Hai người cùng nhau nắm tay nhau, xách theo cả chiếc vali phía sau, rảo bước trên sảnh chính của sân bay. Vậy là đã kết thúc chuỗi ngày nghỉ ngơi, thư giãn tại hòn đảo Santorini tươi đẹp của Hy Lạp, giờ về với thành phố New York nhộn nhịp, tấp nập.
Erena nắm chặt tay anh mà cùng bước đi, chợt trong đầu như đang tính toán gì đó, một lát sau liền quay ngoắt sang anh, ngước mắt hỏi.
- Hôm nay có phải ngày diễn ra phiên xét xử của Phúc Thạch không? - Cô chau mày hỏi anh.
Victor cũng lặng im và ngẫm nghĩ một lúc, đúng rồi, nhưng giờ này có lẽ phiên xét xử cũng đã xong xuôi hết cả rồi, anh cũng nên gọi hỏi thăm cô em gái của mình một chút.
Anh rút chiếc điện thoại từ trong túi ra và bật nguồn lên, ban nãy trên máy bay nên mới phải tắt máy, anh chuyển sang phần sim quốc tế và bắt đầu thực hiện cuộc gọi với Tường Vy.
Người con gái ấy đang ôm chầm lấy Alpha, trong lòng cũng thầm thấy nhẹ nhõm thay phần nào, chợt điện thoại trong túi liền rung lên, cô cũng ngạc nhiên, lập tức buông người đàn ông ấy ra, tay rút điện thoại từ trong túi, hai mắt mở to nhìn vào màn hình điện thoại, nhanh chóng bấm nghe máy.
- Alo? Victor! - Tường Vy thốt lên.
- Sao mà nghe như bắt được vàng thế? - Victor cười châm chọc cô.
- Bọn em đã cố gọi cho anh chị nhưng không được... - Cô nói với ngữ điệu có phần gấp gáp.
- Xin lỗi, trên máy bay không được phép mở nguồn điện thoại. - Anh khẽ chẹp miệng.
- Về chuyện anh gửi tiền về... - Tường Vy cất giọng có vẻ ấp úng, khó nói.
- Nghe vậy chắc hẳn là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi nhỉ?
- Vâng... nhưng mà... sao anh lại làm thế? Anh rất ghét ba mà... - Cô cất tiếng ngập ngừng nói, thật sự rất khó khăn.
- Anh đâu có nói là anh làm việc này vì ông ta? - Victor nhướn mày nói, ngữ điệu cũng rắn rỏi hơn khiến Tường Vy bất ngờ.
- Dù gì Venela cũng là thứ cuối cùng mà em có thể nương tựa vào mà sống, nếu nó sụp đổ theo, thì một đứa nhóc như em sẽ sống kiểu gì đây? Thân làm anh trai, sao có thể thấy em gái mình chết mà không cứu? - Victor nói với ngữ điệu có phần bông đùa, nhưng một phần cũng rất nghiêm túc trong lời nói.
Nghe được những lời ấy của Victor, Tường Vy cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cô đã từng nghĩ rằng Victor luôn giữ một mối thù rất lớn đối với ông Phúc Thạch ở trong lòng, thì việc cô là con gái của ông cũng sẽ bị ảnh hưởng, Victor có thể sẽ lạnh nhạt đối với cô, hoặc có thể là có ác cảm. Nhưng cô đã nhầm, Victor sau khi biết giữa họ có một mối liên kết chặt chẽ bởi huyết thống, lập tức thái độ liền thay đổi. Anh sẵn sàng giúp đỡ cô, hỗ trợ cô mọi lúc mọi nơi, làm mọi chuyện để cô có một cuộc sống thật tốt.
Họ cứ nghĩ rằng khi ông Phúc Thạch đã vào tù thì một người con gái còn đang tuổi ăn tuổi lớn như Tường Vy sẽ trở nên thật cô đơn, nhưng thực chất bên cạnh cô còn có bác quản gia Lâm luôn chăm sóc cho cô thật chu đáo, có Alpha luôn kề cận bên cô, yêu thương và quan tâm tới cô, và còn Victor luôn dõi theo cô và sẵn sàng tương trợ cô từ xa. Có lẽ cô không cô đơn như người ta vẫn nghĩ..
- Em sẽ cố gắng trả lại số tiền đó cho anh thật sớm... - Tường Vy ngập ngừng xúc động sau khi nghe những lời đó từ Victor.
- Vậy trước hết hãy cố gắng ngồi lên cái ghế chủ tịch ấy đi đã. - Anh cười như trêu cô, nhưng cũng không quên động viên cô em gái của mình trước khi cúp máy.
- Cố lên.
