Tình Yêu Thầm Lặng

Chương 14




Bố mẹ tôi lên, dĩ nhiên là không cùng lúc với nhau. Tuy vậy, ông bà cũng đã không tỏ thái độ... ghê gớm gì lắm trước mặt tôi. Mẹ xoa xoa lên bụng tôi, dù là qua một lớp áo và một cái chăn dày nhưng tôi vẫn cảm thấy sung sướng lắm lắm, giống hệt như hồi bé khi tôi bị đau bụng. Bố thì không nói gì nhưng cái cách ông luống cuống pha cho tôi cốc sữa cũng đủ làm tôi rớt nước mắt... Đau một chút mà được như thế này... kể cũng bõ công!

- Cu Bình cứ đòi nghỉ học để lên đây với con đấy! - Mẹ tôi mỉm cười- Bố con không cho đi nó giận dỗi sang bên mẹ... đòi theo!

Bố ậm ừ ở trên ghế, mắt nhìn vào cốc sữa còn đầy của tôi.

- Chắc chủ nhật nó sẽ lên!

- Con không sao mà... Hôm qua thì có đau nhưng giờ hết rồi!

- Không có ăn uống cẩn thận gì hết! - Bố cau có.

- Đúng đấy! - Mẹ gật đầu- Con là chúa ăn bậy bạ!

Tôi thở khì ra, tu một hơi gần hết cốc sữa. Từ sáng tới giờ, tôi đã uống tới ba cốc sữa, một là của Khang, một của cu Vĩnh và một của bố... Kiểu này, tôi sẽ tăng cân là cái chắc chắn!

- Mẹ Thương cũng lên đấy! Tội nghiệp con bé... Ốm nặng hơn thì phải!

Tôi nhìn mẹ, hơi ngạc nhiên. Chắc nó quá lo cho tôi mà đâm ốm thêm ra...

Mẹ tôi quay ra nhìn bố, cười nhẹ:

- Anh chắc có nhiều việc... Cứ về để em trông con cho...

- Thế cũng được. Chủ nhật tôi lên cùng thằng Bình! - Bố tôi đứng dậy, lại gần tôi. Ông nhìn tôi bằng ánh mắt đầm ấm, và lần đầu tiên, kể từ khi tôi lên cấp II, ông xoa đầu tôi, rất nhẹ nhàng:

- Con ăn uống cẩn thận vào nhé...

- Vâng.

Bố mỉm c về phần mình, thề bồi rằng sẽ không vào cái căn tin " khủng khiếp " ( lời Lan nói) ấy nữa... cạch tới già luôn. Nhưng tôi thì có thể đem cái... ruột thừa đã bị cắt bỏ của tôi ra mà thề rằng, cùng lắm nó... không bén mảng vào đó được... 3 ngày. Ai mà không biết nó là chúa ăn vặt chứ?

Cô Lan có đến thăm tôi vào buổi tối cùng với Khang. Thương đã giảm sốt nhưng vẫn còn phải truyền nước suốt. Mẹ tôi định về theo cô Lan để xem Thương thế nào, nhưng cô gạt đi ngay. Cô bảo đã có Yến và Khang giúp cô trông nom Thương rồi, cũng phải có người ở bên tôi chứ?

Mẹ chỉ cười, tiễn cô Lan về... Khang cũng phải theo vì cô không rành đường Hà Nội cho lắm... Quả thực thì tôi cũng mong Khang ở lại chút ít để nói chuyện ban sáng ở nhà... Nhưng biết làm sao?

- Cô Lan... có gì không bằng lòng với mẹ nhỉ?

Mẹ quay vào, nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi. Tôi nhún vai.

- Lại còn không muốn mẹ vào thăm Thương nữa, kể cũng lạ! -Mẹ ngồi xuống cạnh tôi, dém lại cái chăn vừa tuột một đầu xuống.

