Tình Yêu Thầm Lặng

Chương 10




Mãi tối mà bố tôi chưa về, tôi cứ thấy sốt ruột. Bình thì nhún nha nhún nhẩy trước gương chuẩn bị cho cuộc gặp mặt, thi thoảng nó liếc tôi vài cái, giục tôi đi chuẩn bị. Cuối cùng tôi gọi cho bố, và hơi thất vọng khi bố bảo 8h mới về, lúc ấy tôi đã phải đi chơi rồi... Khuya mới về thì làm sao gặp được bố đây?

- Thôi đi bà chị ngốc... Bố có việc bận thì phải về muộn thôi... Chị còn ở nhà mấy ngày cơ mà!

- Ừm...

Tôi không dám nói là tôi cũng thấy rất nhớ bố. Hầu như những tình cảm tôi dành cho ông đều được giấu rất kín trong lòng... Mỗi lần về nhà, gặp được bố và ngồi bên cạnh ông dù là để xem phim thôi tôi cũng đã thấy vui lắm rồi. Thế mà... sao bố nói chuyện điện thoại...vẻ mệt mỏi thế nhỉ?

- Thay đồ đi bà chị ngốc?

- Nói thêm câu nữa chị mày không đi nữa đâu đấy! - Tôi cáu lên. Bình mỉm cười méo xệch:

- Em không muốn trễ hẹn thôi mà!

Nguyên đã bấm xe tin tin ở phía dưới cổng. Tôi bấy giờ mới hấp tấp mở tủ lục đồ. Chiếc áo khoác của Nguyên vẫn còn được treo ở trong. Tôi chạy vội ra ngoài ban công, ngó xuống dưới, Nguyên mặc mỗi chiếc áo phong phanh trong gió lạnh. Hắn nhìn lên, cười nhăn nhở. Tôi thở hắt ra, cũng có lúc hắn thật quái gở!

- Này, mặc vào đi! - Tôi ấn chiếc áo vào người hắn- Lạnh thế mà mặc vậy!

- Vì sực nhớ ra còn áo ở nhà Lâm mà!- Nguyên khoác áo vào người, quay sang Bình- Đi chưa cu Bình?

Bình lừ mắt:

- Cấm anh chị gọi em như thế trong buổi hôm nay đấy!

Tôi và Nguyên nháy mắt nhau:

- Còn phụ thuộc vào những biểu hiện sau này của cậu nữa! - Tôi sung sướng vì phát hiện được " gót chân Asin" để có thể "điều khiển" được con ngựa chứng này...

Bình lên xe, phóng vọt đi. Có lẽ cu cậu đang cố " nuốt " cái ý nghĩ bị bà chị ngốc này điều khiển đây. Tôi khoái trá cười khúc khích sau lưng Nguyên, "đã bảo bà chị này không ngốc đâu mà!"

Cuộc gặp gỡ được diễn ra tại một quán cà phê ấm cúng, rất nổi tiếng ở thành phố này. Tôi đóan chắc cu cậu phải tiết kiệm khá lâu mới dám chơi sang mời bạn vào đây, đến tôi còn phải hạn chế cơ mà! ( Tôi nói vậy vì tính tôi rất bốc đồng, cứ có tiền là... vung tay, nhưng với quán này... tôi vẫn phải luôn luôn kiềm chế!). Ba chúng tôi vừa ngồi vào chỗ được khỏang 5 phút thì một nhóm ba người bước vào, một thằng bé cao hơn cả Bình nhưng gày gò đi ở giữa, hai cô bạn gái đi bên cạnh cậu ta, một cô xinh đẹp, một cô duyên dáng... Tôi chợt đưa tay lên sờ mặt... hic... tôi đã già mất rồi!

Bình đứng bật dậy, vẫy vẫy tay với gương mặt bừng sáng. Nó " chết chìm " thật rồi! Chậc, bọn trẻ ngày nay...

Ba đứa lại gần, chúng tôi cũng đứng cả dậy, bắt đầu màn giới thiệu, chào hỏi. Cô bé mà Bình để ý là cô bé xinh đẹp, tên là Mai Trang, còn cô cậu kia là một đôi, bạn rất thân của Trang. Khi Bình giới thiệu đến chúng tôi, mấy đứa kêu ré lên:

- Chị trẻ quá! - Mai Trang nhanh miệng - Em tưởng là bạn của Bình thật chứ!

Tôi cười. Bọn trẻ bây giờ... nhanh trong tất cả mọi chuyện thì phải?

- Anh học Xây Dựng phải không ạ? - Cậu con trai kia hỏi lại- Năm nay em định thi vào đấy, không biết có được không nữa!

- À, được chứ sao không được? Có điều hơi vất vả đấy!- Nguyên chân tình trả lời.

Câu chuyện tung hứng đủ thứ trên trời dưới biển. Thi thoảng tôi nhìn Bình, thấy thắng bé lơ đãng lắm. Nó không chú ý gì nhiều đến Mai Trang, câu chuyện nó cũng tham gia với cái giọng " nhát gừng" rất đáng ghét. Trong khi đó Mai Trang lại cố gắng đưa Bình vào câu chuyện, cố gắng để cu cậu chú ý đến mình... Hình như ở đây, không phải là Bình đang " cưa cẩm " con bé nữa thì phải?