Tường Vy lặng người cảm động, tay cũng hạ chiếc điện thoại xuống ngay sau đó, mắt cũng từ từ ngước lên nhìn Alpha, có phần long lanh. Anh cũng khẽ thở dài, nhún vai rồi đặt tay lên xoe lấy đầu cô.
Trong giây phút họ vừa quay lưng trở vào phòng bệnh của bà, tiếng chuông điện thoại của Alpha lại kêu lên, anh khẽ nhíu mày rồi bắt máy.
Tường Vy ngơ ngác ngước mắt nhìn sắc mặt anh thay đổi, mới đầu còn chút nghe ngóng, nhưng sau đó liền cảm thấy khó xử, đôi mày chau lại.
- Chờ một chút, tôi sẽ tới ngay. - Anh nói với ngữ điệu đanh thép rồi cúp máy ngay sau đó.
Alpha khẽ thở dài ra một tiếng rồi hơi quay mặt nhìn vào cánh cửa phòng bệnh với vẻ phiền muộn, Tường Vy liền hiểu ý ngay, hai tay cô lập tức bám nhẹ vào cánh tay anh mà nói như thúc giục.
- Anh cứ đi công việc đi, có em lo cho bác rồi! - Cô giương đôi mắt to tròn ấy lên mà nói với anh, đồng thời gật gật đầu như muốn anh an tâm hơn phần nào.
Alpha bặm môi suy nghĩ một hồi rồi cũng nhắn lời lại với cô, sau đó lập tức chạy đi.
- Vậy nhờ em nhé.
Tường Vy mỉm cười nhìn bóng lưng anh khuất xa dần rồi mới đẩy cánh cửa phòng bệnh ra mà bước vào. Người phụ nữ ấy vẫn nằm bất động trên giường, tuy hai mắt mở ra nhưng chỉ vô thức nhìn lên trần nhà, bác sĩ nói bà vẫn chưa thể phục hồi được nhận thức và trí nhớ của mình bởi đã bất tỉnh một thời gian dài, nhưng tình trạng sức khỏe đang tiến triển rất tốt, việc bà phục hồi lại được như trước sẽ nhanh thôi.
Cô bước vào gần giường bệnh rồi bỏ chiếc túi xách đang đeo trên người ra, đặt tạm lên mặt bàn bên cạnh. Vy đứng ngay ngắn cạnh bà, miệng hắng giọng một cái rồi cúi đầu chào hết sức lễ phép, miệng cũng nở một nụ cười vô cùng dễ thương.
- Con chào bác! Con là Nguyễn Tường Vy, bạn gái của anh Phong... - Giới thiệu tới đây, cô tiểu thư có phần hơi ngập ngừng vì vẫn còn khá e ngại khi tự mình nói ra điều đó, sau đó liền kéo ghế và ngồi sát gần bà.
- Bác thấy người vừa bước vào và nói chuyện với bác chứ ạ? Đó là anh Phong, cũng là con trai của bác đấy ạ. - Cô vẫn rất niềm nở giới thiệu với bà, tuy ánh mắt bà vẫn vô thức nhìn vào một chỗ, nhưng cô vẫn tiếp tục nói để có thể cải thiện được nhận thức và khơi gợi được phần nào kí ức của bà.
- Bác nằm lâu như vậy chắc là mỏi lắm ạ? Để cháu bóp tay cho bác nhé! - Tường Vy nói đầy sự nhiệt tình rồi cũng nhẹ nhàng bóp tay, rồi bóp chân cho bà để máu có thể lưu thông, cơ thể bà sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Cô vừa chăm chú bóp tay, thi thoảng lại quay sang nhìn bà mà tủm tỉm cười, miệng không quên kể chuyện cho bà nghe.
- Cháu đã nghe anh Phong kể về bác rất nhiều. Anh ấy rất lo cho bác đấy ạ. Nhưng giờ bác tỉnh lại rồi, bọn cháu vui lắm. - Cô nhìn bà rồi cười tít mắt đầy hạnh phúc, sau đó liền tiếp tục công việc của mình, miệng thì say sưa kể đủ chuyện trên trời dưới biển.
Người phụ nữ trung niên ấy vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng ánh mắt lúc này có chút thay đổi. Con ngươi dần dần di chuyển, bà từ từ liếc mắt nhìn người con gái đang ngồi bên cạnh mình, ánh mắt trĩu xuống, lặng lẽ quan sát cô thật kĩ.
____
Alpha bước xuống cầu thang với vẻ vội vã, càng xuống dưới, không khí càng bí bách và đầy mùi tanh hơn, bản thân anh cũng phải nhăn mặt khó chịu khi cảm nhận được điều đó.
Ngay khi vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, anh đã bị chặn lại bởi một đám đông những người đứng đó, ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông ấy, vẻ mặt toát lên nỗi lo âu.
