[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu

Chương 95: Con đường ngắn nhất




Người con gái với vẻ ngoài thật sang chảnh ngồi vắt chân trên chiếc ghế, ngồi đối diện cô là một người đàn ông khoác trên mình một chiếc áo blu trắng, tay khẽ lật từng tập tài liệu trên chiếc bàn làm việc như tìm kiếm gì đó.

Ánh mắt của người con gái ấy cứ nhìn chằm chằm vào từng cử động của ông, trong lòng nơm nớp đầy sự tò mò. Bất chợt người đàn ông ấy rút ra một tờ giấy rồi đưa cho cô.

- Đây là kết quả xét nghiệm của cô. - Ông nói với giọng khàn khàn.

Tường Vy giơ cả hai tay nhận lấy tờ giấy ông đưa một cách cẩn trọng, cô xoay ngược tờ giấy lại rồi đọc một cách kĩ lưỡng.

Hai mẫu ADN trùng nhau tới 99,9%, trong cô giờ đây chợt cảm thấy rất lạ, nhưng cô vẫn gắng gượng, ngẩng mặt lên mỉm cười và không quên cảm ơn người đàn ông đó.

Cô bước ra hành lang của bệnh viện, tay cầm tờ giấy trên tay, sắc mặt liền thay đổi hoàn toàn ngay sau khi bước qua cánh cửa ấy.

Tường Vy ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang bệnh viện, hai chân chụm lại, tay tờ giấy liền đặt nhẹ lên đùi, ánh mắt trở nên thất thần.

Cô chỉ là xác nhận lại cho chính xác lời nói khi ấy của Victor, cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, nhưng thật sự cô vẫn mong những gì anh nói khi ấy không phải sự thật, và cả tờ xét nghiệm này cũng cho cô kết quả khác bây giờ, nên giờ đây cô thật sốc.

Victor hơn cô tám tuổi, vậy là lúc mẹ cô và ba cô đã cưới nhau được 1 năm, cũng là lúc bố cô có một quan hệ ngoài luồng, không ai khác, lại chính là mẹ của Victor.

Tường Vy nhăn mặt rồi suy nghĩ tiếp, cô biết việc mẹ cô đã có hai lần sảy thai trước đó nên khi cô được sinh ra sau rất nhiều năm, cả gia đình cô đã phải bao bọc, bảo vệ cô đến nhường nào. Có lẽ nào là vì người phụ nữ ấy?

Cô nắm chặt tay lại rồi tiếp tục suy nghĩ, việc này Victor và ba cô đã biết được từ lúc nào rồi? Hay ba cô chưa hề biết chuyện này?

Tường Vy liền vặn óc, cố nhớ lại cái lần mà cô vô tình bắt gặp Victor đụng mặt ba cô trong phòng làm việc của ông, cô đã thấy cái nhìn ấy, đó không phải là cái nhìn của một người cha dành cho đứa con trai ruột của mình, kể cả đó có là con ngoài giá thú đi chăng nữa.

"Tường Vy gặp nguy hiểm... còn tôi thì không thể bỏ mặc em gái mình được...!"

Câu nói đầy nghẹn ngào lúc ấy của Victor lại một lần nữa vọng lại trong đầu cô, phải rồi, thái độ của Victor sau ngày hôm ấy cũng khác hẳn so với ban đầu.

Cô vẫn còn nhớ mấy ngày đầu anh còn tỏ ra rất thân thiện, dễ gần, đáng tin cậy, cảm tưởng như cô còn có thể tâm sự hết mọi chuyện trên trời dưới đất cho anh nghe.

Giờ cô mới hiểu không phải tự dưng mà cô có cảm giác thật dễ gần như vậy đối với anh, thật quen thuộc...

Vậy là Victor chắc hẳn mới biết chuyện này, mấy ngày nay cô cũng không gọi điện cho anh bởi còn bận chờ đợi kết quả xét nghiệm, cũng không thấy anh liên lạc gì nên cũng không biết thế nào.

Chợt cô rút điện thoại từ chiếc túi xách tay, bấm số trong danh bạ rồi bấm gọi, nhưng lại chẳng thể kết nối được. Cô gọi lại vài lần nữa nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

Không cần nghĩ thêm một giây phút nào, Tường Vy lập tức đứng dậy, bắt taxi và tới khách sạn mà Victor đang ở thật nhanh.

Tường Vy đã từng tới một lần nhưng lần đó vì vội bỏ đi nên không nhớ phòng nào, liền chạy tới quầy lễ tân và nhờ họ tìm thử tên anh xem anh ở phòng nào, nhưng họ lại chẳng thể tìm thấy tên trong danh sách.

Cô ngẩn người ra, nếu vậy chẳng lẽ anh không thuê ở đây nữa, vậy cô biết tìm anh ở đâu? Khi điện thoại thì không thể kết nối, cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn nói trực tiếp với anh.

Lúc này đây cô thấy thật cô đơn quá, bản thân gặp phải nhiều chuyện nhưng lại chẳng thể giãi bày cùng với ai. Victor không thể liên lạc được, Alpha thì càng không, cô đã không gặp lại anh từ cái ngày hôm đó, cũng được vài ngày rồi.

