Thư phòng của hắn tối om, một màu u ám bao trùm quanh đó. Người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc ghế da, lưng tựa về phía sau, hai bàn tay chắp vào nhau mà để trước bụng.
Một nam thanh niên với ngoại hình khá bí ẩn liền bước tới trước mặt hẳn, thái độ khá nghiêm chỉnh.
- Thưa ông chủ, thông tin đã được xác nhận rồi ạ. Omega và Beta đã chết khi đang làm nhiệm vụ ông giao. - Cậu ta cúi mặt xuống mà thông báo.
Người đàn ông trung niên kia liền thở dài một hơi rồi gõ nhẹ các ngón tay vào với nhau.
- Omega được người của ta tìm thấy trước bọn cớm tại một căn nhà hoang nằm khá xa trung tâm thành phố về phía nam được cho là dùng để bắt Erena. Cậu ta chết vì ngộp thở, trên cổ có vết hằn của dây. - Cậu ta tiếp tục thông báo tường tận từng chi tiết một.
- Hừm, sao nữa? - Lão ta hỏi cậu ta bằng giọng thản nhiên, dường như không có cảm xúc.
- Beta thì được tìm thấy ở chân dãy núi San Gabriel, cái chết khá là khủng khiếp, gãy xương hàm và gãy cô, trên cơ thể còn có những vết bầm tím giống như bị đánh đập. Có thể thấy người ra tay vô cùng nặng tay và dã man.
- Hừm. - Lão ta cười khẩy một cái rồi bật cười khành khạch, bản thân cảm thấy chuyện này khá thú vị.
Chàng trai kia đứng mà ngẩn người, không thể biết lão ta có suy nghĩ gì mà đáng cười như vậy.
- Thưa ông chủ, ông có nghĩ...? - Cậu ta ngước mắt lên mà hỏi lầm bầm trong miệng.
- Nặng tay như vậy chỉ có thể là Zeta, còn lại là do con điếm kia gây ra. - Lão ta vẫn cười thầm, các ngón tay gõ nhẹ xuống bàn, đôi lúc nhíu mày lại giống như đang suy nghĩ.
- Có lẽ ta nên khử con điếm đó trước, đó là việc đầu tiên cần làm. - Hắn cười khúc khích trong miệng.
- Dạ? - Cậu ta không nghe rõ, liền ngước mắt nghe ngóng ông ta.
- Mày cứ ra ngoài trước đi. - Ông ta phủi tay ra lệnh, cậu ta biết điều liền lui ra trước.
Hắn ngồi một mình trong căn phòng, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ những mánh khóe, một kế hoạch hoàn hảo để có thể hạ được mục tiêu. Bất chợt chuông điện thoại reo lên, hắn ta chau mày nhìn xuống màn hình, đó là một cuộc gọi quốc tế.
- Alo? - Lão ta nhấc máy, cất giọng giả bộ ngạc nhiên.
- Lão già, đến lúc lộ mặt rồi đấy. - Giọng một người phụ nữ trẻ cất lên từ đầu dây bên kia, ngữ điệu giống như đang rất giận dữ.
- Sao cơ? - Lão vẫn giả bộ.
- Ông có muốn hợp tác không? - Giọng người phụ nữ bỗng gằn lại, ngỏ lời muốn hợp tác.
Nghe được điều mình mong muốn, lão ta liền cười tủm tỉm, nhưng vẫn ra giọng bông đùa.
- Cô gái à, cước phí quốc tế không hề rẻ đâu. - Lão ta cười đùa giỡn.
- Vậy đưa địa chỉ của ông đây. Chúng ta sẽ gặp trực tiếp. - Cô gái gằn giọng tức giận, chiếc điện thoại đang cầm trên tay cảm tưởng như sắp bị bóp nát, những uất ức, thù hận cô đều dồn vào đó hết.
***
Sáng ngày hôm sau, người đàn ông ấy đã thức dậy từ rất sớm. Người anh tựa vào thành giường, bật nhẹ chiếc đèn ngủ đặt trên chiếc bàn được kê cạnh đầu giường.
Ánh đèn mờ ảo, sáng nhẹ màu vàng cam chiếu nhẹ, anh mờ chiếc ngăn kéo đầu tiên của chiếc tủ, cầm lấy một tấm ảnh từ trong đó ra.
Tấm ảnh đã cũ, tuy chất lượng ảnh không tốt, mang sắc u ám, đượm buồn nhưng khuôn mặt của người phụ nữ ấy vẫn hiện lên thật rõ.