- Việc ông chủ bị bắt giam, chúng em đều biết cả rồi, vậy từ giờ anh sẽ thay ông chủ sao? - Một người nhướn mày hỏi anh.
Nghe câu hỏi ấy, sắc mặt có chút tối sầm lại, ánh mắt có liếc ngang liếc dọc mấy cái, cảm tưởng như rất khó nói.
- Tôi đâu có nói như vậy? - Anh nhíu mày nhìn họ.
- Vậy giờ V sẽ đi đâu về đâu nếu không có người đứng đầu đây?! - Họ bắt đầu nhao nhao lên đầy lo lắng.
Alpha bặm môi suy nghĩ một lúc rồi cũng đáp trả đầy khó khăn.
- Vậy dừng lại đi. - Anh nói một cách thẳng thừng khiến tất cả những người còn lại trong căn phòng đều phải tròn mắt ngạc nhiên.
"Sao cơ?", "Anh nói vậy là ý gì?!",... từng tiếng lao xao vang lên đầy bối rối, họ chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau rồi đổ dồn ánh mắt về phía anh.
- Các cậu thật sự muốn sống một cuộc sống thế này sao? - Anh đưa mắt nhìn xung quanh rồi hỏi họ.
Mọi người im lặng một lát đầy ngẫm nghĩ rồi cũng khẽ lắc đầu, nhưng vẫn còn rất gượng gạo.
- Vậy ý tiền bối là... V sẽ sụp đổ sao? - Một giọng điệu lo âu cất lên từ phía sau.
Alpha nhướn mày nhìn về hướng đó rồi trong lòng cũng cảm thấy khó xử vô cùng, anh hiểu cảm giác của họ, và thậm chí nỗi sợ hiện tại của họ là gì. Hầu hết họ đều là những người có hoàn cảnh cơ nhỡ, không gia đình, không việc làm, được Phúc Thạch mang về huấn luyện từ nhỏ, giờ nếu không còn V nữa, thật sự họ chẳng biết sinh sống ngoài xã hội như thế nào.
- Anh có thể nói đơn giản như thế vì anh khác chúng em! Anh có tài năng, có thể làm được những gì anh muốn, thậm chí còn có cả mối quan hệ rất tốt với con gái của ông chủ! Nhưng tụi em thì có gì?! Ngoài V ra? - Một giọng nói cất lên dõng dạc từ phía đám đông, bao hàm một sự bức xúc không nhỏ.
- Ngoài kia có rất nhiều việc để các cậu có thể làm, vấn đề là các cậu có chịu làm không thôi. - Alpha nhíu mày nói như dặn dò.
Anh nhìn vào mắt những người đang đứng đó, trong lòng khẽ cảm thấy nhói lên, dù gì cũng đã từng ở bên nhau cả một khoảng thời gian dài như vậy, giờ cùng nhau đứng đây trong giây phút như từ giã này, sao có thể không đau lòng?
- Hẹn gặp lại, ở ngoài xã hội. - Alpha thẳng thừng nói lời tiễn biệt rồi quay lưng lại ngay.
Họ chỉ biết tròn mắt nhìn anh, thật sự chẳng thể tin được thành viên kì cựu nhất, con át chủ bài của Phúc Thạch lại có thể có thái độ và nói ra những lời đó ngay sau khi ông chủ của họ bị bắt, thật sự không thể tin được.
Một chàng trai như không thể kìm lại cảm xúc của mình nên lập tức tiến lên trên hẳn, bước tới phía anh, miệng nói lớn đầy tức tối.
- Anh là trụ cột ở đây mà! Giờ anh nói như vậy tức là sao cơ chứ?! Anh nói bỏ là bỏ được ngay sao?! - Cậu ta lớn giọng phẫn uất.
Alpha đứng khựng lại, người cũng từ từ quay về phía sau mà đối mặt với họ, anh nhìn sắc mặt của chàng trai ấy cũng đủ biết được cảm xúc trong cậu ta đang hỗn độn như thế nào, nếu bây giờ anh cũng lớn tiếng đáp lại thì sẽ có chuyện chẳng hay.
- Tôi đã tự giải thoát được cho mình rồi. Nên tôi mong các cậu cũng có thể như vậy. - Anh trầm giọng xuống mà nói.
- Tất cả những gì tôi muốn chỉ là sự tự do thôi. Tôi chưa từng muốn làm những việc này.
Câu nói ấy của anh khiến cả căn phòng trở nên im bặt, ai cũng tự thấy được bản thân mình trong câu nói ấy của Alpha, chỉ biết đứng lặng người suy ngẫm, nhìn theo bóng anh đang bước lên cầu thang rồi đi mất.
____
Hành lang bệnh viện cũng đã giảm bớt ánh sáng đi bởi cũng đã tối muộn, bước chân của anh thật nhẹ nhàng, cố gắng không tạo ra bất kì một tiếng động nào, tay cũng khẽ đẩy cánh cửa phòng bệnh ra mà từ tốn bước vào trong.