-Chị nhìn gì em thế? - Bình nhăn mặt khi bắt gặp cái nhìn dò hỏi của tôi. Tôi ghé sát vào nó, thì thầm:

- Sao chị thấy cậu lúc nãy và bây giờ khác nhau thế nhỉ?

- Vì đó là hai thời điểm khác nhau mà, không ai là đứng yên cả! - Nó ranh mãnh đáp lại. Tôi nhìn nó trừng trừng đến nỗi Mai Trang phải kêu lên:

- Có chuyện gì sao hả chị?

- Không... không có gì! - Tôi cười gượng. Bên cạnh, Nguyên đã lái sang chuỵện khác khiến mấy đứa lại sôi nổi bàn luận. Tôi lại mải mê chìm vào những suy nghĩ riêng tư về đứa em trai lạ lùng... Sao nó laị bắt tôi phải đi bằng được trong khi tôi biết là nó có vô số bạn bè thân có thể vì nó mà làm mọi chuyện? Mà giả dụ như nó cần một " sự chín chắn" thì cũng đâu cần thiết với cuộc gặp gỡ mà nó đang chán ngắt? Thằng em mà tôi biết là đứa không bao giờ thích thú cái cách cư xử " nghĩ một đằng, làm một nẻo "... Sao lại thế chứ nhỉ?

Sau khi rời quán cà phê, Bình còn hứng khởi rủ cả bọn đi hát Karaoke. Và lẽ dĩ nhiên, chẳng có... ma nào từ chối cả. Đêm ở Hải Phòng cũng náo nhiệt không thua gì với đêm ở Hà Nội. Bình nói thế và bắt mọi người đi dạo một vòng quanh các con đường chính, rồi mới vào một quán Karaoke để hát hò, nhảy múa. Bình khoe tài của Nguyên khiến mấy đứa cứ giục hắn hát. Và lập tức Nguyên trở thành... " sao " ngay trong mắt ba đứa nhỏ. Bình chỉ... hung hăng thế thôi, chứ nó hát rất ít, lẳng lặng ngồi uống nước bên cạnh tôi. Tôi thở dài, hỏi nhỏ:

- Mệt à?

- Không!

- Thế có chuyện gì sao?

- Không...

Nói rồi Bình tựa đầu vào vai tôi, mắt nhắm lại. Cũng đã lâu lắm rồi, nó không cho tôi cái cảm giác làm chỗ tựa này. Lòng tôi rưng rưng xúc động.

- Chị cho em tựa một chút!

- Ừm...

Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì với nó. Tôi lặng lẽ nghĩ thầm. Nhưng vì là con trai nên nó chẳng khi nào thổ lộ ra cả. Ước gì, tôi không phải chị gái nó mà là một ông anh trai... Có thể nó sẽ nói hết những vướng mắc trong lòng và mong muốn có sự giúp đỡ, khuyên nhủ của tôi. Nó đã lớn quá rồi, vòng tay tôi không thể ôm nó như hồi còn bé xíu... không thể cốc đầu nó mỗi khi nó nói những ý nghĩ dại dột của mình. Chẳng lẽ, thời gian làm chúng tôi xa nhau hơn?

Tôi nghe thấy tiếng thở đều đều của Bình, hơi cười vì có lẽ mình đã lo quá xa. Mai Trang hát xong cũng quay lại nhìn chúng tôi. Mắt cô bé đượm buồn nhưng trên môi lại nở một nụ cười hạnh phúc. Dù không hiểu nổi cảm xúc của cô bé nhưng tôi cũng cười đáp lại. Đây là em trai tôi, dù nó có hay chọc tôi đến phát khóc, dù nó có hay gọi tôi là " bà chị ngốc" đi chăng nữa thì tôi vẫn yêu nó hơn tất thảy mọi thứ trên đời...

Tôi ngồi sau xe Bình, sọc tay vào túi áo khoác của nó, thấy nó cũng chẳng khác gì Nguyên cho lắm. Cũng mặc những chiếc áo to khủng khiếp, cũng với kiểu ngồi như tượng... nhưng rộng rãi đủ để che khuất tôi đối với những điều trước mặt. Đi qua thời thơ ấu, nó lớn lên và dường như tôi thì dừng lại...

- Chị lạnh lắm à?

- Không... nhưng em lớn quá rồi!

Bình phì cười:

- Em là con trai, bà chị ngốc ạ!

Tôi có cảm giác nó không chỉ lớn về thể chất mà tâm hồn nó cũng đã như cây tùng cây bách rồi. Có phải cái thái độ thờ ơ, lơ đãng là thái độ thường ngày của nó đối với tất cả mọi người?

- Bình này...

- Về tới nhà rồi! Gì hả chị?

Tôi lắc đầu, bước xuống để mở cổng. Trong nhà chỉ còn ánh đèn ngủ mờ ảo. Chúng tôi đi thật khẽ để không đánh thức bố mẹ dậy. Thế là ngày mai, tôi mới có thể gặp được bố!