Tiếng tranh cãi ngày một to, cô gái trẻ ấy bật dậy vươn vai, mặt nhăn nhó đầy khó chịu.
- Vậy ra mọi chuyện là như vậy thật sao? - Victor cười nhếch môi, đôi mày chau lại.
- Chuyện gì? - Alpha tiếp tục gằn giọng.
- Tao đã ngạc nhiên khi biết mày mạo hiểm bẻ lệch cái kế hoạch đó chỉ để bảo vệ Erena, ra là vì mày vẫn còn tình cảm. - Anh tiếp tục dùng ngữ điệu khích đểu anh ta.
- Vậy thì mày nên cảm ơn tao mới đúng chứ? Thay vì chĩa súng vào tao thế này, nếu không có tao thì hai người có gặp lại nhau và nối lại tình xưa thế này không? - Anh nhướn mày nói thản nhiên.
Nghe từng câu nói vô tâm như vậy từ chính miệng Victor thốt ra khiến cô cảm thấy đau nhói, cô khẽ nhíu mày, môi bặm lại.
- Victor... không phải... - Cô thốt lên khe khẽ.
- Mày vui lắm chứ gì? Vì mày đã chờ Erena rất lâu rồi mà, giờ được gặp lại rồi. - Anh bật cười khiêu khích.
Alpha cắn chặt răng, tay nắm cổ áo Victor ngày càng chặt hơn, đồng thời dí mạnh nòng súng vào cằm Victor. Anh biết Victor đang cố ý khiêu khích mình nên cũng tỏ ra tức giận và có ý làm điều ngược lại.
- Phải, tất nhiên là vui rồi! Người con gái mà tao yêu cuối cùng cũng quay trở về, nếu là mày, mày có vui không? - Alpha nói như chửi vào mặt anh.
- Vậy trong lúc hai người hạnh phúc với nhau, tao chăm sóc một người đang đau khổ thì không được sao? Vậy là xấu à?! - Victor trừng mắt.
Bất chợt một tiếng động phát ra từ phía phòng ngủ, cả ba người đều đổ dồn mắt về phía đó, Tường Vy vì không đứng vững mà đứng chống tay vào cánh cửa bên cạnh.
Alpha trợn tròn mắt, cô đã đứng đó từ lúc nào? Đã nghe được gì rồi?
Erena cũng nhìn cô bé, trên người đang mặc đồ của Victor, chính vì vậy mà cô càng cảm thấy nhói đau hơn. Bao lâu nay chưa từng có một người con gái nào được khoác áo của anh lên người, ngoại trừ cô, vậy mà bây giờ...
- Ra là vậy... - Tường Vy nhếch nhẹ khóe môi, đôi mắt không thể mở to hơn do sưng nhìn thẳng vào khấu súng anh đang cầm trên tay và chĩa thẳng vào cằm Victor.
- Tiểu thư... không phải sự thật đâu... - Alpha lắp bắp, không biết phải giải thích thế nào.
- Cái gì không phải sự thật? Tôi thấy Victor nói đúng đấy chứ...? - Cô tiểu thư vẫn cố gượng cười, nhưng nhìn vào thì ai cũng biết cô che giấu cảm xúc rất tệ.
- Trong lúc tôi đau đớn nhất, Victor đã ở bên tôi, vậy anh dựa vào đâu mà nói anh ấy là người xấu? - Cô nén giọng lại.
- T... Tiểu thư... Cô không thể đặt niềm tin vào hắn được! - Alpha cố gắng bào chữa.
- Anh ấy còn đáng tin hơn anh đấy! Anh lúc nào cũng chỉ biết giấu tôi hết chuyện này đến chuyện nọ! - Cô tiểu thư tức giận nắm chặt hai tay lại, hét lên, nước mắt cũng bắt đầu lăn xuống gò má.
Alpha sững người, trong lòng lại cảm thấy khó chịu và bất lực. Trái ngược với anh ta, Victor lại cười thầm trong lòng, kế hoạch của anh đang tiến triển rất tốt.
- Vậy mà bây giờ anh còn đang muốn giết người mà tôi tin tưởng nhất sao..?
- Không... Tiểu thư không được tin hắn, hắn là một tên mưu mô, hắn sẽ làm hại tiểu thư. - Alpha luống cuống, một con người vốn điềm tĩnh như anh lại có ngày mất bình tĩnh trong tình huống này đến vậy.
- Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ tiểu thư... vậy nên...
- Ba tôi về rồi. Điều đó đồng nghĩa với việc anh không còn nhiệm vụ nào liên quan đến tôi nữa. - Vy nói với giọng ngạt ngạt, tiếng khóc nấc cũng pha lẫn với lời nói.
- Tránh xa tôi ra. - Cô dứt lời thẳng thừng rồi bỏ đi ra khỏi căn phòng khách sạn ấy.