Người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh mắt nhắm nghiền lại, hai tay để hờ trên bụng, có lẽ bà ngủ cũng được một lúc lâu rồi.
Người con gái đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường bệnh cũng đã nằm gục xuống dưới chân bà, có lẽ ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi.
Điều hòa trong phòng bệnh làm cho không khí lạnh hơn, Alpha khẽ cởi chiếc áo vest của mình ra mà choàng lên người cô, đồng thời kéo chăn lên cao hơn cho người phụ nữ đang nằm trên giường, sau đó mới ngồi ra chiếc ghế được đặt gần đó, lặng lẽ quan sát cả hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình, thâm tâm liền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
____
Tường Vy nheo nhắm mắt nhìn xung quanh, nhận thấy bà vẫn đang ngủ say nên hành động cũng cố gắng nhẹ nhàng hết mức, cô khẽ ngồi dậy và vươn vai một cái, cả đêm nằm ngủ với tư thế này khiến người cô đau nhức, chợt phát hiện ra trên người đang khoác một chiếc áo vest.
- Em dậy rồi à? - Tiếng một người đàn ông cất lên nhẹ nhàng từ phía sau lưng, Tường Vy giật mình quay mặt lại phía sau, liền thấy Alpha đang ngồi đó, trên tay cầm một tờ tạp chí.
- Đêm qua anh không ngủ à? - Cô cất giọng ngái ngủ hỏi anh, một tay giơ lên dụi mắt.
- Em về nhà nghỉ ngơi chút đi, đừng quên chiều nay có cuộc họp cổ đông đang chờ em đấy. Để anh đưa em về. - Alpha gập cuốn tạp chí lại và để xuống mặt bàn, lập tức đứng dậy mà nói với cô.
Về tới nhà, bác Lâm từ trong bếp đang nấu dở bữa sáng liền chạy ra nhìn hai người với ánh mắt đầy lo lắng.
- Ôi may quá tiểu thư và cậu Alpha đây đã về rồi, tôi đang lo không biết cả đêm qua hai người đi đâu, đã ăn gì chưa? - Ông cúi đầu chào hai người rồi hỏi han ân cần.
- Sáng nay bác nấu món gì vậy? Bọn cháu đói quá rồi! - Tường Vy bĩu môi ra vẻ nũng nịu rồi kéo tay Alpha vào trong bếp.
Họ cùng ngồi ăn trên bàn, đột nhiên Tường Vy dừng đũa lại, ngẩng mắt nhìn ra phía người đàn ông với mái tóc bạc đang sắp xếp lại đồ đạc trên bàn ngoài phòng khách.
- Bác Lâm, cháu nhờ bác một việc được không? - Cô cất tiếng hỏi vọng ra.
- Tiểu thư cứ nói đi ạ. - Ông đáp lại.
- Chiều nay bọn cháu có cuộc họp cổ đông ở công ty, nên bác có thể tới chăm sóc cho mẹ anh ấy được không ạ? Bác ấy đang nằm viện.
- Ơ, không cần đâu ạ... - Alpha giật mình rồi cũng phủi đi với ngữ điệu đầy bất ngờ.
- Ôi chuyện nhỏ ấy mà! Để tôi tới luôn bây giờ cũng được, cả hai cứ ở nhà nghỉ ngơi mà chuẩn bị cho cuộc họp đi. Hay tốt nhất là cả ngày hôm nay để tôi tới đó cho! - Bác Lâm nói với vẻ sẵn lòng.
- Dạ thật sự không cần đâu ạ...! - Alpha đáp lại đầy ái ngại.
- Cậu ngại gì chứ! Hai người bận việc mà, những chuyện như thế này để tôi lo cho! - Bác Lâm cười tít mắt lại, những nếp nhăn xô vào với nhau.
- Nhưng mà... - Anh vẫn còn chút ngập ngừng khó xử.
- Cậu Alpha không phải lo đâu!
- Bác ơi! - Tường Vy bất ngờ cất tiếng khiến ông ngạc nhiên.
- Anh ấy tên là Phong... - Cô cất tiếng nhỏ nhẹ khiến cả hai người đàn ông ấy phải bất ngờ vô cùng, Alpha liền cảm thấy ngại ngùng, tuy đó mới là tên thật của anh nhưng sao anh lại thấy thật lạ lẫm, thậm chí còn cảm thấy có phần e ngại khi nghe người khác gọi mình bằng cái tên ấy.
- Cậu... Phong. Mẹ cậu nằm ở bệnh viện nào? - Ông hỏi mà cũng ngập ngừng, cảm thấy lạ lẫm còn chưa quen.