Đôi mắt cô đỏ hoen, ngước lên nhìn anh, Victor cũng vô tình đồng cảm với cô khi chứng kiến tận mắt cảnh tượng ấy.
- Chúng ta có thể... đi uống chút gì đó không...? - Giọng cô run run, nói không rõ một vài chữ nhưng anh cũng hiểu được ý cô.
- Đ... Được. - Anh gật đầu, một tay bám lên vai cô, trùm áo xuống đầu cô cho đỡ ướt, nhẹ nhàng đưa cô đi.
____
Ở trong nhà hàng, khung cảnh thật lãng mạn và ấm cúng, trái ngược với cảnh mưa gió bão bùng ở ngoài kia. Alpha ngồi xuống, nghiêng nhẹ đầu sang một bên, chau mày nhìn người con gái ngồi đối diện mà hỏi nhẹ nhàng.
- Được chưa? - Giọng anh cất lên thật ấm áp.
Erena chớp chớp hai mắt, tay đặt nhẹ lên mà cảm nhận.
- Em nghĩ là được rồi, chắc là lông mi rụng. - Cô gật nhẹ đầu nhìn thẳng vào anh.
Anh nâng ly rượu lên, lắc nhẹ rồi nhấp một ngụm.
- Vậy em vẫn chưa nói cho hắn ta biết tình cảm của em sao? - Alpha hỏi nhỏ.
- Ừm... vì em không biết phải nói thế nào, nên bắt đầu từ đâu nữa... - Erena hai tay chạm vào đế ly rượu, môi bặm lại đầy bối rối.
- Cứ nói ra những gì em nghĩ thôi, giữ trong lòng chẳng phải rất khó cho em sao? - Anh chau mày.
Erena chuyển động từng ngón tay, cứ khẽ gõ chúng vào ly rượu vang.
- Chẳng phải anh cũng vậy sao? Đó là điểm duy nhất chúng ta giống nhau đấy. - Cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt nặng trĩu bởi nỗi lòng chất chứa.
Alpha thở dài, khẽ nâng ly rượu lên mà làm thêm một ngụm.
- Nhưng dù gì đi nữa thì anh mong em có điểm dừng. Đừng mù quáng quá là được. - Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ấm áp, điều đó lại khiến Erena thêm áy náy.
- Alpha này... - Cô cất tiếng thỏ thẻ.
- Hửm? - Anh hắng giọng, ánh mắt đầy sự chờ đợi đang hướng thẳng về cô.
- Có điều này em muốn hỏi anh từ lâu rồi... - Cô ngập ngừng, tay vẫn gõ nhẹ vào ly.
- Sau tất cả những gì em đã làm... nó khiến anh tổn thương... tại sao anh vẫn tốt với em như vậy...? - Cô thốt ra những lời đầy khó khăn, đồng thời ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh.
Nhìn ánh mắt ấy của cô, trong lòng anh lại cảm thấy khó xử.
- Vì... em giống như em gái của anh mà. - Anh trả lời rồi nở một nụ cười hết sức nhẹ nhàng.
Nụ cười của anh đã giúp cô cảm thấy vơi bớt đi phần nào sự áy náy trong lòng cô bấy lâu nay.
____
Người cô gái ấy ướt nhẹp từ trên xuống, đứng dưới mái hiên một tòa nhà lớn, ngoài trời vẫn mưa tầm tã không ngớt.
Bất chợt cô hắt xì một vài cái, mũi cũng đỏ lên, Victor liếc mắt xuống giở giọng ân cần.
- Em cảm lạnh rồi, để tôi đưa em về. - Anh định bước ra ngoài để vẫy gọi xe taxi.
Bất chợt bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy tay áo sơ mi đang được anh xắn lên đến khuỷu tay.
Victor ngạc nhiên dừng chân lại, ngoái đầu nhìn cô.
- Tôi có thể đến nhà anh không...? - Cô ngước đôi mắt đen láy, to tròn, long lanh bởi nước lên nhìn anh.