Alpha bối rối vô cùng, với tính cách của Tường Vy thì những lúc thế này cô sẽ làm điều gì dại dột cũng nên. Những việc khác vào lúc này không còn quan trọng với anh nữa, anh chỉ lo cho cô thôi.
Anh tức tối buông cổ áo Victor ra, đồng thời thả khẩu súng xuống dưới sàn rồi chạy theo cô.
Victor đứng chỉnh lại cổ áo mà cười thầm trong lòng, tuy nhiên vẻ mặt của Erena lại khiến anh ngưng lại.
Cái cách cô nhìn anh như người mất hồn, thật sự rất thất vọng.
- Tại sao anh lại làm vậy? - Cô nghẹn nghẹn giọng.
- Đưa cô bé về đây, rồi còn khích cho Alpha nổi điên lên để nói những câu đó... có phải tất cả đều là kế hoạch anh vạch ra không...? - Erena rưng rưng.
Victor chau mày như không vừa lòng, lập tức thở hắt.
- Em nghĩ tôi dụ dỗ con bé đó vào đây sao? Đó là ý của con bé, vậy mà ai cũng đổ cho tôi sao? - Anh trừng mắt nhìn cô chằm chằm, ngữ điệu cũng dần thay đổi.
- Anh cũng đừng làm Alpha bị thương nữa... - Cô tiếp lời.
- Này, tôi chưa kịp làm gì thì hắn ta suýt chút nữa đã bắn thủng sọ tôi rồi. Em đừng nói em không thấy. - Anh bất bình, hai tay chống nạnh.
- Em đang bênh hắn ta? - Victor nói với giọng tức tối.
Cô không trả lời, chỉ có tiếng sụt sịt đáp lại.
- Em đang đứng trước mặt tôi, và bênh thằng đó à?! - Victor lớn tiếng quát tháo.
- Em chỉ muốn giữa hai người không còn hiềm khích nào...! Dù gì anh ấy cũng đã mạo hiểm tính mạng để cứu em... Anh đừng như thế nữa! - Erena nói trong nước mắt, tiếng sụt sịt ngày một lớn.
Victor mở to mắt, từng lời nói của cô lọt vào tai anh càng khiến anh như tức điên lên.
- Hắn liều mạng cứu em một lần thì là người tốt, còn tôi đánh đổi rất nhiều chỉ để có được sự an toàn của em trong 6 năm qua, thì là người xấu à?! - Anh quát thẳng vào mặt cô với sự tức giận như lên tới đỉnh điểm.
Nước mắt cô rơi xuống ngày một nhiều, bản thân không thể kìm nén thêm được nữa.
- Không... ý em... - Cô mấp máy miệng.
- Im đi. Em nói đủ rồi. Kể từ bây giờ em không được phép rời khỏi đây dù chỉ một bước! - Victor tức giận chỉ thẳng tay vào mặt cô rồi quay lưng bỏ đi.
Erena khóc nấc lên đầy sợ hãi, liền lẽo đẽo chạy theo sau và bám lấy cánh tay anh.
- Victor... anh... - Cô thút thít cố gắng giữ anh lại, nhưng không, anh lạnh lùng gạt phắt tay cô ra.
Erena tràn trề nỗi thất vọng liền ngồi thụp dưới đất, nước mắt tuôn ra ngày một nhiều, cô đưa tay lên ôm mặt mà khóc thành tiếng.
Victor cầm chìa khóa phòng ra ngoài và khóa lại, treo lên cửa biển báo "không làm phiền" rồi bỏ đi.
____
Khi Alpha xuống tới cửa khách sạn thì đã không còn thấy Vy nữa, trong lòng bất chợt lại cảm thấy lo lắng khôn xiết.
Anh liền bắt một chiếc taxi và quay trở về biệt thự của Venela, có lẽ cô đã về đây.
Alpha vừa bước vào trong đã tìm ngay quản gia Lâm để hỏi.
- Tiểu thư có về đây không bác? - Anh lo lắng vô cùng.
- Tiểu thư vừa về nhưng chạy lên phòng luôn rồi, sắc mặt có vẻ không tốt lắm. - Ông chống tay vào cằm đầy khó hiểu.
Nghe vậy anh lập tức chạy tức tốc lên tầng, đứng trước cửa phòng cô. Cánh cửa bị khóa chặt lại, anh có thể nghe thấy tiếng cô gào thét từ bên ngoài, tiếng đập phá đồ đạc cũng vang lên liên tiếp.
Alpha muốn gõ cửa nhưng lại không đủ dũng khí, dù gì cô tức giận tới vâyh cũng là do anh.
Mọi chuyện dường như đang chuyển biến thành ngày càng phức tạp, anh sợ nếu không can thiệp sớm thì sẽ có chuyện không hay xảy ra...
Tuy bận tối mắt tối mũi, tới mức không có cả thời gian cho việc "xử lý" hành động của Alpha, nhưng ngay sau khi nhận được cuộc gọi khẩn từ anh về tình trạng của cô con gái duy nhất, ông đã ngay lập tức trở về nhà.
