Tiếng điện thoại đặt dưới đất rung lên liên hồi khiến anh nheo nhắm mắt tỉnh dậy. Ánh mắt anh bơ phờ, mệt mỏi nhìn xung quanh, đêm qua anh đã ngủ dưới sàn nhà từ lúc nào không biết.
Một tay anh duỗi thẳng sang bên, anh khẽ quay mặt sang nhìn, một hình bóng quen thuộc đang nằm ngay bên cạnh khiến anh giật mình.
Người con gái ấy gối đầu lên tay anh, những sợi tóc che bớt đi những đường nét trên gương mặt thanh thoát, dịu dàng ấy. Cô thật đẹp dưới ánh nắng ban mai, vẻ đẹp ấy như hút hồn anh, khiến anh cứ ngắm nhìn cô mãi không thôi, đồng thời cười tủm tỉm.
- Anh dậy rồi à? - Cô nằm úp người xuống, hai tay chống xuống đất như để nâng phần thân trên lên, bàn tay nhỏ nhắn, thanh mảnh của cô chống vào cằm, những sợi tóc rủ xuống che đi nửa gương mặt xinh xắn khiến cô càng thêm phần quyến rũ.
Chỉ một câu hỏi nhỏ nhẹ ấy thôi cũng khiến anh tràn ngập trong hạnh phúc, anh cười rất tươi, nhắm mắt lại tận hưởng nó, có lẽ đó là nụ cười tươi nhất của anh trong những ngày dài u uất đầy ác mộng này.
Nhưng đến khi mở mắt ra, trước mắt anh lại là hiện thực phũ phàng, không hề có cô ở đây, anh nằm dưới đất, chơ vơ, đơn độc giữa căn phòng rộng lớn. Hôm qua anh đã uống quá nhiều rượu nên có lẽ bây giờ vẫn chưa tỉnh hẳn, từ đó tạo ra những ảo giác cho chính bản thân anh, khiến anh thật hạnh phúc, nhưng rồi cũng thật hụt hẫng.
Chiếc điện thoại ấy lại rung lên, Victor đưa đôi mắt mệt mỏi sang nhìn nó, một dòng số lạ hiện lên trên màn hình. Anh quay đi, không muốn bận tâm, cũng không có ý định sẽ trả lời bất cứ một cuộc gọi nào.
Chiếc điện thoại rung lên hồi thứ ba, Victor cũng vì mất kiên nhẫn và bình tĩnh vì điện thoại của mình nên mới quyết định bấm máy nghe bừa, dù gì cũng là số lạ.
____
Cái giọng của người đàn ông ấy cất lên khiến người cô trở nên bủn rủn, một tay dùng để bịt miệng lại, ngăn không cho bản thân mình cất lên một tiếng động nào.
- Alo? - Người đàn ông tiếp tục cất giọng, chất giọng lần này có chút khàn, thể hiện rõ sự mệt mỏi, yếu đuối.
Nước mắt của cô bất giác tuôn rơi, lăn dài xuống bàn tay đang bịt lấy miệng. Anh đã làm gì đến mức khản cả giọng như thế?
Erena nhanh tay bấm nút tắt, nghe giọng anh thôi cũng đủ khiến cô trở nên nhạy cảm và bất giác bật khóc.
____
Victor khẽ chau mày nhìn chiếc điện thoại, anh không bận tâm gì nhiều, chỉ nghĩ có lẽ nhầm số. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng gượng ngồi dậy, trong đầu còn lâng lâng, dư âm của men rượu hôm qua.
Từng bước chân đầy nặng nề của anh lê dọc hành lang, cánh cửa phòng tắm được mở ra, Victor bước vào đứng trước chiếc gương lớn ở bồn rửa mặt, anh bóp kem đánh răng ra và đặt lên chiếc bàn chải của mình.
Tay anh chuyển động, mắt nhìn thẳng vào chiếc gương lớn trước mặt mà đánh răng, ánh mắt bơ phờ, bọng mắt sưng lên, thâm tím, mới chỉ có mấy ngày mà Victor đã trở nên thật tàn tạ từ lúc nào.
