[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu

Chương 29: Nói dối




Erena lúng túng nhìn xuống cái xác dưới chân mình rồi quay ngoắt nhìn chiếc điện thoại cảm ứng với màn hình nứt đôi bị ném phía xa kìa.

Đôi chân chập chững bước tới đó, cô cúi lưng nhặt chiếc điện thoại lên rồi nhét vội vào trong túi quần.

Bất giác nhớ tới tên Beta hống hách, ngang ngược, tay chân cô gái lại run cả lên, mắt lia xung quanh như đang tìm kiếm đồ phòng thân.

Một thanh sắt rỉ được dựng phía góc tường bên kia, cô vội vã chạy tới mà chụp lấy. Đôi chân nhỏ rón rén tới nấp cạnh cánh cửa đã hoen rỉ, tay lăm lăm thanh sắt ấy, miệng lầm bầm không thành tiếng do run sợ.

"Chắc chắn sẽ được thôi, không sao đâu!" Erena thở gấp gáp, tim đập mà như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại.

Chờ đợi 5-10 phút, tên đó vẫn chưa quay lại, Erena càng thêm lo lắng và hồi hộp, tính hé cửa ra nhìn, bất chợt cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, tiếng "két" ấy lại vang lên chói tai.

Hắn ngó mặt vào trong, đôi mắt hời hợt nhìn vào căn phòng tăm tối, bất chợt há hốc miệng khi thấy đồng đội của mình nằm dưới đất, hai mắt mở to, khuôn mặt trắng toát.

- Ome... - Hắn thốt lên đầy ngạc nhiên nhưng rồi ăn trọn một cú trời giáng vào đầu bằng thanh sắt rỉ.

Máu trên đầu hắn chảy xuống từ từ, sát thương khá mạnh nhưng chỉ đủ làm hắn choạng vạng, hoa mắt đi một chút, nhân lúc ấy Erena nhanh chân chạy vội ra ngoài.

Ngoài trời bây giờ tối om, tới cả một chiếc đèn đường cũng không có, chỉ còn ánh trăng rọi xuống khiến cho cảnh vật xung quanh mờ ảo, Erena chỉ còn biết dựa vào đó mà tìm đường đi.

Cô sợ hãi chạy vào một công viên nhỏ gần đó, cơ thể nhỏ bé, nhanh nhạy của cô len lỏi vào bóng tối, qua từng bụi cây.

Lúc này, Beta đã đứng vững lại, một tay ôm đầu rồi hùng hổ chạy ra ngoài với sự tức giận tới tột độ. "Con đĩ này, mày nghĩ mày thoát được tao à?" Beta điên tiết lầm bầm trong mồm.

Cô chạy trốn trong công viên đó và tìm chỗ ẩn nấp dưới gầm một chiếc cầu trượt vì cô biết bên ngoài nơi này không còn chỗ trốn cho cô, hơn nữa, ở đây cô được che chở bởi bóng tối, chắc hẳn hắn sẽ khó có thể tìm ra.

Vì quá mệt mỏi, Erena ngồi bó gối một góc, đầu tựa lên đầu gối, hai mắt lim dim, cô sắp chìm vào giấc ngủ sau bao chuyện ấy.

***

Cánh cửa phòng khách sạn mở toang ra bởi một lực đẩy khá lớn, người phụ nữ quắp hai chân lên thân của người đàn ông, hai tay vòng qua cổ anh, ôm hôn thắm thiết.

Những âm thanh mặn nồng vang động khắp phòng, người đàn ông đặt lưng cô gái xuống giường, hôn cô mãnh liệt, cảm tưởng như sắp nuốt chửng cô.

Đôi môi anh mơn trớn trên da thịt cô đem lại nhiều phấn khích, cô đan những ngón tay vào tóc anh, cảm nhận mùi hương từ cơ thể đàn ông hòa quyện với men rượu nồng.

Cô gái ôm lấy đầu anh vùi vào ngực mình, miệng cười khúc khích, đôi khi còn nói yêu: "Nào, từ từ nào!"

Tuy vậy nhưng hành động lúc này của Victor không hề bị đình trệ, con quái thú trong anh đang thèm khát tột độ, nó muốn nuốt chửng cô ngay lúc này. Hai tay anh cởi cúc áo sơ mi, rồi tới chiếc thắt lưng.