Ông đứng trước cửa phòng cô con gái, quay sang hỏi anh với vẻ mặt vô cùng sốt sắng.
- Đã có chuyện gì xảy ra?! - Ông gắt lên.
Alpha chỉ biết lặng im, điều này quả thật rất khó nói ra.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt anh như vậy càng khiến ông thêm tức giận.
- Ăn hại! - Ông quát anh rồi nhìn vào cánh cửa trước mặt.
- Vivi, là ba đây con! Có chuyện gì vậy con? - Ông nói với ngữ điệu hết sức lo lắng.
Nhưng tất cả những gì ông nhận lại được không phải lời nói mà là những tiếng gào thét và tiếng khóc nức nở. Lo sợ con gái vì mất bình tĩnh mà làm phải chuyện không hay, ông lập tức ra lệnh cho Alpha mở cánh cửa ra.
Alpha nhanh chóng sử dụng kĩ thuật phá khóa của mình để cánh cửa mở ra, hiện ra trước mắt là một căn phòng bừa bộn, đồ đạc bị đập vỡ lung tung, vương vãi khắp nơi.
Cô tiểu thư quỳ thụp trên giường, thất thần.
- Vivi! - Phúc Thạch thốt lên, đồng thời bước chân vào trong phòng cô.
- Ba đừng có mà lại đây! - Cô hét lên, đồng thời quay mặt ra nhìn ông. Hai mắt cô đỏ hoen, sưng lên vì khóc. Nhìn cảnh này ai mà lại không xót cơ chứ?
- Đừng một ai lại gần đây...! - Giọng cô nhỏ dần, đồng thời cũng nghẹn ngào hơn, dường như cô lại khóc nữa rồi. Anh nhìn cô, trong lòng lại thấy áy náy, bứt dứt.
- Vivi, nói ba nghe, đã có chuyện gì? - Ông vẫn không hết sốt sắng.
- Ba không hiểu được đâu... - Cô lẩm bẩm trong mồm.
- Ba sẽ cố gắng để hiểu con. - Ông cố gắng dỗ dành cô.
- Vậy sao...? - Cô nhếch mép cười gượng.
- Con biết phải tin ai đây...? - Cô mấp máy môi.
Ông ngạc nhiên, dường như vẫn chưa hiểu ý.
- Con biết phải làm sao đây... khi mà người con đặt lòng tin vào lại suốt ngày giấu con hết chuyện này đến chuyện khác...?! - Tường Vy lớn giọng, đôi mắt đỏ hoen ấy vẫn hướng thẳng về phía ông và Alpha.
Nghe tới đây ông đã ngờ ngợ tới Alpha, chính ông đã nói với cô rằng có thể tin anh, nhưng ông cũng không ngờ anh lại để cô phát hiện ra thân phận thật của mình.
- Vivi... - Ông nói nhỏ.
- Ba có giấu con chuyện gì không...? - Cô nhìn ông, với đôi mắt long lanh bởi nước ấy.
- K...không! Con có thể tin tưởng ở ba mà, giữa chúng ta không bao giờ có bí mật, chẳng phải vậy sao? - Ông giơ tay ra trấn an cô, lời ông nói vậy cũng làm cô cảm thấy ổn hơn phần nào, việc giải tỏa cảm xúc cũng trở nên dễ dàng hơn.
Khóe môi cô nhếch lên, lại là một nụ cười gượng gạo khác.
- Cái cảm giác... người mình dành tình cảm cho vẫn một lòng một dạ chờ đợi người khác... dù mình có làm bất cứ điều gì cũng không làm người ta mảy may rung động... rồi mình phải chứng kiến người đó môi chạm môi với người khác tận mắt... - Cô nói to dần, tiếng sụt sịt cũng pha lẫn trong đó.
- Cái cảm giác ấy... nó như muốn phát điên lên! - Cô hét lên trong tiếng khóc, hai tay ôm chặt lấy đầu, nước mắt rơi lã chã xuống ướt đẫm ga giường.
Lòng ông như quặn lại, đây không phải lần đầu tiên Tường Vy có tình cảm với một ai đó, nhưng đây lại là lần đầu tiên ông thấy cô con gái của mình đau khổ tới vậy.
Ông lao đến và ôm lấy cô, tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời ấy, cô thuận theo tự nhiên mà rúc vào lòng ông như một đứa trẻ. Cô khóc ngày một to, tim cũng thắt lại, cảm giác này thật đau đớn.
Vòng tay ông che chở lấy cô con gái, trong lòng cũng thầm cảm thấy tức giận, tất cả là Alpha, anh là người đã khiến con gái ông trở nên thế này.
Alpha chỉ biết đứng ngoài cửa nhìn vào, cái cách cô khóc lóc trong vòng tay của ba mình khiến anh trở nên bất lực và tuyệt vọng, anh đã làm cô tổn thương tới thế này sao...?