Bỗng chợt cử động của anh khựng lại, nhẹ nhàng quay mặt nhìn xuống bên cạnh, người con gái ấy cũng đang đứng đó, đánh răng như mọi ngày.
Vẻ đẹp thanh thoát, nhẹ nhàng của cô như thắp lên một ngọn lửa ấm áp trong cõi lòng lạnh lẽo, u uất của anh. Victor đứng hình nhìn cô không rời mắt, ánh mắt dịu dàng, ấm áp ấy, nhưng thực chất chỉ có mình anh đứng đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định bên cạnh mình.
Anh vừa bước chân ra khỏi cánh cửa phòng tắm, dáng vẻ mệt mỏi, cả người vẫn còn nồng nặc mùi rượu nhưng anh lại chẳng nhận ra, hay anh chẳng hề quan tâm.
Tiếng chuông của vang lên "kính coong, kính coong", nó giống như một hồi chuông cảnh tỉnh trong lòng anh, hai mắt anh mở to, chột dạ, không rõ vì sao mà anh lại mặc định trong đầu mình rằng người bấm chuông lại là cô, dù đâu còn lí do gì khiến cô tìm đến anh nữa.. nhưng trong lòng anh vẫn còn lóe lên tia hy vọng nhỏ nhoi ấy.
Anh chạy thật nhanh xuống dưới tầng, tay vặn khóa và mở cửa, nhưng sự mong đợi của anh lại chẳng được đền đáp, người xuất hiện sau cánh cửa ấy lại là Chris, điều đó khiến anh hụt hẫng rất nhiều, không cần suy nghĩ gì thêm, anh liền thẳng tay đóng mạnh cửa vào, nhưng Chris thấy vậy liền nhanh chóng chèn chân vào cửa nhằm ngăn cản cánh cửa ấy đóng lại, rồi bước vào trong.
Victor bước vào sảnh chính của căn nhà, Chris cũng bước vào ngay sau anh với vẻ vội vã, vẻ mặt thể hiện rõ sự khó chịu khi bước vào ngôi nhà tràn ngập mùi khói thuốc, người Victor thì nồng nặc mùi rượu.
- Anh định giải quyết thế nào về vụ làm ăn lần này với Be34? Em đã gọi anh gần trăm cuộc từ tối qua nhưng anh chẳng thèm trả lời! - Chris nói với giọng thở hổn hển, mới sáng sớm anh đã chạy một mạch từ siêu thị tới đây, cảm tưởng như sắp mất kiên nhẫn.
Victor lại ra vẻ không quan tâm cho lắm, chỉ khẽ giơ tay lên mà xua xua về phía sau, một tay chống nạnh.
- Cậu xem làm gì thì làm, giải quyết hộ tôi đi. - Anh nói với vẻ bất cần, thản nhiên.
Ngữ điệu ấy lọt vào tai khiến Chris khó chịu, giờ ngay đến cả việc làm ăn anh cũng bỏ xó thế này, trong lúc mọi người thì cuống cuồng lo lắng đủ thứ chuyện, thì anh lại ở đây với cái dáng vẻ hết sức thảm hại thế này.
- Anh định thế này đến bao giờ? - Chris nói với giọng như trách móc đàn anh của mình.
Victor không trả lời, vẫn chỉ đứng lặng thinh như vậy.
Điều đó như khiến Chris càng sôi máu lên, tay anh nắm chặt lại, bắt đầu nghiến răng.
- Tất cả chỉ vì một người con gái thôi à? - Chris hỏi với giọng mỉa mai, dáng vẻ thảm hại này của Victor khiến anh thật nhức mắt, Victor vốn là con người hoàn hảo nhất trong mắt anh, một người luôn có được lòng tin từ mọi người, luôn có những suy nghĩ khôn ngoan, và hành động thì luôn quyết đoán.