- Em... có chắc về những gì mình đang nói không? - Anh nhăn mặt hỏi lại.
- Chẳng phải anh luôn tốt với tôi sao...?
Victor đầy ngạc nhiên, cô gái này... thật sự ngây thơ đến mức này sao?
- Em tin tôi sao? - Anh chau mày.
- Không tin anh thì ai... tôi biết phải tin ai bây giờ...? - Giọng cô run lên, nước mắt như lại một lần nữa trào dâng ra khỏi hốc mắt cô.
- Nhưng tôi ở khách sạn. - Victor tiếp tục nói với cô.
- Đâu cũng được mà... tôi không muốn về nhà... - Cô bám chặt lấy cánh tay anh như cầu xin, ánh mắt cô long lanh ngước lên nhìn anh.
Không rõ vì sao mà trong lòng anh lại chợt cảm nhận được một thứ cảm giác.. sao anh lại cảm thấy người con gái này thân thuộc đến thế?
Anh đã nghe rõ ý muốn của cô bé, cô muốn tới phòng khách sạn của anh, nhưng trong đầu anh lại không hè có một ý định gì lóe lên, tại sao anh lại không hề muốn làm cô tổn thương nữa... Tại sao?
Anh đưa cô gái người ướt nhẹp lên phòng khách sạn của mình, để cô ngồi ngoài phòng khách, anh đưa cô chiếc khăn tắm để cô có thể lau qua người.
- Để tôi lấy đồ cho em mặc tạm, em sẽ bị cảm lạnh đấy. - Victor nói rồi quay vào phòng ngủ.
Chiếc vali quần áo của Erena vẫn đang nằm dưới đất, Victor có thể lấy đồ của Erena cho Tường Vy mặc nhưng anh lại không muốn làm vậy, anh không muốn bất kì người con gái nào khác ngoài Erena được phép mặc chúng.
Victor lấy từ trong tủ một chiếc áo phông, cùng với một chiếc quần đùi đã hơi chật so với anh.
Anh đưa cho chúng cho cô, Tường Vy nhận lấy rồi chập chững bước vào phòng tắm để thay đồ.
Một lúc sau cô bước ra phòng khách với bộ quần áo của anh trên người, nó rộng thùng thình so với cô, may thay là quần có dây buộc nên cũng đỡ được phần nào, có còn hơn không.
Cô gái trẻ ngồi khom chân trên ghế sofa ngoài phòng khách, hai tay ôm vòng lấy hai đầu gối, cằm tựa xuống đầy vẻ buồn rầu, mắt vẫn còn hơi sưng lên.
Victor rót một cốc nước lọc và đặt ra trước mặt cô, khẽ ngồi xuống phía đối diện.
- Uống một chút đi còn lấy lại bình tĩnh. - Anh nói với ngữ điệu nhẹ nhàng, trầm ấm.
- Anh có thể gọi họ mang rượu lên đây không? - Tường Vy gạt cốc nước lọc sang một bên, ngước mắt lên nhìn anh.
Ánh mắt của cô bé này đúng thật là có sức ép rất lớn, tay anh như nhấc chiếc điện thoại bàn lên, bấm số trong vô thức, chỉ vài phút sau, phục vụ đang mang rượu lên tận phòng cho anh.
Chẳng nói chẳng rằng, Tường Vy đã bật nắp chai rượu ra và rót đầy ly rượu của mình, ngay tức khắc cũng uống cạn nó trong một hơi.
- Này, rượu đó cũng khá mạnh đấy! - Anh giơ tay ra định can ngăn cô nhưng bất thành.
- Vậy càng tốt, tôi muốn quên đi tất cả...! - Cô lớn tiếng, hai mắt nhắm nghiền lại, cổ họng cô như muốn bốc cháy, thứ rượu này quả thật mạnh.
Victor nhìn cô gái ấy mà trong lòng cũng thầm cảm thông, cô gái này thật sự rất đáng thương mà, chắc cô hẳn đau lắm.