Ngay lúc ấy, có một bệnh nhân khác được chuyển vào, cùng với một bà mẹ phốp pháp... Bà ấy chọn giường cho thằng con trai xong, quay ra chào mẹ tôi, và bắt đầu... bắn liên thanh:

- Cháu nó cũng bị viêm ruột thừa à? Chết thật, tại ăn uống linh tinh quá mà... Khi nhận được tin báo là thằng bé nhà tôi phải vào viện, tôi đã xỉu đi đấy... Chị có thế không?

- Mẹ...

Thằng con trai gọi với ra, vẻ như muốn can thiệp... Tôi quay đi, cố giấu nụ cười. Bác ấy mà xỉu thì không biết... ai đỡ nổi bác ấy dậy nhỉ? - Con đau ở đâu sao? - Bà mẹ quay lại phía con, lo lắng- Mẹ đã bảo bác sỹ nhẹ tay rồi mà... Tội nghiệp con tôi... - Con không đau... nhưng mẹ nói bé thôi... ảnh hưởng tới người ta! - Ờ... ờ... Mẹ tôi cũng lại gần xem xét thằng bé... biết điều đó. Bà cười rất dịu dàng khi hỏi thăm tình hình, rồi còn hướng dẫn cho bà bác kia cách chăm sóc... người bệnh vừa mới rời phòng hồi sức ra. Bà bác nghe một cách chăm chú, rồi lật đật đi mua sắm vài thứ sau khi nhờ mẹ tôi... trông giúp con trai yêu quý. Tôi không chú ý nữa vì có điện thoại. Ra là Nguyên. Hắn bảo đợt... đày ải sẽ kết thúc vào sáng mai, và chỉ tầm chiều là hắn có mặt ở Hà Nội. - Thế sáng nay có bị thầy mắng không? - Tôi hỏi, bỏ vào miệng một quả nho. - Xời, tớ là ai chứ? - Nguyên kêu lên vẻ tự mãn- Con người siêu đúng giờ, có cớ gì mà thầy mắng nữa chứ? - Thì cậu chơi trò mạo hiểm với tính mạng của cậu mà! Nửa đêm mà dám gọi tắc xi để về Hà Nội một mình!

Nguyên cười: - Nhằm nhò gì! Mà cậu hết đau thật chưa? - Rồi... Nguyên này, lúc sáng cậu vào thăm Thương phải không?