- Khoan đã nào! - Cô dùng tay ôm lấy hai má anh mà nhấc lên, anh nhíu mày nhìn cô, cơn thèm khát như bị kìm hãm, cơ thể anh thấy khó chịu vô cùng.

- Em phải vào lấy đồ phòng hộ đã. - Cô cười khúc khích.

Victor chau mày cam chịu, cảm giác như bị giáng xuống địa ngục sau khi được đưa lên thiên đàng.

- Gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn em mang thai con anh luôn sao? - Angela giở giọng giễu cợt kho thấy vẻ mặt không mấy hài lòng của Victor.

- Đi thì đi đi. - Victor tức giận nằm vật sang phần giường cạnh cô, giọng điệu giận dỗi của anh trong khoảnh khắc ấy khiến cô càng thêm rung động.

Angela bước vào phòng tắm nhưng ánh mắt cô nhìn ra ngoài thật xảo trá, mưu mô. Cô lặng lẽ rút từ trong túi một chiếc bao cao su, tuy nhiên lại dùng kim chọc thủng nó, miệng cười tủm tỉm mà sắc bén.

***

Con tim cô giật thót lên một cái khiến cô choàng tỉnh giấc, Erena run sợ nhìn xung quanh, bóng tối vẫn bủa vây như ban nãy nhưng lúc này đáng sợ hơn nhiều.

Sự im ắng này khiến cô không vui chút nào, từng tiếng lá xào xạc rơi, tiếng gió hiu hắt hay cả tiếng nhịp tim đập, cô đều có thể nghe rõ mồn một.

Bất giác một cánh tay to lớn bịt miệng cô từ phía trước, mạnh dạn đè cô xuống nền đất đá.

Erena sợ hãi khua khoắng tay chân, miệng kêu ư ư nhưng chẳng thể gây được sự chú ý của ai trong bóng tối, thậm chí là trong góc khuất thế này.

Hắn mạnh tay đấm cô một cái thật mạnh, đầu cô nghiêng sang một bên, cú đấm khiến cả vùng má phải của cô tê tái, khóe môi rỉ máu.

- Con đĩ này, tao mệt vì mày quá rồi! - Hắn quát tháo vào mặt cô, tay không ngừng giật tóc và đấm cô.

Cả cơ thể to lớn đó đè thẳng lên người cô, với sức khỏe của một cô gái tầm thường, Erena không tài nào gạt nổi hắn ra, chỉ biết gân cổ lên nói.

- Mày...Victor sẽ không tha cho mày...! - Erena mấp máy miệng, máu đầy miệng cô khiến thanh âm phát ra không rõ.

- Haha! Để xem nó còn sống đến lúc bắt được tao không đã! - Hắn cười ngạo mạn, tay giật mạnh tóc cô.

Tuy bị bạo hành tới mức như vậy, Erena vẫn không hề yếu đuối.

- Mày... không phải đối thủ... của anh ấy! - Ánh mắt cô nhìn hắn sắc bén và kiên cường tới nể phục, một lời cảnh cáo nhắm thẳng vào gã đàn ông hèn hạ.

- Phải, nhưng Alpha thì có thể. - Hắn cười khành khạch.

- Tao cũng mong chờ giây phút chúng đối đầu nhau lâu lắm rồi, nay càng có thời cơ. - Ngữ điệu của hắn rắn chắc lại thể hiện sự thích thú.

Câu nói ấy của hắn như khiến cô sực tỉnh, đôi mắt mở to như nghĩ ra điều gì đó, bất chợt lại trở nên lo sợ.

Thình lình cô gái trẻ vươn cô cắn lấy bắp tay hắn, cô nghiến chặt hàm răng khiến cho máu từ tay hắn chảy ra, Beta giật mình thụt tay lại. Nhân lúc này, Erena huých thật mạnh củi trỏ của mình vào bụng hắn khiến hắn ngã sang một bên.

Cô lồm cồm bò dậy trong cực nhọc, đôi mắt cố gắng tìm chút ánh sáng trong màn đêm tăm tối, đôi chân loạng choạng chạy đi thật xa.

