Hai con người hòa quyện với nhau trong căn phòng khách sạn ấy, cùng nhau tăng sức nóng trong không khí, cùng nhau hòa làm một, không ai chịu rời khỏi ai.
Những giây phút như vậy không chỉ xảy ra một lần, mà là đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong một khoảng thời gian dài.
Tuy nhiên đó chẳng phải mối quan hệ đáng tự hào gì, khi đó là giữa một người đàn ông đã có gia đình, còn người kia thì lại là gái điếm.
Một người vì muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lí thiết yếu, còn một người vì muốn kiếm tiền để trang trải cho cuộc sống đầy khó khăn mà tìm đến với nhau, chứ chẳng hề có thứ gì giống như tình yêu tồn tại giữa họ.
Cho đến một ngày, họ đang đầu ấp tay kề bên nhau trên chiếc giường khách sạn dành cho hai người, người đàn ông khẽ cất lên những lời nói mỉa mai, bỡn cợt về người vợ của mình.
Hắn nói dạo gần đây cô ta rất hay khó chiều, tính nết thì dở dở ương ương, chán ăn thèm ăn thất thường, nhan sắc bỗng sa sút bất ngờ, chính những điều đó khiến ông càng thêm chán nản mỗi lúc đi làm về mệt mỏi.
Cùng là phụ nữ với nhau, có lẽ cô cũng hiểu điều mà người vợ ấy đang gặp phải là gì, nhưng chỉ là chưa chắc chắn. Nhưng với linh cảm của phụ nữ thì cô có phần có thể khẳng định, lúc đó, cô có đề nghị họ dừng lại, nhưng hắn ta không chịu.
Không lâu sau, cũng trong một đêm ân ái, hai con người ấy lại quấn lấy nhau trên chiếc giường đôi, nhưng lần này, người vợ kia đã nhìn thấy tận mắt hình ảnh chồng mình và một người phụ nữ khác đang ân ái cùng với nhau.
Cô vợ ngã thụp xuống đất, vẻ mặt như thất thần, bàng hoàng, con tim như bị quặn lại, đến việc thở thôi cũng khó khăn. Người đàn ông ấy lúc này mới lo cho vợ, lập tức nhanh chóng đưa cô ta đến bệnh viện, nhưng cú sốc đó đã làm cô động thai, vài hôm sau, cái thai chẳng thể cứu vãn được nữa.
Người vợ luôn ám ảnh hình bóng của người phụ nữ mà ngày hôm đó đã tận mắt chứng kiến, những hình ảnh đó như ám ảnh, giằng xé trong tâm trí cô vợ, khiến cô như phát điên.
Gia đình người vợ có gia thế thuộc hạng khủng, đó là lí do khiến người đàn ông kia chẳng thể rời bỏ cô, dù có chán ngấy đến thế nào. Và cũng như để lo toan cho cái gia đình ấy, người mà phải ra đi chính là người phụ nữ làm gái kia.
Cô nhận được một số tiền như một thỏa thuận sẽ không xuất hiện trước mắt gia đình họ nữa, cô đồng ý.
Ít lâu sau, người phụ nữ ấy về sống ẩn dật tại một khu ổ chuột, cô trót đem lòng yêu một người đàn ông làm công nhân, họ yêu nhau say đắm, anh sẵn sàng bỏ qua quá khứ của cô, rồi khi cô phát hiện mình đã có thai, anh ta cũng chẹp miệng mà cưu mang cho cả hai mẹ con.
Về phần người vợ kia, sau cú sốc ấy đã gây ra cho cô một chấn động mạnh, một vết thương lớn trong lòng, tâm trí của cô bất ổn, chốc chốc lại gợi nhớ đến những hình ảnh năm xưa, rồi cô lại đập phá tất cả mọi thứ.
Mọi chuyện quá đỗi khó khăn, trong suốt 4 năm trời sau đó, cô không thể mang thai do cú sốc tâm lí năm nào, rồi niềm vui lại đến với gia đình họ, khi cô lại một lần nữa mang trong mình giọt máu của người chồng từng phản bội mình một lần, cô lại nhớ tới lần ấy.