- Ừm, nhưng không được nhiều lắm. Tôi xoay người lại để dễ trò chuyện hơn. - Thương ốm nặng hơn nữa đấy. - Vậy sao? - Cô Lan vừa vào và nói thế... Tớ thấy hình như tại tớ bị như vầy nên Thương lo lắng quá... Nguyên im lặng. Tôi cũng không hối thúc, mà thở dài than: - Sao tớ lại bị ngay vào lúc này. Tội nghiệp Thương quá! - Cậu thôi lo chuyện không đâu đi! - Nguyên càu nhàu- Ăn uống cẩn thận vào đấy... - Cậu nói y như bố tớ! - Tôi bật cười và thấy nhói một cái ở bụng. - Vì cậu là một người vớ được cái gì là ăn cái đấy, không thèm quan tâm xem nó có lợi hay hại cho bản thân mình. Ai chẳng biết điều đó cơ chứ? Đang đau vì lúc vừa đã cười phải không? Chẳng cẩn thận gì cả... Ngủ sớm đi. -Ưm... - Không phải lo lắng chuyện của Thương nữa. Cậu cũng là một người bệnh đấy, hiểu chưa? Tôi không trả lời, chỉ lơ đãng với lấy quả nho. - Hiểu chưa hả? - Nguyên hét lên khiến tôi giật mình, vội nói: - Rồi... rồi ạ! Nguyên cười rồi cúp máy. Tôi ném cái điện thoại xuống giường, làu bàu: - Lúc nào cũng ra lệnh! - Nguyên phải không? - Mẹ nhìn tôi cười. Tôi gật đầu, bỏ luôn hai quả nho vào miệng. Mẹ lườm tôi một cái, bắt tôi nhả ra. Tôi không chịu, vậy là bị mẹ giữ luôn cả chùm... Tôi nhả ra, kêu lên: - Sao mẹ lại như vậy chứ? - Ăn mà không bóc vỏ trước hả? - Thì con nhằn ra. - Thế thì còn nói làm gì? Bố mà còn ở đây thì... Không ăn nữa. - Vậy con bóc vỏ là được chứ gì? - Tôi xìu xuống. Ở giường bên cạnh, tôi nghe thấy tiếng tên con trai bật cười. Nhưng sau đó nó kêu lên một tiếng, dù nhỏ nhưng tôi biết nó là đang đau lắm. Ai bảo cười làm chi? Đến khuya thì tôi biết rõ về tên con trai cùng phòng. Cậu ta là sinh viên Bách Khoa, cũng học năm thứ 3 như tôi. Nhưng cái sự tích " mẩu ruột thừa" của cậu ta thì ly kỳ hơn tôi rất nhiều lần. Cậu ta đau bụng từ mấy hôm trước, đi xuống phòng y tế ký túc xá thì họ bảo là rối loạn tiêu hóa mà thôi. Uống hàng loạt thuốc điều trị bệnh tiêu hóa mà càng lúc càng đau hơn. Đến khi không chịu nổi nữa thì người bạn cùng phòng đã đưa hắn vào bệnh viện, và phải đến khi mẹ cậu ta lên, người ta mới đưa vào phòng mổ... Bà mẹ cứ kêu ca mãi về cái vụ tắc trách này với... thái độ ấm ức không giải tỏa nổi. Chung quy cũng chỉ là vì quá xót cậu con trai quý tử! - Dù sao thì cũng thật không chấp nhận được đúng không? - Mẹ tôi bày tỏ nỗi niềm khiến bà bác dừng việc chấm cái khăn mùi xoa trên đôi mắt đo đỏ, đáp lại bằng cái gật đầu rất mạnh. - May mà cái Lâm nhà tôi không bị như thế... nếu không thì... thật không dám tưởng tượng! - Mẹ tôi kêu lên. Tôi thở dài, dúi đầu vào trong chăn... Phải ngủ thôi, không thì phải đến sáng mất! Tôi he hé nhìn sang tên Bách Khoa, hắn cũng đã ngủ từ lâu... Thật... thông minh quá nhỉ? Hôm sau, bạn bè của cậu Bách Khoa đến đông như trảy hội, mà toàn con trai chứ? Yến đến thăm tôi, và ngay lập tức tôi phải nhét đầy lỗ tai những lời bình luận của nó về từng tên một. Tôi thấy mấy tên liếc nhìn nó nhưng không dám lại làm quen... Chắc cũng tại con bé kiêu kỳ quá đây mà! Buổi trưa, dường như đã vắng lặng hẳn xuống. Mẹ tôi về nhà theo Yến để nghỉ ngơi chút ít sau khi đã... giao tôi cho bà bác bên cạnh... nhờ trông nom. Bà bác nhiệt tình gật đầu ngay, nhưng khi mẹ tôi về được 15 phút thì bác ta cũng đi nốt vì có việc bận cần giải quyết gấp. Thế là trong phòng chỉ còn hai bệnh nhân, chưa từng nói với nhau đến nửa lời. Tôi không có ý định bắt lời trước, một phần vì lười, một phần cũng vì ngại, ngộ nhỡ cậu ta phớt lờ tôi đi thì sao chớ? Tôi chẳng dại... đâm đầu vào chỗ... quê một cục như thế! Đang loay hoay với cái điện thoại gần hết pin trong tay, tôi giật mình khi cậu Bách Khoa nói với từ giường ngoài: - Sáng nay thật xin lỗi bạn quá! - Sao cơ? - Tôi dừng lại, quyết định không tìm cái sạc điện thoại nữa. - Vì bạn bè tớ làm ồn quá, đến người thường còn cảm thấy mệt nữa là... - Không sao! - Tôi hơi nhích người dậy để nhìn về phía cậu ta. Cậu ta cũng đã ngồi dậy từ bao giờ, chẳng thấy vẻ đau đớn hiện trên mặt cậu ta chút nào cả. - Đấy là bạn chưa gặp bạn bè của mình đấy thôi! Giống nhau ấy mà! Cậu ấy cười. Kể ra thì cũng được xếp vào hàng những anh chàng đẹp trai đây. - Nhưng từ sáng mình chỉ thấy có một cô bạn... - Vào thăm từ hôm qua rồi!- Tôi với tay lấy quả cam ở trên tủ, hỏi- Ăn không? - Không!- Cậu ta lắc đầu. Tôi cũng không cố nài thêm làm gì, tẽ đôi quả cam ra, và lấy một múi bỏ vào miệng.- Bạn giống cô bạn gái của mình thật! Tôi dừng lại, ngẩng lên. - Lúc nào cũng có thể ăn được!- Tôi thấy cậu ta cười, vẻ mặt ngời lên một niềm hạnh phúc- Bất kể khi vui, khi buồn, bất kể khi đang làm việc hay đang ngồi không... - Hình như cô ấy chưa vào đây? - Tôi mạnh dạn hỏi thăm, khiến nụ cười trên môi của cậu ta tắt hẳn, đôi mắt trở nên tư lự. - Cô ấy phải đi kiến tập... Mình không muốn làm cô ấy lo lắng nên không cho ai gọi điện báo cả! Tôi nhíu mày. Nếu tôi mà ở vị trí bạn gái của cậu ta thì chắc chắn tôi sẽ phát điên lên khi biết chuyện... - Cô ấy sẽ không giận đâu! - Cậu Bách Khoa xua xua tay như đang xua đi ý nghĩ của tôi- Mình biết tính cô ấy mà... Bạn thân từ bé đấy! - Bạn thân? - Tôi buột miệng kêu lên. Cậu ta thì bật cười. - Ừ. Bạn ngạc nhiên à? Tôi bỏ nửa quả cam xuống bàn, quay hẳn về phía cậu bạn Bách Khoa, tự nhiên nói:

- Chứ sao? Thế bạn không cảm thấy lo lắng ư? Tình bạn vun đắp bao năm sẽ mất đi không chừng... Cuối cùng ta còn gì cả... Khổ lắm!

- Nếu nghĩ nhiều như thế là chưa yêu thật sự... Yêu là yêu, không cần biết những cái khác đâu bạn ạ!

Tôi thừ người ra, ngạc nhiên vì tôi đang đối diện với một mối tình đời thực đi lên từ tình bạn... mà là bạn rất thân... Yêu là yêu... không cần biết những cái khác ư? Tôi chưa từng nghĩ như thế bao giờ. Lúc nào tôi cũng để ý xung quanh xem ý tứ mọi người ra sao... Họ sẽ vui nếu tôi làm thế này mà không phải làm thế kia? Và sẽ không có ai phải buồn, phải khổ vì những việc tôi đã làm, đã lựa chọn... Bởi vì tôi biết, tôi sẽ rấ dằn vặt nếu tôi làm cho ai đó quanh tôi phải khổ... Chưa bao giờ tôi dám dũng cảm như cậu ta cả...

- Này... bạn không sao chứ?

Tôi giật mình, lặng lẽ lắc đầu. Rồi thấy mặt cậu ta ngẩn ra vì không hiểu cái gì cả, tôi mới mỉm cười để trấn an:

- Mình chỉ đang... hấp thụ ý tưởng của bạn thôi!

- Không phải của mình! - Cậu ta kêu lên sau khi đã hiểu ra vấn đề- Hãy yêu đi rồi sẽ biết!