Erena chỉ chạy mãi, chạy mãi mà không biết mình sẽ đi tới đâu. Cổ chân bỗng bị trẹo nhưng cô cũng mặc kệ, thậm chi không thấy đau.

Trong lòng giờ đây nơm nớp lo sợ, nửa vì không biết hắn có đuổi kịp mình, có tìm ra mình không, nửa vì nghĩ tới cuộc chạm trán giữa hai người đàn ông ấy, thật sự cô không muốn!

***

Tiếng chim ríu rít trên đầu đã đánh thức cô gái trẻ, Erena đưa tay dụi mắt, nheo nhắm nhìn xung quanh, đây là một ngõ cụt, đêm qua cô đã chớp mắt tại đây sao?

Nghĩ lại những giờ phút đáng sợ ngày hôm qua, tay chân cô lại run lẩy bẩy.

Giờ đây mới chợt nhớ tới chiếc điện thoại nằm trong túi quần mình từ tối hôm qua, cô vội vã lấy ra và khởi động máy.

"Ơn trời, vẫn bật được!" Erena thở dài nhẹ nhõm khi thấy biểu tưởng quả táo cắn dở hiện lên trên màn hình đen đã nứt đôi.

Nhưng cảm giác nhẹ nhõm ấy chưa kéo dài được bao lâu, tim cô lại như ngừng đập khi thấy 2 cuộc gọi nhỡ từ Victor.

Tay run run bấm vào tên anh, đồng thời hít thở một hơi thật sâu như lấy can đảm.

- Alo? - Chất giọng trầm, lạnh tanh vang lên từ chiếc điện thoại.

- Anh gọi em có chuyện gì không? - Erena đáp trả bằng giọng nói hồn nhiên thường ngày nhưng có chút gượng gạo.

- Chỉ hỏi xem tình hình thế nào. Em không ở nhà sao? Tôi có gọi về nhưng không ai nghe máy. - Anh đa nghi hỏi cô.

"Có nên nói không...? Còn Alpha...?" Erena lúng túng không biết phải trả lời anh ra sao, từng suy nghĩ đêm qua cứ dồn dập trong đầu cô.

- Em ở nhà bạn, điện thoại hết pin nên không để ý anh gọi. Em xin lỗi! - Cô cười khì khì, một nụ cười mà đã quá quen với anh lâu nay.

Không thấy Victor trả lời, Erena lo sợ hỏi tiếp.

- Anh xong việc chưa? Đã về chưa?

- Chưa về. - Ngữ điệu lạnh như băng ấy của anh chỉ thốt lên trong giây lát rồi cúp máy ngay sau đó.

Erena thở phào nhẹ nhõm, vậy là anh không nghi ngờ gì, anh cũng chưa trở về, vẫn kịp thời gian để cô chăm sóc lại những vết thương của mình.

Cô chập chững bước một bước, bỗng nhăn nhó mặt mày, chỗ trẹo chân bây giờ mới thấy đau, khỉ thật, phiền phức quá.

Phải mất tầm 2 tiếng đồng hồ Erena mới có thể tìm đường và trở về nhà, tay loay hoay lấy chiếc chìa khóa còn nằm nguyên trong túi quần sau.

Tiếng "cạch" vang lên, cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào thật khó nhọc, nhìn xuống dưới chân cũng không thấy giày của anh, lòng cũng mừng thầm.

Cô bước từng bước mệt nhọc tới cầu thang, băng qua căn phòng khách.

- Nói dối cũng vừa phải thôi. - Ngữ điệu lạnh lùng vang lên khiến cô giật bắn mình, sợ tới thót tim, đôi chân đang bước đi bỗng ngừng lại.

- Em làm gì có bạn. - Giọng nói đáng sợ ấy khiến cô như khóc nấc trong lòng một tiếng vì sợ hãi, đầu quay từ từ về hướng căn phòng khách.

***

Nữ xạ thủ quyến rũ bậc nhất trong giới bước tới cùng với một chiếc vali đen trong tay, bên trong là một khoản tiền lớn, dùng để hoàn tất giao dịch.

JD nhìn xung quanh, bất giác hỏi.

- Victor đâu?

- Anh ấy... bận rồi. - Angela ngập ngừng đáp trả, trong đầu còn ngờ ngợ về chuyện đêm qua.