Cái thai trong bụng cô khiến cô gợi nhớ tới cái đêm định mệnh ấy, mọi thứ lại như đảo lộn hết cả lên, người phụ nữ mất bình tĩnh, và cái thai thứ hai lại chẳng thể giữ được.
Biết mình chẳng thể làm được gì khác, tất cả mọi tội lỗi mà cả ông và người phụ nữ kia gây ra, giờ ông lại đổ hết lên đầu cô ta, mọi thù hận như chỉ nhằm vào một mình người con gái ấy, mối thù hận ấy như đã làm cho hắn phát điên và mất bình tĩnh... để giờ đây hắn lại chủ động tìm kiếm liên lạc, rồi hẹn gặp cô sau 4 năm trời.
____
Sau cái ngày gặp ấy, người phụ nữ đã có những linh cảm chẳng lành, mọi mối nguy hiểm đều như nhắm vào cô. Số lần cô cùng đứa con trai chừng 4 tuổi ra đường cũng ngày một ít hơn, cô hạn chế tất cả mọi việc, gạt gia đình nhỏ của mình sang một bên.
Có lần cô liều mạng tìm đến hắn, mục đích chỉ là để lấy thử mẫu tóc của hắn để mang đi xét nghiệm, giây phút cô nhận ra con trai cô cũng là con của hắn khiến con tim cô như thắt lại, nỗi sợ như lại một lần nữa trào dâng lên. Lúc này mối nguy hiểm không chỉ nhằm vào cô, mà còn nhằm cả vào đứa con bé bỏng của cô.
Đó là lí do cô phải giấu nhẹm chuyện này đi, đứa bé và hắn ta, cả hai không được biết đến sự tồn tại của người kia, cô tuyệt đối không thể để hắn động một cái móng tay lên người đứa con của mình.
____
Đó là một ngày trời âm u, cô rảo bước trên phố cùng đứa con trai, đứa trẻ năng động, tinh nghịch, chạy nhảy loanh quanh chân mẹ, cười nói vui vẻ, khúc khích.
Từ phía xa kia, một chiếc xe ô tô màu đen đã theo dõi cô từ xa, người phụ nữ đó biết, nhưng lại không nói gì.
Đứa trẻ đang chạy lăng xăng bỗng bị mẹ giữ tay lại, lập tức đưa ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên lên nhìn mẹ.
- Gấu con đi mua kem đi, mẹ chờ ở công viên phía trước. - Cô nở một nụ cười thật tươi, dịu nhẹ như một tia nắng hồng tỏa nhẹ.
Đứa bé sau khi được mẹ đưa cho tờ tiền, liền sung sướng nhảy cẫng lên rồi chạy đi. Người phụ nữ liền chuyển sắc mặt, đôi mày thanh mảnh chau lại với nhau, ánh mắt đảo ngang đảo dọc, nhìn xung quanh với vẻ đầy lo âu và sợ hãi.
Cô đi bộ ra trước cổng công viên, ánh mắt nhìn ra mặt đường mà như vô hồn, bất chợt hít một hơi thật sâu rồi thở phào, hai mắt nhắm nghiền lại.
Chiếc ô tô màu đen lao thật nhanh về phía cô, đâm hẳn lên vỉa hè như một chiếc xe điên. Người phụ nữ bị đâm thật mạnh nên văng ra xa cách mui xe chừng 2m.
Vết thương rất nặng, máu chảy ra lênh láng, đầu óc cô choáng váng, ù tai bởi chấn động mạnh, mọi thứ trở nên mơ hồ, không còn nghe ngóng, nhìn thấy rõ được gì, cảm tưởng như sắp ngất lịm đi.
Người trong xe nhìn người phụ nữ đang nằm trên vũng máu ấy, vết thương này quá nặng, không thể nào cứu được, biết vậy, chiếc xe mới lùi lại rồi phóng ga bỏ trốn.
Đứa trẻ quay trở về cùng hai chiếc kem ốc quế, nhưng bất chợt cả hai liền rơi ụp xuống mặt đất, đôi chân của đứa bé cũng đứng không còn vững, lập tức run lên lẩy bẩy khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Nước mắt vô thức chảy ra từ hốc mắt của đứa trẻ nhỏ, hai đôi chân run lên, chạy cuống cuồng về phía người phụ nữ đang nằm dài trên mặt đất, được một lúc lại vấp ngã giữa đường, rồi lại gắng gượng chạy tới.