Tôi gật đầu, tự nhiên thấy kỳ cục. Một tên con trai lạ hoắc đang khuyên tôi yêu đi... để mà phăng phăng chống lại cả thế giới... Và thế là tôi đâm ngượng, nửa muốn chấm dứt câu chuyện, nửa lại muốn nghe tiếp... Nhưng, nói tiếp như thế nào?

Dường như cậu bạn kia cũng đang rơi vào tình trạng như tôi, nên không khí giữa hai đứa tự dưng chìm xuống, im lìm như đang ở một vùng đầm lầy không bóng người...Tôi lầm rầm trong đầu cầu mong có ai đó vào phòng... một cô ý tá thôi cũng được...

Ồ... quả như mong đợi của tôi, một bóng người xuất hiện ở cửa phòng, cứu nguy tình thế ngượng ngập giữa hai bệnh nhân... Đó là Khang! Tôi cười thật tươi vì hạnh phúc. Lúc nào cũng đúng lúc, thật tuyệt quá Khang ạ!

Tôi đã đinh ninh rằng khi Nguyên về Hà Nội là hắn sẽ vào chơi với tôi ngay, nhưng chờ mãi mà không thấy bóng dáng hắn đâu cả... Rõ ràng lúc 4 giờ chiều hắn gọi cho tôi, thông báo là đã có mặt, nhưng phải về qua nhà cất đồ đã... Giờ thì đã gần 8 giờ. Tôi ngồi ỉu xìu bên đống đồ ăn. Mẹ tôi thì đang... buôn chuyện với bà bác bên kia giường, chẳng để ý gì đến tôi cả. Khang cũng đã về từ lúc nào rồi... Cậu ấy phải ghé thăm ông một chút... Còn Yến... chẳng thấy tăm hơi đâu cả! Trời đất... đến cả cái điện thoại cũng như chống lại tôi... không thèm động đậy dù là... một cuộc gọi nhỡ!

Tôi thở dài, thấy bồn chồn trong dạ. Nửa mong ngóng, nửa giận hờn... Con khủng long chết tiệt... mải phun lửa ở đâu rồi không biết? Tôi mà thấy mặt hắn lúc này thì... Tôi ngắm nghía con dao gọt hoa quả trong tay, lòng ngùn ngụt lửa giận... Nhưng chỉ được một lát, tôi ngó xuống đồng hồ, lại thở dài... Thôi, vào một chút cũng được... tôi sẽ không phi dao vào cậu đâu mà sợ! Người ta đang buồn thúi ruột thúi gan đây, cậu biết không hả?

Tôi nằm ình xuống giường, trùm chăn kín đầu... lầm rầm đọc lời nguyền chú mà mình vừa mới nghĩ ra... Nào... nào... mau tới đây... tới đây... Có biết người ta nhớ đến thế nào không hả?

Tôi vùng dậy, đưa tay bịt miệng. Quái, vừa nguyền cái gì vậy hả trời? Điên khùng rồi à? Nhớ cái gì? Nhớ ai chứ?

- Nhớ cậu quá trời quá đất luôn đó Lâm!- Giọng nói đầm ấm vang lên khá lớn ở cửa. Hắn ta xuất hiện như quỷ thần, bước rất nhanh đến bên tôi, mỉm cười.

- Đến rồi hả Nguyên? - Mẹ tôi dứt ra khỏi câu chuyện, tươi cười. Hắn cũng quay sang, tíu ta tíu tít chào hỏi.

Tôi nhìn hắn lom lom... Cuối cùng thì hắn cũng xuất hiện... Cắt bỏ cái phần độc thoại vừa rồi đi... Vô lý quá chừng luôn, ai mà biết được sẽ chết sặc vì cười mất! Thay vào đó là mình đã nghĩ đến chuyện bắt phạt hắn vì tội... không vào thăm sớm... Đúng vậy. Chỉ là thế thôi!