Gương mặt ấy đẹp dịu hiền, nụ cười mìm trên môi bà thật nhẹ nhàng, thanh thoát, như nổi bật giữa sự u ám như trong bức ảnh. Nụ cười ấy anh nhìn vào mà lại cảm thấy xót xa.
Ngắm người phụ nữ trong bức ảnh một hồi, Victor quay mặt nhìn người con gái đang ngủ say bên cạnh mình. Họ có gương mặt thật sự rất giống nhau, và tương đồng về nhiều mặt khác.
Và đặc biệt, hai người phụ nữ ấy đều là những người thương anh vô điều kiện, anh nhận ra điều đó hay không thì không rõ.
Có lẽ chính vì sự giống nhau đó, người con gái đang nằm cạnh đây đã cho anh cảm giác muốn được bảo vệ và chở che, hoặc cũng có thể vì lí do khác nữa.
Anh lại nhìn vào tấm ảnh đang cầm trên tay, ngón tay sờ nhẹ vào khuôn mặt người phụ nữ ấy, trong lòng nghĩ thầm, băn khoăn những điều thật xót xa.
"Cái chết của mẹ rốt cuộc là do ai gây ra? Mẹ ở trên kia nếu có biết gì, hãy nói cho con với..."
Bao lâu nay Victor vẫn âm thầm tìm kiếm tung tích của kẻ đã gây ra vụ tai nạn năm đó nhưng tất cả dữ liệu đã bị xóa sạch, cũng không một nhân chứng.
Thấy ánh đèn sáng bên cạnh mình, Erena mơ màng tỉnh dậy, hai mắt nheo nhắm ngước lên nhìn anh, đôi môi hơi hé, thì thầm từng chữ.
- Anh làm gì thế? - Cô ngơ ngác ngước khuôn mặt còn đang ngái ngủ lên nhìn anh.
Victor khẽ giật mình, bất giác kéo chăn lên và trùm lên đầu cô, Erena bất ngờ mà cựa quậy. Anh liền bước chân xuống giường, tay cầm tạm chiếc khăn che đi phần thân dưới rôi bước ra hành lang, tiến tới phòng tắm.
- Cứ ngủ đi, còn sớm. - Victor nói với ngữ điệu lạnh lùng rồi bỏ vào phòng tắm ngay sau đó.
Cô ngơ ngác nhìn anh bước ra khỏi cánh cửa phòng mà vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng hành động mạnh bạo vừa rồi của anh cũng đã phần nào khiến cô tỉnh giấc. Erena bất giác ngồi dậy, vươn vai đồng thời ngáp một cái, sau đó mới đưa mắt nhìn đồng hồ, giờ mới có 6 giờ sáng.
Victor tắm táp xong xuôi, liền cuốn chiếc khăn tắm ngang hông rồi đứng trước gương ngắm nghía một hồi, lúc sau anh mới lấy chiếc bàn chải ra và bóp một ít kem đánh răng lên trên.
Erena muốn xuống chuẩn bị bữa sáng cho anh luôn, nhưng trước hết cần phải đánh răng rửa mặt. Nhưng Victor đang ở trong, đành đứng chờ bên ngoài.
Tuy nhiên bóng cô cứ thấp thoáng ở bên ngoài cánh cửa kính đục của nhà tắm, điều đó khiến anh chướng mắt.
- Có muốn vào không? - Anh cất giọng hờ hững hỏi vọng ra ngoài khiến cô giật thót mình.
- Thôi ạ! Em... - Cô bất giác ngại ngùng, vội vã khua khoắng tay chân nhằm từ chối.
- Tôi muốn sau khi thay quần áo xong, có bữa sáng để ăn. - Anh nói với giọng ra lệnh, ngữ điệu vô cùng nghiêm nghị.
Erena bất giác giật mình, liền lúng túng một hồi, nghĩ đi rồi nghĩ lại cũng chỉ còn cách vào trong đó mà vệ sinh cá nhân, tay kéo nhẹ cánh cửa ra mà trong lòng thầm cảm thấy ngại ngùng.
Cô bước nhẹ vào trong, mùi dầu gội đàn ông phả hương thơm khắp phòng, Erena đưa mắt nhìn người đàn ông với dáng người cao ráo đang đứng trước gương, chỉ cuốn một chiếc khăn tắm độc nhất mà cô khẽ đỏ mặt.
Erena bước tới đứng trước gương, cách anh khoảng nửa mét. Chiếc gương lớn trải dài gần hết một phần tường trong phòng vệ sinh, đằng sau là một buồng tắm đứng và một bồn tắm. Chiếc bồn rửa mặt tương đối lớn hình chữ nhật được đặt sâu xuông dưới một kệ đá ngay dưới chiếc gương, một bên để đồ của cô, một bên để đồ của anh.