Hai bàn tay bé nhỏ xoa lấy gò má của người phụ nữ ấy, máu dính đầy lên hai bàn tay, tiếng dường như chẳng thể thốt ra nổi từ cổ họng của đứa trẻ nhỏ.
- M... mẹ ơi...? - Giọng đứa bé run lên lẩy bẩy, tiếng sụt sịt hòa lẫn với tiếng mếu máo khiến cho từng tiếng càng thêm khó nghe.
Người phụ nữ nằm bất động dưới mặt đất, hai mắt đang dần nhắm lại, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, tiếng kêu đầy thảm thương của đứa trẻ ngay bên cạnh mình cũng ngày một nhỏ dần.
- Tha lỗi... cho mẹ... - Cô ngập ngừng nói đầy nặng nhọc, dường như dồn hết sức vào những lời đó.
- Mẹ ơi...! Có ai không...? Cứu mẹ cháu với! - Đứa trẻ cuống cuồng quay ngang quay dọc nhìn xung quanh với vẻ hoảng hốt, nước mắt giàn giụa, ướt đẫm khuôn mặt cậu.
- Phải bảo vệ... bản thân... - Người mẹ cất tiếng thỏ thẻ, bàn tay thanh mảnh đang nằm trong hai lòng bàn tay của đứa trẻ bỗng run lên rồi buông thõng.
Cô đã trút hơi thở cuối cùng của mình ngay trước mặt đứa trẻ, hai mắt cô vẫn mở, dường như còn điều gì muốn nói nhưng không thể tiếp tục. Người dân xung quanh cũng đã chạy tới hiện trường vụ tai nạn, nhưng tất cả đã quá muộn.
____
Victor quỳ thụp xuống dưới đất, hai tay buông thõng, mắt mở to nhìn chằm chằm vào vô định. Không thể như vậy được, trên đời này sao lại có thể ngang trái đến thế?
Tay anh run lên, ôm lấy cái đầu đang đau như búa bổ, từng câu chuyện được kết nối lại với nhau, vậy ra đó là lời giải thích cho tất cả mọi chuyện.
Giờ thì anh đã hiểu tại sao mẹ anh luôn muốn anh giữ những kỉ niệm giữa hai mẹ con vào trong tim, vào trong tiềm thức anh, bà muốn anh giấu kín nó và không được để lộ ra ngoài.
Vì bà biết cái chết sẽ đến với mình như thế nào và muốn bảo vệ cho anh.
Giờ thì anh đã hiểu được cái cảm giác thân thuộc mà bản thân mình có được khi ở gần cô con gái của lão, hay cũng chính là thứ cảm giác mà anh từng cảm nhận được ở lão ta, trong suốt những năm tháng tuổi thơ gắn liền với V.
Vì họ cùng chung huyết thống.
Giờ thì anh cũng đã hiểu, lão ta muốn giết anh 1, thì ngày càng muốn làm hại đến người con gái của anh 10.
Vì cô gái ấy thật sự rất giống mẹ anh.
Lồng ngực anh đau thắt lại, Victor lập tức thở hắt ra, con người mà anh căm ghét, hận tới tận xương tủy, bấy lâu nay anh tìm kiếm vì đã gây ra cái chết cho mẹ mình, không ngờ lại chính là lão ta, ngay sát bên anh nhưng anh lại không hề hay biết gì.
Đau đớn hơn nữa, chính bố ruột của anh lại là người giết chết mẹ ruột anh. Victor chợt nở một nụ cười đau xót, anh cười cho chính số phận trớ trêu của mình, một giọt nước mắt chợt rơi xuống trong vô thức, lăn dài trên gò má anh, rồi rơi thấm xuống mặt đất.
Anh vẫn cười, ngày càng rõ tiếng, cả căn nhà sập xệ bỗng vang lên giọng cười đầy đau đớn của anh, anh càng cười, nước mắt càng tuôn ra xối xả.