Tường Vy chợt nhớ về những ngày đã xưa, khi mà cô còn cô bạn thân là Ngọc Linh, phải rồi, là cái người mà là bạn gái mới của Minh Huy, bạn trai cũ của cô.

Tuy Minh Huy đã chết nhưng Vy vẫn đâu thể làm bạn lại với người như vậy, có lẽ điều đó khiến cô trở nên thật cô độc, cô nhận ra xung quanh mình chẳng còn ai, mọi người cứ thế mà dần bỏ cô đi hết.

Tường Vy bắt xe và trở về nhà, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ bơ phờ, chán nản. Thấy cô tiểu thư trở về, bác Lâm quản gia lập tức gọi điện và thông báo cho ông chủ mình.

Cô bước lên tầng bằng những bước chân nặng trĩu, cánh cửa phòng được mở ra rồi đóng lại ngay sau đó, khóa chặt. Tường Vy lê bước đến bên chiếc giường to lớn rồi nằm phịch xuống, mắt nhìn thẳng lên trần nhà mà ngẫm nghĩ.

Điện thoại cô rung lên từ trong túi, cô nhíu mày đầy phiền hà rồi lấy nó ra, kề lên tai mà nghe.

- Vivi hả con? Con cứ đi loanh quanh đâu làm ba tìm mãi, lần sau con ra ngoài nhớ báo ba một tiếng, ba sẽ cho người đi với con, chứ thế này ba lo lắm! - Tiếng người đàn ông cất lên từ đầu dây bên kia với vẻ sốt sắng, đầy sự lo âu nhưng vô tình làm cô thấy rất phiền.

- Con không muốn lúc nào cũng phải có người đi theo theo dõi, bảo vệ. Con muốn có không gian riêng của con. - Cô gằn giọng đáp trả với vẻ khó chịu.

- Nhưng ba rất lo! Lo con gặp nguy hiểm nữa... - Ông tiếp lời.

- Nếu ba không muốn con gặp những chuyện đó thì hãy bỏ cái công việc đáng ghê tởm ấy đi! - Cô quát lên đầy bướng bỉnh rồi cúp máy ngay sau đó.

Tường Vy đập mạnh chiếc điện thoại xuống đệm rồi giãy nảy lên, cảm giác thật khó chịu, trong đầu cô lúc này chỉ có thể nghĩ tới tờ giấy xét nghiệm ấy.

____

Đêm hôm đó Erena đã suy nghĩ rất nhiều, cô thật sự đã nói ra những lời đó với Victor, mặc dù trong lòng lại chẳng có được một chút thoải mái. Cô nằm dài trên giường, chăn đắp hờ lên bụng, mắt đôi lúc lại nhìn về phía chiếc đồng hồ, giờ đã là 11 giờ kém 5.

Erena thở dài, màn đêm tĩnh lặng khiến cô càng dễ suy nghĩ, hình bóng của người đàn ông ấy vẫn cứ luôn hiện hữu trong trí óc cô.

Cô khẽ nhói đau trong lòng khi nhớ lại hình ảnh thật thảm hại ấy của anh, Erena có thể nhận ra được những thay đổi dù chỉ nhỏ nhặt nhất của anh, Victor đã gầy đi nhiều quá kể từ lần cuối cô gặp, anh mỗi lần gặp cô người cũng có mùi rượu, không nhiều thì ít, rồi đôi khi lại còn có mùi khói thuốc, đôi mắt anh luôn đượm buồn, bọng mắt quầng lên, tất cả những điều đó càng khiến cô thêm khó chịu trong lòng.

Chợt chiếc điện thoại của cô rung lên, Erena ngơ ngác với tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, mắt nheo nhắm nhìn vào màn hình đang sáng.

"Lô hàng sáng ngày kia về là gồm 2 thùng to đó."

Một tin nhắn đến từ Mark, giờ này anh mới nhắn chắc là để sáng mai cô đọc được, anh luôn phải làm ngay mọi thứ trước khi anh quên mất, nên điều này khiến Erena không ngạc nhiên cho lắm.

"Tôi biết rồi." Cô nhắn đáp trả lại.

Erena bấm tắt màn hình rồi đặt chiếc điện thoại xuống, vừa mới quay lưng nhắm mắt lại thì chiếc điện thoại lại rung, màn hình lại sáng lên.

Cô khẽ chau mày ngoái người nhìn sang, một dòng chữ lại hiện lên trên màn hình.

"Xin lỗi nhé, tôi nhắn làm cô tỉnh giấc à?"

Erena với tay cầm lấy chiếc điện thoại rồi trùm chăn lên qua đầu, tay bấm bấm trên màn hình cảm ứng.

"Không, tôi chưa ngủ mà."

Một lát sau, chiếc điện thoại lại rung lên ngay trong tay cô.

"Cô thức muộn vậy sẽ bị đau dạ dày đấy."

"Tôi cũng chuẩn bị đi ngủ đây."

"Nhà cô có bột nghệ với mật ong không?"

Erena ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, đôi mày khẽ nhíu lại.