Cô khẽ cầm chiếc bàn chải lên mà bóp kem vào, nhẹ nhàng ngậm vào miệng một chút nước, sau đó nhả ra và cho bàn chải vào miệng mà đánh răng.
Người đàn ông bên cạnh cô đánh răng mà mắt vẫn nhìn thẳng vào trong gương, ánh mắt hờ hững, vô cảm. Cô không dám nhìn thẳng, chỉ dám thi thoảng nhìn lén anh qua gương. Bỗng anh chợt đánh mắt nhìn cô qua gương khiến cô nhất thời giật mình, bàn chải chọc thẳng vào phần lợi, cô thốt lên vì đau.
Tuy nhiên Victor chẳng quan tâm, chỉ tập trung đánh răng nốt rồi chuyển sang cạo râu. Erena cũng chỉ biết vệ sinh xong xuôi rồi xuống tầng làm đồ ăn sáng.
Lúc này cô mới nhớ tới những người tại trụ sở, nơi ấy có bếp nhưng rất nhỏ, bát đĩa đầy đủ nhưng hầu như lại chẳng có ai nấu ăn bao giờ. Tiện thể có sẵn đồ ăn trong nhà, cô liền bắt tay vào làm bữa sáng cho họ luôn.
Victor mặc một bộ vest đen cùng với chiếc sơ mi cùng màu ở bên trong, đem lại một vẻ bí ẩn vô cùng. Anh bước xuống cầu thang, mùi đồ ăn thơm nức mũi như muốn kéo anh lại gần bàn ăn.
_________
Đến tầm 8 giờ sáng, mọi việc cũng đã xong xuôi, Victor cùng Erena lại lên đường tới trụ sở của tổ chức.
Chỉ vừa mới bước vào trong, những tiếng cãi vã đã rõ mồn một, không khí căng thẳng, ánh mắt mọi người trong căn nhà đó nhìn nhau càng gay gắt hơn nữa, đồ đạc trong nhà cũng xộc xệch.
Victor nhíu mày khó hiểu, liền hắng giọng một cái thật lớn rồi đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này tất cả mới im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông đang đứng trước cửa.
- Anh mới tới ạ? - Chàng trai Chris với vết sẹo lớn nằm trên má trái liền hạ giọng, giọng điệu cất lên rất khuôn phép.
- Chuyện gì đang xảy ra? - Anh trừng đôi mắt màu nâu sẫm, đôi mày nhíu lại vô cùng dữ tợn, giọng điệu cũng thể hiện rõ sự tức giận khi thấy cảnh tượng ban nãy.
Chris quay mặt nhìn những người xung quanh, trong lòng vẫn chưa nguôi giận, hơn nữa cũng cảm thấy lúng túng, không biết nên bắt đầu câu chuyện thế nào.
Cậu ta chợt bắt gặp ánh mắt tức giận của Victor đang nhìn thằng vào mình, biết không còn cách nào khác, cậu chủ động tiến lên trước mặt anh.
- Có người của ta vừa mới gây rắc rối ạ. - Cậu ta cúi mặt xuống mà khai ra, tuy nhiên không dám đối mặt với anh.
- Gì? Ai?! - Victor nhíu mày lại, những nếp nhăn xô nhẹ lại với nhau, ngữ điệu vô cùng đáng sợ.
- Là Jackie. - Chris ngoái nhẹ đầu về phía sau, ánh mắt căm phẫn nhìn vào người con trai với mái tóc được nhuộm đỏ đang đứng phía sau.
Nghe vậy, Victor không khỏi tức giận, những vẫn chưa động thủ.
- Tổ chức của chúng ta mới được thành lập hôm qua, vậy mà sáng nay cậu ấy đã gây chuyện rồi... - Chris nói với giọng bất lực.
Như không thể chờ đợi thêm, Victor liền tiến mạnh về phía trước, một tay túm chặt lấy cổ áo của cậu ta mà nhấc lên, hai mắt trừng lên rất đáng sợ.
- Cậu đã làm gì? - Anh nghiến răng, gằn giọng khi tra hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào vẻ mặt đang sợ hãi kia của cậu ta.
- Dạ... em... - Jackie sợ hãi, lắp bắp không nói nên lời.
- Nói! - Victor gắt lên một tiếng rất to, đồng thời đẩy mạnh người cậu ta vào tường khiến những người xung quanh phải sợ theo.
- Victor! - Erena cất tiếng như muốn can ngăn anh.