- Nếu không có rượu.. thì cảnh tượng đó, anh muốn tôi phải quên sao được..? - Cô nắm chặt tay lại, đặt lên lồng ngực bên trái, mặt nhăn nhó lại.
Anh biết, cô nói đúng. Cảnh tượng đó thật sự không thể quên, anh cũng đã tận mắt trông thấy nó kia mà. Anh hiểu cảm giác của cô lúc này, chắc cô cũng thấy khó chịu và nhói đau như trong anh lúc này.
Cảm giác của họ là giống nhau, nhưng cách thể hiện thì khác. Tường Vy là người nhạy cảm, Victor lại rất giỏi che giấu cảm xúc của mình. Nhưng không thể hiện ra, đâu phải là anh không đau?
Tường Vy lại rót đầy ly rượu và làm thêm vài ngụm, cổ họng cô nóng bừng nhưng vẫn không hề bận tâm.
- Rõ ràng là họ có tình cảm với nhau... ánh mắt của Alpha khi nhìn thấy chị ấy... có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ nhận được ánh mắt dịu dàng đến vậy từ anh ấy... - Nước mắt của Tường Vy lại trào ra một lần nữa, những từ ngữ nói ra cũng dần trở nên khó nghe.
Cô nói đúng, anh cũng đã nhìn thấy ánh mắt của Erena lúc đó, nó như phát sáng lên khi nhìn thấy người đàn ông kia. Nó như có sự lưu luyến trong đó.
- Đây không phải lần đầu yêu... nhưng đây là lần đầu nó đau đến thế...! Nó đau lắm...! Ở đây này...! - Cô nắm chặt tay lại và đập liên tiếp vào lồng ngực bên trái, nước mắt cũng vì thế mà tuôn ra ngày một nhiều.
Cả không gian rộng lớn ấy bị bao trùm bởi tiếng khóc đầy đau đớn của cô tiểu thư. Cô vốn không bao giờ khóc trước mặt người lạ, nhưng lần này lại khác, cô không thể kìm nén nó lại nữa rồi, thật sự rất đau.. và cũng một phần cô cảm thấy ở bên Victor thật an toàn, nó quen thuộc vô cùng..
Sau một hồi khóc lóc và mượn rượu giải sầu, Tường Vy cuối cùng cũng nằm gục xuống bàn phòng khách. Victor chẹp miệng rồi bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, rồi còn đắp chăn cho cô cẩn thận.
Cô gái này thật sự rất giống lão ta, điều đó khiến anh càng thêm tức giận và muốn trả thù. Hai tay anh nắm chặt lại, hắn ta không ít lần làm tổn thương Erena hết lần này đến lần khác, nên cô gái này đừng hòng được sống yên ổn.
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay, chụp lại hình ảnh cô tiểu thư đang say giấc nồng trên chiếc giường rộng lớn của khách sạn.
____
Sau khi thanh toán, Alpha đưa cô ra trước cửa nhà hàng, trời lúc này cũng đã ngớt mưa, anh đã định bắt taxi đưa cô về ngay lúc đó, nhưng rồi một tin nhắn đến khiến anh phải dừng hành động đó lại.
Hình ảnh ấy hiện lên ngay trên màn hình, mắt anh mở to, đôi mày cũng chau lại đầy lo lắng.
Nhìn sắc mặt của Alpha không được tốt, Erena khẽ cất giọng hỏi anh.
- Có chuyện gì vậy anh?
- Victor đang ở đâu?! - Anh quay ngoắt sang nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng.
Erena ngạc nhiên vô cùng, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn anh, rõ là không hiểu chuyện gì.
- Em nghĩ là anh ấy đang ở khách sạn...
- Mau đưa anh tới đó! - Alpha ngắt lời cô, hai mắt trợn tròn đầy gấp gáp.
____
Nghe tiếng gõ cửa, Victor bước chậm rãi ra và mở cửa phòng, chẳng nói chẳng rằng, Alpha lập tức xông vào trong, đưa mắt nhìn xung quanh.