Lồng ngực anh rất đau, cảm giác như đang bị ai đó bóp chặt lấy, khí vào hay thoát ra cũng khó khăn. Anh ngẩng mặt lên trần nhà, tay nắm chặt lấy tờ giấy xét nghiệm đang cầm trên tay mà cảm giác như muốn phát điên lên. Anh hét, hét thật to, hét như để tống khứ cái cảm giác chết tiệt ấy ra khỏi người nhưng không thể.
Cảm xúc trong anh hỗn loạn, anh không thể ngừng khóc, không thể ngừng đập phá, lồng ngực thắt lại, đầu đau như búa bổ.
Cú sốc này đối với anh là quá lớn, suốt 26 năm cuộc đời, anh đã phải trải qua biết bao nhiêu cảm xúc, biết bao nhiêu nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần, nhưng không hề có cảm giác nào như thế này.
____
Anh ngồi xuống bên cạnh khung cửa sổ đã hoen rỉ, tay rút ra một điếu thuốc từ trong bao, Victor khẽ cầm bật lửa lên và châm lửa đốt.
Lặng lẽ hít một hơi rồi nhả khói theo làn gió, anh đưa mắt nhìn ra xa xăm, mọi thứ lúc này thật rối bời và mông lung, anh không biết bản thân mình phải làm gì nữa.
Hình ảnh người con gái ấy nhất thời hiện lên trong tâm trí anh, phải rồi, anh còn có cô cơ mà, những lúc thế này anh chợt thấy không có cô ở ngay bên cạnh thật là thiếu xót quá.
Anh muốn được nghe giọng cô nói, trong lòng thầm mặc định điều đó giống như một liều thuốc an thần, chỉ cần nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng ấy thôi, có lẽ anh sẽ ổn hơn chút nào đó.
Không phải chần chừ, nghĩ ngợi gì lâu thêm, anh liền cầm điện thoại trên tay và gọi và dãy số ấy. Tuy nhiên không có ai bắt máy.
Victor kiên nhẫn gọi lại một lần nữa, vẫn là kết quả cũ, thậm chí còn không thể kết nối được tới đầu dây bên kia. Điều này thật giống với gần một tuần trước, anh cố liên lạc cho cô nhưng nhận lại vẫn là sự im lặng.
Không dừng lại, Victor gọi tiếp vào số máy bàn ở nhà, lúc này cuối cùng cũng được nghe giọng nói thân thuộc ấy.
- Alo? - Tiếng cô cất lên nhỏ nhẹ từ đầu dây bên kia.
- Sao lần nào tôi gọi em cũng không được thế? - Anh chau mày hỏi với giọng trách móc.
- Điện thoại của em hết pin, em không để ý. - Erena lại nói câu nói đó, giọng điệu hạ thấp xuống giống như mỗi lúc bị anh mắng.
Nghe cái giọng điệu ấy, trong lòng anh lại cảm thấy trĩu xuống, anh gọi điện cho cô vì muốn được nghe giọng cô an ủi, chứ không phải muốn nghe cô buồn rầu thế này.
Victor thở dài một cái rồi lặng lẽ cất tiếng hỏi.
- Em khỏe không? - Tiếng anh cất lên thật nhẹ nhàng, thật hiếm khi ôn nhu tới vậy.
Thế nhưng câu trả lời của cô ngay sau đó lại khiến anh như chết đứng.
- Em biết rồi.
Victor chau mày, cô đang nói gì vậy?
- Anh có mệt lắm không? - Cô tiếp lời.
Nhận ra điều chẳng lành, Victor vẫn quyết định giữ im lặng.
- Anh nghỉ ngơi đi, em phải có việc rồi.
Anh dường như chết lặng, cuộc hội thoại này quá quen, lần trước anh gọi cô cũng vậy, cũng vẫn là những câu nói này.
Như chẳng thể kiên nhẫn được thêm, anh cuống cuồng tắt máy rồi lại gọi lại.
- Alo?
...
- Điện thoại của em hết pin, em không để ý.
Anh buông thõng tay đang cầm điện thoại xuống, hai mắt nhắm nghiền, tay kia đặt nhẹ lên trán mà khẽ day, lúc này cuối cùng cũng đã hiểu ra mọi chuyện...