- Dạ... Chuyện là thế này... - Cậu ta lắp bắp kể lại.
_____
Sáng ngày hôm đó, Jackie có ra ngoài tập thể dục từ rất sớm, trên người có vài đồng nên trên đường về, tiện thể tạt vào một quán bán đồ ăn sáng và ngồi làm một cốc trà chanh mát lạnh.
Vô tình cậu đi qua một bàn, nơi có một người đàn ông bịt kín mặt mũi đang ngồi thưởng thức món bánh kếp, đồng thời cũng đang gọi điện cho ai đó.
- Cậu ta mới tới đây sao? Được, có lẽ tôi sẽ muốn gặp cậu ta. - Người đàn ông bí ẩn đó nói trên điện thoại.
- Ha ha, được. Chắc chắn sẽ có phần thưởng, chỉ cần cậu ta có thể làm được vụ này. Đâu còn cách nào, chỉ có thể thuê sát thủ thôi. Được, được. - Nói rồi đồng thời ông ta viết một dãy số gì đó vào một tờ giấy nhỏ, sau đó mới cúp máy.
Như không thể kiềm chế bản tính khoe khoang, sĩ diện, Jackie lập tức ngồi xuống phía đối diện ông ta, nhận ngay một cái nhìn đầy khó hiểu.
- Tôi không cố ý nghe trộm cuộc điện thoại của ông, nhưng hình như ông đang muốn thuê sát thủ? - Cậu ta nhướn mày hỏi ông, tuy nhiên ông ta cũng không bận tâm tới.
- Nói cho ông biết, tôi cũng là một sát thủ. - Cậu ta dí sát mặt vào mặt ông ta, nói thầm nho nhỏ cùng với nụ cười nghịch ngợm luôn nở trên môi.
- Tôi không quan tâm cậu đã nghe được những gì, nhưng cậu thật sự nghĩ sẽ lừa được tôi sao? - Ông khoanh tay trước ngực rồi nhìn cậu ta.
- Tôi biết nhìn tôi không giống sát thủ chuyên nghiệp cho lắm, những đại cả của tôi là một người thật sự rất giỏi, nếu muốn ông có thể liên lạc với chúng tôi. - Cậu ta tự hào khoe ra, ngữ điệu tự tin vô cùng.
- Biến đi. - Ông ta lạnh lùng cất giọng đuổi thằng cậu ta.
Không hề trả lời, cậu ta chỉ nhanh chóng cầm chiếc bút của ông lên và ghi lên tờ giấy ban nãy của ông hai dãy số, xong xuôi cậu ta mới đứng lên, nụ cười tươi rói ấy lại nở trên môi.
- Một số là của trụ sở chúng tôi, một số là của đại ca chúng tôi. - Nói rồi cậu ta mới bước đi.
Sau khi cậu ta đi khỏi, người đàn ông mới nhìn vào tờ giấy và bất ngờ giật mình, hai mắt mở to.
_______
Khi đã nghe từ đầu tới cuối câu chuyện, Victor tức giận vô cùng, lập tức giơ nắm đấm lên, hai mắt tràn đầy sự căm giận. Cậu trai kia cũng vì sợ hãi mà nhắm chặt mắt lại.
- Victor! - Erena lại một lần nữa thốt lên, chân bước nhanh tới gần chỗ anh.
Cú đấm ấy giáng thẳng vào tường bên cạnh mặt cậu ta, cậu liền sợ hãi mà nuốt nước bọt ực một tiếng rõ to.
- Những việc như vậy là của tôi, không phải của cậu. Việc của cậu là chăm chỉ luyện tập chứ không phải lê la suốt ngày rồi bép xép, lo chuyện bao đồng. Bản thân cũng không tài giỏi gì đâu, tại sao lại không cố gắng? - Victor nói mà như quát thằng vào mặt cậu ta, ánh mắt ấy thật sự rất đáng sợ.
- Hơn nữa, bớt tọc mạch đi, rồi sẽ có ngày cậu không còn mở nổi mồm nữa đâu. - Anh trừng mắt nhìn cậu ta mà gằn giọng lên mặt.
Bất chợt chiếc điện thoại trong túi anh rung lên; Victor lập tức lấy ra, trên màn hình hiện một dãy số lạ, liền nhíu mày nhìn nó một lúc rồi bắt máy.
- Alo? - Victor cất tiếng, nhưng dường như đã nghe được điều gì đó từ đầu dây bên kia, ánh mắt lập tức trở nên hoài nghi, tay kia cũng bỏ khỏi cổ áo của Jackie.