cho sông nước nuốt trọn chúng vào lòng rồi cơ mà? Tôi đã chọn mình phải là kẻ mạnh... sao có thể hành động như một kẻ phản trắc thế này?
Như có một quả tạ dội vào ngực, tôi hẩy mạnh Nguyên ra, và lùi lại vào bước để có thể giữ được an toàn. Nguyên nhìn tôi, ánh mắt dò hỏi. Tôi nắm chặt tay lại, nói rành rọt:
- Chúng ta đang làm một điều sai quấy...
- Tớ nghĩ đó là điều tự nhiên!- Nguyên bắt đầu hiểu ra và tìm cách " bắt " lấy tâm trạng của tôi. Nhưng điều đó là không thể, ngay lúc này.
- Chúng ta chỉ là bạn...
- Bạn thì không thể như vừa rồi, cậu hiểu phải không? - Nguyên tiến thêm một bước, còn tôi, lùi lại tới... hai bước liền.
-Đối với tớ cậu chỉ là một người bạn thân... từ bé! - Tôi nhấn giọng, nghe trái tim như có ai đang bóp chặt lại.
- Vậy sao cậu lại hôn tớ? - Nguyên nhướng mắt lên, không hề ngại ngùng.
- Vì...- Tôi nhắm mắt tôi một tích tắc để giữ cho trái tim im lặng... Mọi cảm xúc lúc vừa đều là rất thật. Tôi hôn Nguyên bởi tôi biết rất rõ ràng rằng đó chỉ là Nguyên mà thôi...- Vì tớ quá sợ hãi... Chúng ta vừa trải qua những giây phút khủng khiếp, tưởng như có thể không được gặp nhau nữa... Chỉ là một phút yếu lòng, đúng, là không thể điều khiển nổi cảm xúc của mình mà thôi!
Nguyên lại tiến thêm một bước nữa, nhưng tôi đã ổn định lại rồi... Tôi đứng im, nhìn thẳng vào Nguyên với một vẻ hối tiếc thật sự... Tôi tiếc là đã không kiềm chế được mình... Chỉ một phút " thả rông" tình cảm để bây giờ... có thể phải làm tổn thương nhau!
- Nhưng tớ thì không thế...
- Cậu đừng nói như thể đóan trước được mọi điều trong tương lai thế! - Tôi chặn ngang câu nói của Nguyên... Từ bây giờ, cậu sẽ không có cơ hội nào nữa đâu! - Nếu mất đi tình bạn này tớ sẽ hối hận cả đời mất thôi. Vì thế, xin cậu hãy quên chuyện lúc nãy đi... Một khoảnh khắc sai lầm...
- Tớ sẽ quên... một khi tớ không còn trên đời này nữa!- Nguyên mỉm cười, phẩy nhẹ tay- Không cần cố gắng nhiều như thế đâu. Cậu chỉ cần nói" Về ngủ đi Nguyên, trông cậu như con ma mút ấy!". Vậy là hiệu nghiệm ngay ấy mà...
- Vậy... Về ngủ đi ma mút!
Nguyên bật cười, xoay lưng lại, nhưng bàn tay thì còn vẫy vẫy:
- Cậu cũng ngủ đi... người quan trọng nhất cuộc đời của tôi!
Tôi đứng im lặng nhìn Nguyên ngồi lên xe, và phóng vút đi... Đến khi thấy hắn ta rẽ vào con phố nhà hắn thì tôi mới dám trượt người xuống cột cổng, gục mặt xuống đầu gối, khóc nức nở...