Tuy đã trải qua biết bao chuyện tồi tệ, nhưng Victor chưa từng suy sụp, hay trở nên tàn tạ. Giờ nhìn thấy bộ dạng này của Victor, Chris thật dễ nổi cáu, anh đã tự hủy hoại bản thân mình đến thế này, nhưng lí do...
- Không chỉ là một người con gái. Cô ấy là tất cả đối với tôi... - Anh nói với giọng trầm xuống, đượm buồn.
Nghe tới đây, Chris chỉ biết thở hắt lên đầy tức tối, như không thể kiềm chế được nữa, anh lao đến và nắm chặt lấy cổ áo của Victor, giằng về phía mình.
- Sao anh có thể... nói ra câu đó? - Chris trừng mắt nhìn người đàn ông đang ở trước mặt mình, hỏi với giọng mỉa mai, khẽ cười khẩy.
- Sau tất cả những điều mà anh đã làm với cô ấy, mà anh vẫn có thể nói rằng cô ấy là tất cả đối với anh sao?! - Anh gằn giọng, tay nắm chặt lấy cố áo của người đàn ông ấy hơn.
Ánh mắt của Victor vẫn thật vô hồn, thái độ dường như không thay đổi gì khi Chris có hành động bộc phát như vậy.
Chris thở hắt một cái, rốt cuộc cái dáng vẻ này là thế nào, câu nói thản nhiên đó của Victor càng khiến anh như tức điên lên.
- Anh đối xử với cô ấy thế nào suốt 6 năm qua? Rồi bây giờ lại thản nhiên nói như vậy?! Tại sao lúc cô ấy quyết định buông bỏ mọi thứ thì anh lại làm thế này?! - Chris nói như chửi xối xả vào mặt Victor, hai mắt trợn to lên đầy tức giận.
Ngay trước những lời nói như chửi thẳng vào mặt như vậy, Victor vẫn không phản ứng gì, ánh mắt anh thẫn thờ nhìn vào vô định. Chris vô cùng tức tối nhưng lại chẳng thể làm được gì, chỉ biết nghiến răng đầy bất lực.
Anh thả tay, hất mạnh cổ áo Victor sang một bên rồi tiến ra phía cửa ra vào, tay anh đặt lên tay vặn cửa, bỗng chợt dừng lại, mặt hơi quay sang ngang.
- Tại sao khi anh có cô ấy lại không biết trân trọng? - Chris hạ giọng xuống, hỏi với ngữ điệu đầy thất vọng rồi bỏ đi.
Victor vẫn đứng thẫn thờ ở giữa sảnh, lặng im không nói một lời, nhưng trong lòng lại đang ngẫm nghĩ về những lời mà Chris đã nói, nó thấm nhuần vào trong anh.
Anh đứng lặng người một lúc lâu rồi quay nhẹ đầu nhìn về phía phòng bếp, con tim lại khẽ rung lên, ánh mắt anh trĩu xuống.
Người con gái ấy đứng bên bàn bếp, từng cử động nhẹ nhàng mà uyển chuyển, khiến anh không thể rời mắt khỏi bóng lưng ấy.
"Sáng nay anh muốn ăn gì?"
Cái giọng dịu nhẹ ấy cất lên khiến anh cản thấy dễ chịu, khóe môi lại khẽ nhấc lên trong vô thức, ánh mắt anh cứ mãi nhìn vào khoảng không vô định ấy...
____
Mãi cho tới tối, sau khi tan làm, Erena bước một mình về căn hộ nhỏ đã thuê, trong lòng vẫn còn vướng bận vì chuyện của Victor sáng nay. Cả ngày cô không tập trung làm việc được sau khi nghe được cái giọng khàn khàn, thiếu sức sống ấy của anh.
Cô rảo bước dọc con phố ấy, dưới những ánh đèn đường vàng sáng, trong đầu vẫn cứ nghĩ mãi về người đàn ông kia.
Erena như chết lặng khi nhìn về phía trước, một dáng người rất đỗi quen thuộc đang đứng ngay trước cửa chính của tòa nhà. Victor đứng đút hai tay vào túi quần, mặt cúi gằm xuống đất.