- ---

Angela bước ra từ phòng tắm cùng với "đồ bảo hộ" trong tay, nhưng ngạc nhiên thay, Victor lại đang mặc lại quần áo trong sự vội vã.

- Bên em đêm nay? - Angela cất giọng hỏi anh với sức hút khó cưỡng.

Tuy nhiên, anh lại thẳng thừng từ chối.

- Tôi có chuyện phải đi gấp. Còn chuyện giao dịch sớm mai, nhờ em hoàn thành nốt. - Nói rồi anh bước đi một cách vội vàng nhất, chẳng để lại một câu giải thích.

"Là chuyện gì... mà quan trọng tới vậy?"

***

Người đàn ông ấy ngồi tựa lưng, khoác tay lên chiếc ghế sofa, chân gác ngang coi rất quyền lực, chưa kể đến khuôn mặt hờ hững, dửng dưng tới đáng sợ kia.

Đôi mắt màu nâu sẫm sâu thẳm của Victor nhìn cô từ trên xuống, bộ dạng lôi thôi, lếch thếch, bẩn thỉu của cô như vừa chui ra từ thùng rác.

Khuôn mặt lấm lem bởi đất cát, bầm tím rõ rệt, khóe môi có vết xước.

- Mặt? - Victor giữ nguyên ngữ điệu, nhìn thẳng cô mà hỏi với ánh mắt sắc bén.

Không rõ vì gì mà cô lại trở nên yếu đuối trước người đàn ông này như vậy, bao sự kiên cường, mạnh mẽ của đêm qua bỗng bay đi đâu mất, còn lại thể xác mỏng manh này.

Đầu óc cũng trống trơn không còn suy nghĩ được gì, chỉ là tiện gì nói nấy.

- Em bị đâm phải cột điện lúc về..

- Cột điện biết đánh người sao? - Victor chau mày nhìn cô như hỏi móc.

"Điên mất! Nghĩ gì mà lại nói như vậy!" Erena lúng túng, nhưng đã chót nói vậy thì phải nói nốt, phóng lao phải theo lao thôi...

- Em bị đâm phải...thật mà... - Cô ngập ngừng quay mặt đi.

Victor thở dài ngao ngán, bỗng đứng dậy và tiến lại chỗ cô, càng gần, tim cô đập càng nhanh vì sợ hãi.

Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô những lời lẽ thật nhẹ nhàng mà cũng thật đáng sợ.

- Đừng bao giờ giấu tôi chuyện gì, có biết không?

Cô sợ hãi chỉ biết nuốt nước bọt mà kìm nén trong lòng nỗi sợ ấy, bỗng bàn tay to lớn, ấm áp của anh nắm lấy cổ tay cô, kéo lên cầu thang.

Đôi chân bị trẹo của cô theo đà bị kéo mà bước lên, cô rên lên khe khẽ. Victor ngạc nhiên quay lại nhìn xuống chân cô, đôi mày chau lại thầm thấy phiền phức.

Chẳng nói chẳng rằng, anh xoay người bế ngửa cô lên, Erena mở to mắt nhìn anh, vừa sợ hãi vừa thấy an toàn. "Anh thật sự...không giận sao?"

Victor bế cô lên tầng hai, bước vào pbòng tắm. Cô ngơ ngác nhìn anh.

Victor đặt nhẹ cô vào bồn tắm, một tay mở vòi nước, cho nước xả đầy vào trong bồn. Nét mặt không biểu lộ chút sắc thái nào nhưng lại đang làm một hành động kì lạ, thậm chí anh còn cởi chiếc áo sơ mi của mình ra rồi ném xuống đất.

Tiếp đến, anh tới bên cô, cầm vạt áo của cô mà cởi ngược lên, để lộ những vết bầm tím ở lưng lấp ló sau dây áo lót.

Erena sợ hãi khi thấy hành động lạ thường này của Victor, cho tới bây giờ anh vẫn không hé miệng nửa lời, cô liền dùng hai tay ôm người, che đi phần ngực.

- Victor, anh làm gì thế...?

Hành động không hề bị trì trệ bởi câu hỏi hồn nhiên của cô, Victor vẫn tiếp tục, đôi tay mon men xuống phía dưới cô, cởi chiếc cúc quần...