"Có, nhưng mà để làm gì?"

"Pha bột nghệ với mật ong bằng nước ấm đi, uống trước khi đi ngủ và sáng dậy tốt lắm đấy, vừa tốt cho dạ dày vừa đẹp da."

Erena bỗng bật cười trước dòng tin nhắn ấy của Mark, miệng cô cười tủm tỉm, tay gõ gõ nhắn lại.

"Vậy à?"

"Thật đấy, cô nên chú ý tới sức khỏe của mình đi, mấy ngày nay trông cô mệt mỏi lắm."

Ánh mắt cô hơi trùng xuống, anh nói đúng, cô đã suy nghĩ quá nhiều, quá mệt mỏi vì mấy ngày gần đây rồi, có lẽ cô nên biết chú ý tới bản thân mình nhiều hơn.

Sau khi đọc được lời nhắc nhở ấy của Mark, Erena cũng liền bước chân xuống giường, chập chững bước đi về phía phòng bếp, tay bật công tắc đèn trên tường lên.

Cô đưa mắt nhìn lên bàn bếp, rồi tìm kiếm trên tủ bếp, lấy ra một lọ bột nghệ và một lọ mật ong. Erena với tay lấy bình đun nước siêu tốc rồi đun lấy một ít nước sôi, pha với nước lọc để pha bột nghệ mật ong.

Nhưng ngay khi vừa mở lọ bột nghệ ra, cô đã cảm thấy nôn nao, và rồi cũng không kiềm được, Erena liền đặt chiếc lọ xuống mặt bàn bếp rồi chạy ra chỗ bồn rửa bát, nôn thốc nôn tháo.

Trong bụng cô cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa lại cảm thấy nôn nao, Erena mở vòi nước để xả, đồng thời lau lên miệng.

Một tay cô đặt xuống bụng, chẳng lẽ cô lại bị đau dạ dày thật? Mới nghĩ thôi đã thấy thật đáng lo như vậy, Erena lập tức pha bột nghệ với mật ong thật nhanh rồi uống trong vòng một hơi, sau đó mới lên giường đi ngủ.

____

Sáng ngày hôm sau, sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo, Erena đã định rời khỏi nhà và tới luôn siêu thị, nhưng đôi chân cô đã dừng lại ngay trước cửa ra vào, rồi ngay lập tức trở lại vào trong, pha nhanh một cốc mật ong với bột nghệ lót bụng rồi mới đi làm.

Vừa bước vào siêu thị, Erena đã thấy Mark đang bày đồ lên các giá, nhìn anh mà cô lại thầm nghĩ lại về các tin nhắn đêm qua.

Anh khẽ quay lại nhìn thấy cô, Mark liền nở một nụ cười rất tươi như một lời chào buổi sáng, rồi lại quay đi làm việc tiếp.

- Mark này... - Cô bỗng cất giọng khiến anh ngạc nhiên mà ngoái đầu lại nhìn người con gái với một cái nhìn đầy chờ đợi.

- Đêm qua tôi đã uống, sáng nay cũng uống rồi... - Cô nói thỏ thẻ.

Nhìn cái vẻ mặt đó của cô khiến anh liền bật cười, hai người khẽ cười tủm tỉm đầy ngại ngùng, lát sau Erena mới định quay đi để bắt tay vào làm việc.

- À Erena... - Mark bỗng cất tiếng gọi cô như mới sực nhớ ra gì đó.

Erena ngơ ngác đứng ngẩn người nhìn anh lấy một thứ gì đó ra từ túi áo khoác.

- Ăn đi, cô không ăn sáng là sẽ bị đau dạ dày đấy. - Anh nói như dặn dò cô rồi đưa ra trước mặt anh một chiếc bánh bông lan được đặt trong hộp  nhựa trong.

Erena mới đầu còn ngại ngùng, phải chần chừ mất một lúc mới dám cầm lấy với vẻ ngập ngừng.

- Anh không ăn sao? - Cô nhìn xuống chiếc bánh rồi khẽ hỏi.

- Tôi ăn rồi. - Anh nói rồi cười nhẹ nhàng.

- Ừm.. lát nữa tôi sẽ ăn. - Erena nói rồi định cất vào túi áo.

- Ăn luôn đi, lát nữa rồi cô quên thì sao? - Mark khẽ nhíu mày, nói với giọng như "ra lệnh" nhưng cũng thật nhẹ nhàng.

Erena hơi bất ngờ nhưng rồi cũng cười tủm tỉm trêu lại anh.

- Anh có vẻ quan tâm đến dạ dày của tôi quá nhỉ? - Cô cười trêu chọc anh.

- Thì... con đường ngắn nhất để tới trái tim của một người con gái là thông qua dạ dày mà. - Mark nói rồi đôi lúc lại đưa ánh mắt đầy ái ngại lên nhìn cô, miệng chỉ biết cười tủm tỉm.

Erena mở to cả hai mắt đầy bất ngờ, mới sáng sớm ngày ra, câu nói của anh như giúp cô tỉnh ngủ hẳn ra, rốt cuộc anh đang nói gì vậy chứ?