Cô thở dài một tiếng, trong lòng lại cảm thấy khó xử, khẽ cảm thấy gờn gợn, sao mới nhìn thấy người đó thôi mà khóe mi cô lại đã ươn ướt đến vậy.
Erena hít một hơi thật sâu, tay giơ lên dụi mắt rồi quyết định bước về phía trước thật thản nhiên. Cô đi lướt qua ngay trước mặt anh, thấy vậy, Victor lập tức khua tay nắm lấy cổ tay của cô.
Erena ngoái đầu lại ra vẻ cau có, cánh tay cố gắng vùng vẫy nhưng Victor lại càng nắm chặt hơn.
- Bỏ ra! - Cô quát lớn, tay vẫn cố vùng ra nhưng càng làm vậy, anh lại càng nắm chặt hơn nữa.
- Anh làm tôi đau đấy! - Cô tiếp tục quát lớn, khuôn mặt nhăn nhó đầy tức giận.
Lúc này Victor như mới hoàn hồn, anh buông cổ tay cô ra một cách nhẹ nhàng, rồi khẽ nắm lấy tay cô, nhưng Erena đã gạt ra một cách phũ phàng.
Anh cảm thấy hụt hẫng, ngẩng mặt lên từ từ mà nhìn cô, ánh mắt anh trùng xuống, trông thật bơ phờ, mệt mỏi.
Erena trông dáng vẻ này của anh sao có thể không đau lòng cho được? Người đàn ông đang đứng trước mặt cô nồng nặc mùi rượu, hai bọng mắt thì thâm quầng lên, ánh mắt bơ phờ, mệt mỏi, từ bao giờ mà anh trở nên tàn tạ thế này? Cô chỉ biết thầm đau lòng nhưng vẫn cố gắng gượng.
- Anh làm gì ở đây?! Anh theo dõi tôi à?! - Cô lớn tiếng, nói với giọng đầy tức giận, ánh mắt cũng nhìn anh với vẻ khinh khỉnh.
Nghe vậy Victor liền trở nên lúng túng, cố gắng bào chữa.
- Anh không có... - Anh nói với giọng bối rối, ánh mắt lúc này nhìn cô thật đáng thương.
Cô đưa mắt nhìn anh từ đầu đến cuối, đây là Victor mà cô đã từng biết suốt mấy năm qua hay sao? Người đàn ông nổi tiếng phũ phàng, đào hoa sát gái như anh lại có ngày trở nên như thế này trước mặt cô sao?
- Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh! - Cô nói thẳng thừng rồi quay lưng lại định bỏ đi.
- Erena! - Anh như muốn níu kéo cô lại, cô vẫn lặng im như nghe ngóng.
- Hãy về với anh đi... - Anh cất tiếng thỏ thẻ, yếu ớt, tim cô khẽ hẫng lên một nhịp, tệ thật...
Cô hít một hơi thật sâu như cố nén những giọt nước mắt vào trong mình.
- Anh đi đi. - Cô vẫn ra lệnh với chất giọng lạnh tanh, còn chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn anh lấy một cái.
- Anh xin lỗi... vì tất cả mọi chuyện... - Anh ngập ngừng cất giọng nhẹ nhàng, điều đó khiến cô như muốn phát điên, trái tim cô loạn nhịp, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
- Đừng lấy lời "xin lỗi" ra để bù đắp cho mọi thứ... Sao bây giờ anh mới cảm thấy hối tiếc cơ chứ? - Erena cũng ngậm ngùi đáp trả, từng lời nói cô cất lên vừa như trách móc anh, vừa tự khiến bản thân mình cảm thấy thật đau đớn.
Victor mắt vẫn không rời bóng lưng cô, lời nói có phần trở nên bất lực.
- Vì anh chưa từng nghĩ đến một ngày em sẽ rời đi...
Erena chỉ biết khóc nấc lên trong lòng, không thể quay mặt lại, cô không muốn anh nhìn thấy mình khóc nữa.
- Đừng làm những chuyện vô ích này nữa... tôi thật sự không còn muốn bên anh nữa rồi...