Erena vẫn chưa biết chuyện gì, liền nhẹ nhàng quay sang mà hỏi Victor.
- Victor, có chuyện gì vậy? - Cô ngơ ngác.
Victor không đáp trả câu hỏi của cô, Erena chỉ còn cách nhìn sang Alpha.
Anh cầm chiếc váy ướt nhẹp đang nằm vứt vưởng trên thành ghế sofa. Tường Vy đã từng diện lên mình chiếc váy này trước đây nên anh có thể nhận ra nó. Alpha cầm lấy nó mà ngập ngừng đối mặt với Victor.
Erena thấy vậy liền giật bắn mình một cái, cảm giác mông lung, sợ hãi chợt ùa về. Làm ơn, hãy nói rằng mọi chuyện không như cô nghĩ đi..
Alpha ném phịch chiếc váy đó xuống ghế rồi chạy vội vã đi tìm khắp các phòng, nhưng bàn chân anh chợt cứng đờ lại khi tay mở tới cánh cửa ấy, hai mắt cũng trợn tròn lên.
Erena thấy biểu hiện bất thường ấy của anh cũng liền chạy tới, cô sững người, đôi mắt mở to, nhìn thẳng vào người con gái đang nằm say giấc trên giường, chiếc giường mà anh và cô đã cùng ngủ với nhau chỉ mới sáng nay thôi..
Chiếc áo cô đang mặc có vẻ rộng, việc cô nằm ngủ lăn lộn đã khiến cho nó lệch đi, lộ cả phần xương quai xanh quyến rũ ấy ra rồi.
Tay Erena nắm chặt lại, nước mắt cũng cố kìm nén mà chảy ngược vào trong. Anh đã thật sự để người con gái khác nằm lên chiếc giường mà ngay chỉ mới sáng nay thôi, họ còn như hòa quyện lại thành một.
Cô quay mặt lại nhìn Victor, vẻ mặt của người đàn ông này vẫn bình thản tới lạ thường, điều đó khiến cô càng thêm đau nhói.
Alpha tức tối quay ngoắt người lại, lập tức lao đến nắm chặt lấy cổ áo Victor mà dí vào tường.
- Mày có còn là con người nữa không?! Tường Vy vẫn chỉ là trẻ con! - Alpha gằn giọng, tay nắm chặt lấy cổ áo anh.
- Trẻ con? 18 tuổi rồi thì đâu còn là trẻ con? - Victor cười khẩy, ngữ điệu như muốn khích đểu Alpha.
- Mày...! - Alpha tức điên người, nắm chặt lấy cổ áo Victor rồi đập mạnh vào tường.
Victor nhăn nhó nhưng rồi cũng nhanh tay rút súng ra và chĩa vào người Alpha.
- Mày đừng có mà manh động, mày nên nhớ tao là người đang giữ thế chủ động. - Victor nhếch mép cảnh cáo Alpha.
- Victor, đừng làm hại anh ấy! - Erena thốt lên đầy lo lắng.
Victor chột dạ, Erena thật sự nói thế sao? Alpha nắm lấy cổ áo anh rồi đập đầu anh vào tường thì không sao, nhưng anh mới dí súng vào hắn thì cô lại vội vã ngăn lại?
Việc anh cố khích đểu Alpha để máu điên anh ta nổi lên, tất cả đều mang một mục đích là khiến cho người con gái trong kia chứng kiến con người thật của người cô yêu thương, để rồi từ đó mà tổn thương hết lần này đến lần khác. Nhưng Erena lại đang làm gì? Cô đang khích đểu lại anh hay sao?
- Vậy bây giờ tôi lại thành người xấu rồi à? - Anh chau mày hỏi lại cô.
Nhân lúc anh mất cảnh giác, Alpha lập tức cướp lấy súng từ tay anh rồi chĩa thẳng vào cằm anh, Alpha cũng ngạc nhiên tại sao nó lại đơn giản tới vậy, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Tiếng bên ngoài quá ồn ào nên Tường Vy lục đục tỉnh giấc.